Vong Ưu Phong xếp thứ tư trong ba mươi ba phong, cũng là một phong có cao thủ nhiều như mây. Huống hồ phong này là do Mạnh gia bọn họ làm chủ, nếu La Chinh thực sự đến Vong Ưu Phong, không chỉ không có ai dám chống đối hắn mà còn có thể có nhiều lợi ích.
La Chinh lại lắc đầu: “Không cần đâu. Ở Tiểu Vũ Phong cũng không tồi. Huống hồ nếu tới Vong Ưu Phong, vậy còn phải phiền Mạnh Thường Quân huynh đi xin xỏ, ta cho rằng không cần thiết.”
Muốn điều La Chinh vào Vong Ưu Phong, đối với đệ tử bình thường thì là chuyện khó như lên trời, nhưng với Mạnh Thường Quân thì lại không có vấn đề gì, chỉ là nhờ người chào hỏi chút mà thôi. Nhưng Mạnh Thường Quân nghe hiểu ý của La Chinh thực ra là từ chối khéo nên hắn cũng không gò ép.
Có điều hắn lại than thở: “La Chinh huynh vậy mà vẫn chưa thăng cấp lên nội môn, e rằng không thể tham gia đại hội toàn phong rồi.”
“Đại hội toàn phong?” La Chinh nghe thấy lời nói của Mạnh Thường Quân, trong lòng cũng rung động nhẹ.
“Ồ? La Chinh huynh vẫn chưa biết đại hội toàn phong sắp diễn ra sao?” Mạnh Thường Quân hiếu kì nói.
La Chinh lắc đầu, đúng là hắn có nghe qua, cứ mỗi ba năm đại hội toàn phong sẽ tổ chức một lần để đánh giá và sắp xếp lại vị trí của ba mươi ba phong trong Thanh Vân Tông.
Chính vì nguyên nhân này, tất cả mọi người đều vô cùng coi trọng đại hội toàn phong, bởi vì xếp hạng của các phong sẽ ảnh hưởng trực tiếp tới hàng loạt các vấn đề trong phong như đánh giá đạo sư, đệ tử nội ngoại môn và các loại phúc lợi khác.
Quan trọng nhất, ba năm là một khoảng thời gian mang tính cột mốc, hầu như cách mỗi ba năm đều có một số đệ tử bộc lộ tài năng trong đại hội toàn phong, trở thành một ngôi sao mới chói lóa.
“Đầu năm sau, đại hội toàn phong sẽ theo lịch mà tiến hành. Với thực lực của La Chinh huynh, ta tin chắc huynh có thể đạt được một thứ bậc cao ở đại hội toàn phong. Có điều, trước lúc đó, huynh buộc phải tiến vào nội môn Tiểu Vũ Phong mới có tư cách tham gia.” Mạnh Thường Quân nghĩ ngợi một lúc lại nói: “Tiểu Vũ Phong tại sao lại không đưa La Chinh huynh vào nội môn? Ta không rõ tình hình bên trong lắm. Mặc dù từ đệ tử ngoại môn muốn tiến vào nội môn thì cần phải tham gia thử luyện ngoại môn mỗi năm một lần, nhưng dù là thực lực hay cảnh giới, La Chinh huynh đều đã vượt quá xa đệ tử ngoại môn thông thường, lẽ ra nên được đặc cách tiến vào nội môn. Nếu là vì Tiểu Vũ Phong có người chèn ép La Chinh huynh, huynh cứ nói với ta…”
Rõ ràng Mạnh Thường Quân đã nghĩ nhiều rồi. Có điều, hắn đích thực là nghĩ cho La Chinh. Dù gì với thực lực hiện tại của La Chinh mà vẫn chưa vào nội môn thì đúng là có chút kì quái.
Nhưng sự thật không hề giống như suy đoán của Mạnh Thường Quân. La Chinh chỉ gật đầu cảm ơn, tỏ ý bản thân nhất định có thể vào được nội môn, tham gia đại hội toàn phong năm sau.
Loại tỉ thí này, La Chinh sẽ không bỏ lỡ.
Hắn không chỉ có thể kiểm tra thực lực của bản thân ở đại hội toàn phong, mà đây cũng là một thử thách với con đường võ đạo của hắn. Hơn nữa, hắn có thể bộc lộ tài năng ở đại hội toàn phong, từ đó có được sự coi trọng của Thanh Vân Tông.
Cho đến nay, thực lực mà bản thân La Chinh thể hiện ra đã vượt xa những người cùng cấp, nhưng trên con đường hắn bước chân vào Thanh Vân Tông này, hoặc gây mâu thuẫn với các đại sĩ tộc, hoặc chọc giận một vài vị chân nhân trong Thanh Vân Tông.
Hắn cần một cơ hội thực sự để thể hiện bản thân, cơ hội này vô cùng quan trọng đối với La Chinh!
“Đa tạ sự quan tâm của Mạnh Thường Quân. Ta ở Tiểu Vũ Phong không hề như huynh nghĩ. Trước đại hội toàn phong, ta sẽ gia nhập nội môn!” Muốn gia nhập nội môn đối với La Chinh hiện tại tuyệt đối không phải là chuyện khó khăn.
Thấy La Chinh nói nhẹ nhàng như vậy, Mạnh Thường Quân mới gật đầu nói: “Nhưng hôm nay huynh đã đắc tội với Bùi Hận, gã ta nhất định sẽ đối đầu với huynh. Thực ra lúc đầu ta ngăn cản huynh là vì không muốn huynh bị cuốn vào tranh chấp giữa hai nhà chúng ta. Hiện tại e là…”
Hôm nay bị La Chinh một cước đạp ngất, đối với Bùi Hận là vô cùng nhục nhã, với tính cách của gã, nhất định sẽ không chịu để yên.
Vì Mạnh Thường Quân, La Chinh lại tạo thêm một kẻ địch lớn.
Nghe Mạnh Thường Quân nói xong, La Chinh mỉm cười: “Mạnh Thường Quân, không phải vì tranh chấp giữa hai nhà các huynh mà ta bị cuốn vào chuyện này. Hôm nay nếu ta không ra tay, Bùi Hận hắn cũng sẽ không chịu để yên, ta sẽ trơ mắt nhìn huynh bị hắn bắt nạt sao?”
Nếu lúc đó La Chinh không ra tay, Bùi Hận nhất định sẽ hung hăng giẫm đạp Mạnh Thường Quân một trận.
Lời của La Chinh khiến Mạnh Thường Quân cảm động trong lòng, bỗng nhiên lồng ngực trào lên một cảm giác phóng khoáng: “Bỏ đi! Nghĩ nhiều như vậy làm gì. Có thể kết giao với một người bạn như La Chinh huynh, coi như ta có phúc ba kiếp! Hai nhà Bùi Mạnh bọn ta vốn đã không vừa mắt nhau, nếu Bùi Hận hắn muốn nhằm vào huynh, thì phải hỏi qua Mạnh Thường Quân ta!”
Tranh chấp giữa hai nhà trước giờ đều không đơn giản như vậy.
Vừa có tranh đấu chính diện, cũng có thủ đoạn ngấm ngầm hại nhau. Nếu Mạnh gia dốc toàn lực đứng sau La Chinh, sĩ tộc khác muốn động đến La Chinh đều phải cân nhắc cái giá của nó!
Khi ở Long Bảo, Mạnh Thường Quân dù muốn ra mặt giúp La Chinh một tay nhưng lại không nói ra những lời này.
Hôm nay Mạnh Thường Quân chịu đảm nhiệm hết tất cả, vậy thật sự đã coi La Chinh là người của mình.
Trước khi nói những lời này, Mạnh Thường Quân tất nhiên đã suy nghĩ qua, người mà La Chinh đắc tội không chỉ có Bùi Hận, trước kia còn có mâu thuẫn với người của Gia Cát gia, cho nên vì La Chinh, Mạnh gia có thể sẽ còn đắc tội với Gia Cát gia!
Nhưng Mạnh Thường Quân tin vào con mắt của mình, hắn tin rằng quyết định này tuyệt đối chính xác.
La Chinh mặc dù hiểu những lời này của Mạnh Thường Quân, nhưng từ trong nội tâm, hắn chỉ coi Mạnh Thường Quân là một người bạn, không hề muốn dựa vào huynh ấy để leo lên cây đại thụ Mạnh gia.
Một đường đi tới ngày hôm nay, La Chinh đã trải qua biết bao lần đứng giữa lằn ranh sinh tử, nên hắn hiểu, quyền thế trong thiên hạ có thể mượn dùng vào lúc thích hợp. Nhưng của người khác thì nói đi nói lại vẫn là của người khác, chỉ có bản thân thật mạnh mẽ mới là đạo lý thực sự!
***
Từ sau khi rời khỏi Huyễn Ngư Thâm Đàm, La Chinh tiếp tục dốc lòng tu luyện.
Mặc dù thực lực hiện tại của hắn thậm chí đã đủ đè ép Tiên Thiên Đại Viên Mãn, nhưng hắn vẫn có chút chưa hài lòng với tốc độ lớn mạnh của mình.
Chỉ có điều, tu luyện chính là như vậy. Từ Nửa Bước Tiên Thiên tiến vào Tiên Thiên Cảnh chính là một cái gờ chắn, bước qua cái gờ chắn này, trước mặt chính là một con đường bằng phẳng.
Mặc dù giữa cảnh giới Tiên Thiên Nhất Trọng đến cảnh giới Tiên Thiên Nhị Trọng cũng là một cái gờ chắn nhỏ, nhưng độ khó sẽ nhỏ hơn rất nhiều.
Độ khó mặc dù không lớn, nhưng cũng cần môi trường tu luyện.
Ví dụ như tu luyện trong Huyễn Ngư Thâm Đàm, số điểm tích lũy tiêu hao sẽ không phải là thứ người bình thường có thể chịu được.
Cho dù là La Chinh cũng có chút khó khăn. Điểm tích lũy trong thẻ đệ tử của hắn vốn không nhiều, chỉ có thể đủ cho La Chinh tu luyện tám chín canh giờ trong Huyễn Ngư Thâm Đàm.
Mấy ngày tiếp theo, mỗi ngày La Chinh đều vào trong Huyễn Ngư Thâm Đàm tu luyện một canh giờ.
Lần đầu tiên tu luyện trong Huyễn Ngư Thâm Đàm, cuối cùng La Chinh đã lặn đến độ sâu một trăm mét. Sau khi tiến vào độ sâu đó, La Chinh gặp một loại người cá toàn thân màu đỏ sậm.
Hình thể người cá màu đỏ này rất to lớn, hai mắt phát ra ánh sáng màu đỏ quái dị. Chỉ cần nó bơi lội, cả dòng nước ở khu vực xung quanh đều bị cơ thể của nó khuấy loạn.
Mặc dù La Chinh dựa vào ưu thế tốc độ, có thể tạm thời bỏ rơi người cá màu đỏ, nhưng ở độ sâu một trăm ba mươi mét này, số lượng người cá màu đỏ rất nhiều, cho dù La Chinh bỏ qua một hai con người cá thì ngay sau đó cũng có bảy tám con lao tới.
Có một ngày La Chinh thử cưỡng ép đột phá, nhưng cuối cùng lại rơi vào trong vòng vây của người cá màu đỏ, không thể không ép mình quay lại.
Chấp sự Tào gần như chết lặng với các biểu hiện của La Chinh trong Huyễn Ngư Thâm Đàm.
May mà La Chinh dừng lại ở độ sâu một trăm ba mươi mét. Nếu La Chinh tiếp tục lặn xuống, đột phá độ sâu một trăm năm mươi mét, thậm chí là độ sâu một trăm tám mươi mét, vậy thực sự là sẽ phá vỡ kỷ lục của Thanh Vân Tông.
Nhưng là chấp sự của Thanh Vân Tông, đặc biệt là chấp sự canh giữ xung quanh các bí cảnh tu luyện lớn, vốn dĩ có trách nhiệm ghi chép và báo cáo lên trên.
Biểu hiện của La Chinh đủ tư cách để báo cáo với cấp trên, để cho cao tầng Thanh Vân Tông chú ý, thậm chí thưởng cho hắn một số tài nguyên tu luyện.
Vậy là chấp sự Tào ghi chép biểu hiện của La Chinh trong hồ sơ, trình lên trên. Nếu cao tầng Thanh Vân Tông thật sự nhìn thấy những ghi chép này, muốn tập trung bồi dưỡng La Chinh thì cũng sẽ thưởng cho công lao khai thác của chấp sự Tào.
Theo dự đoán của chấp sự Tào, thiên tài yêu nghiệt giống như La Chinh này, Thanh Vân Tông không thể không xem trọng. Mặc dù Thanh Vân Tông có rất nhiều nhân tài, thiên tài cũng không ít, nhưng đối với một tông môn lớn sẽ chẳng bao giờ chê nhiều đệ tử thiên tài.
Nhưng điều khiến lão thấy kì lạ là, báo cáo của lão lại như đá chìm đáy biển, không có tin tức gì, giống như là bên trên không ai quan tâm đến La Chinh.
Theo phán đoán của chấp sự Tào, đây tuyệt đối là chuyện không thể nào, có lẽ thư tín mình gửi lên trên đã bị bỏ lỡ?
Nghĩ đến đây, chấp sự Tào lại tiến hành báo cáo lên trên lần thứ hai.
Kết quả vẫn giống như lần đầu, bên trên vẫn không có bất kì phản ứng và động thái nào.
Trong Thanh Vân Tông, muốn có vị trí chấp sự cũng không phải là chuyện đơn giản, chấp sự Tào cũng là một người vô cùng thông minh, lão mau chóng phát hiện điều quỷ dị trong đó.
“Ta báo cáo hai lần, bên trên đều không cho bất kì ý kiến gì. Điều này chỉ có thể nói rõ, trong cao tầng Thanh Vân Tông có người đang nhằm vào La Chinh.” Còn là người nào, mục đích là gì, chấp sự Tào cũng lười suy đoán. Dù là ai thì cũng không phải là người mà một chấp sự nhỏ bé như lão có thể đắc tội được, cho nên chấp sự Tào cũng bỏ đi suy nghĩ tranh công.