Bị giáng xuống làm gia nô, La Chinh cũng không quan tâm; trở thành cái “bia thịt” cho đệ tử trong La gia luyện quyền, hắn cũng không quan tâm; cho dù bị La Phái Nhiên đoạt mất Thiên Địa Tạo Hóa Đan vốn thuộc về hắn, hắn cũng có thể không quan tâm.
Thế nhưng chỉ có muội muội La Yên của hắn, là uy hiếp lớn nhất đối với hắn!
La Yên là hy vọng duy nhất của dòng chính La gia, cũng bởi vì La Yên có thiên phú hiếm thấy, mười ba tuổi đã được Thanh Vân Tông nhận làm đệ tử nội môn, rời khỏi La gia nên mới có thể may mắn thoát khỏi cuộc nội loạn gia tộc lần này.
Hai năm nay, bởi vì thân phận gia nô nên La Chinh không cách nào biết được bất cứ tin tức gì của muội muội. Bây giờ từ miệng La Phái Nhiên biết được hoàn cảnh của muội muội không tốt lắm, hắn vô cùng lo lắng.
Ngay cả khi bị đệ tử La gia đánh đập, hắn cũng quên tránh né, kết quả bị ăn mấy quyền mới phản ứng lại được.
Buổi tối, hắn mang một thân đau nhức quay trở lại hầm.
“Đây là thuốc trị thương của ngươi!”
Quản sự của La gia ném bọc giấy xuống, sau đó liền đi ra ngoài.
Bia thịt dù sao cũng không phải sắt thép, nếu không có thuốc trị thương, không quá mấy ngày cũng vì nội thương tích tụ mà chết, vì vậy mỗi ngày La gia đều phân phát thuốc trị thương cho các bia thịt.
La Chinh mở gói giấy ra, thấy bên trong chỉ có một viên thuốc thì sắc mặt liền trầm xuống, giận dữ nói: “Phương quản sự! Vì sao hôm nay chỉ có một viên thuốc?”
“Có phần của ngươi đã là tốt lắm rồi, sao nào? Chê ít hả?” Phương quản sự lạnh nhạt nói.
“Mỗi ngày La gia phát ba viên thuốc chữa thương, nhưng bây giờ chỉ có một viên, rõ ràng là ngươi đã tham ô. Ở La phủ, tham ô chính là trọng tội. Phương quản sự, ngươi không sợ chết sao?” La Chinh nhìn chằm chằm Phương quản sự chất vấn.
“Khà khà, lão Phương ta tất nhiên là sợ, có điều lại không sợ loại tôi tớ hèn mọn như ngươi, sao nào? Muốn tạo phản hả? Ta vẫn chướng mắt thái độ này của ngươi đấy! Cho rằng mình vẫn là chủ nhân sao, ta nhổ vào! Sao không soi gương nhìn bộ dạng của mình xem! Ha ha ha!” Phương quản sự gằn từng câu từng câu, giọng the thé chói tai.
Nghe vậy, La Chinh ngược lại rất bình tĩnh. Đôi mắt trong suốt thản nhiên nhìn Phương quản sự, nhưng đáy mắt lại ẩn chứa sát khí sâu kín, như đang nhìn một vật chết.
Phương quản sự nhìn vẻ mặt của La Chinh, trong lòng có chút hoảng loạn, vội bước đến đẩy ngực La Chinh: “Không phục? Ngươi nhìn ta như vậy, là muốn ăn thịt người sao?”
Ngực La Chinh bất ngờ phát lực, tạo thành chấn động mạnh mẽ, năng lượng truyền tới người Phương quản sự, lập tức khiến Phương quản sự chấn động, lảo đảo ngã sấp xuống đất.
“Ngươi... ngươi chỉ là một đứa đầy tớ, lại muốn tạo phản sao?” Phương quản sự lồm cồm bò dậy, vẻ mặt tràn đầy hoảng hốt.
La Chinh bước lên hai bước, bẻ tay kêu rắc rắc, quát lớn: “Một tên quản sự khác họ như ngươi cũng dám lớn lối như vậy, ngươi cho là ta không dám động tới ngươi sao?”
Phương quản sự thấy thế, không dám ở lại đây một khắc nào nữa, vội vàng bỏ chạy.
“Ầm” một tiếng, cửa hầm đóng kín.
“Gan thỏ đế!” La Chinh cười lạnh một tiếng, lắc đầu, lười so đo với kẻ tiểu nhân.
Hắn lẳng lặng ngồi xuống lấy mồi lửa đốt đèn lên, lật qua vài trang sách, trong lòng lại lo cho muội muội La Yên, thấp thỏm bất an như vậy sao có thể xem nổi sách?
Ta không thể tiếp tục ở La gia nữa! Nhưng thực lực ta giờ mới tới Luyện Nhục Cảnh, đừng nói tới Thanh Vân Tông, ngay cả cửa hầm của La gia cũng không thể bước ra nửa bước.
La Chinh đi qua đi lại trong căn hầm nhỏ hẹp giống như là một con thú bị vây khốn không tìm được lối ra.
Thực lực, thực lực của ta vẫn quá yếu, nếu không một La gia nhỏ nhoi, sao có thể vây hãm ta?
Nhưng tu luyện ở đời, phải bước từng bước một, mỗi bước in hằn một dấu chân. Ta hôm nay thân là nô bộc, ngày ngày làm bia thịt, mặc người đánh đập, vốn không có thời gian tu luyện. Cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn cũng bị đánh chết.
Càng nghĩ lòng lại càng loạn, hắn liếc mắt lên bàn.
Quyển Thiên Luận Vấn Hiến cũ nát lẳng lặng nằm ở đó.
“Loại sách nát này, đạo lý chồng chất, nhưng chẳng có chút tác dụng nào với ta, đọc thì có ích gì?” La Chinh oán hận nhặt sách lên, xé rách rồi ném vào ngọn đèn, đốt quách cho rồi.
Quyển sách cháy rụi trong nháy mắt, bốc lên ngọn lửa rừng rực.
Nhìn quyển sách bị thiêu hủy, trong lòng La Chinh chợt dâng trào hối hận, giận dữ nói: La Chinh ơi La Chinh, tội gì phải trút giận lên một quyển sách? Sách này dạy người ta điều thiện, luân lý đạo đức có gì sai đâu? Sai là do bản thân ngươi kém cỏi, mặc người xâu xé, là con sơn dương đang chờ làm thịt mà thôi!
Tiếc rằng lửa cháy quá nhanh, quyển sách đã trở thành tro bụi.
Đang vô cùng ảo não, La Chinh chợt thấy một tia sáng vàng rực lẩn khuất trong đống tro bụi.
“A? Đây là cái gì?”
La Chinh bới đống tro bụi, nhặt lấy thứ đang phát sáng, phát hiện đó là một lá vàng rất mỏng .
Trước đây, khi xem sách hắn cũng không phát hiện ra lá vàng này, vậy có nghĩa là lá vàng này được giấu giữa hai lớp giấy.
Nhưng chỉ một lá vàng thì có ích lợi gì?
Trên thế gian này, thứ không thiếu nhất chính là vàng, nhất là đại gia tộc như La gia, vàng bạc chồng chất!
Nhưng khi La Chinh nhìn kỹ lá vàng, hiện tượng kỳ lạ đột nhiên xuất hiện!
Trên lá vàng khắc vô số văn tự, những văn tự này hình dạng như nòng nọc, La Chinh không nhận ra bất cứ chữ nào.
Dưới ánh nhìn của hắn, tấm lá vàng nhanh chóng tan ra thành vô số lá vàng nhỏ, trên mỗi lá vàng nhỏ đều có văn tự nòng nọc, một ít lá vàng còn bám vào người La Chinh.
Khuôn mặt, đôi mắt, cổ, cánh tay, cơ thể, chân... Từng bộ phận trên người La Chinh đều dán đầy những lá vàng nhỏ.
Cuối cùng, một lá vàng nhỏ còn sót lại xuyên thẳng vào não bộ của La Chinh. Cả người La Chinh như bị gậy sắt đánh trúng, run lên bần bật, cùng lúc đó, những tấm vàng lá trên người đã tỏa sáng rực rỡ.
Đến khi những tia sáng ấy dần nhạt đi, mấy nghìn tấm lá vàng nhỏ lặng lẽ chìm vào thân thể La Chinh.
Đầu óc hắn trống rỗng nhưng lại có thêm một chút ký ức, là những ký ức không thuộc về hắn.
“Thái Thượng Luyện Khí Pháp...”
“Phương pháp luyện khí đệ nhất xưa nay...”
“Lấy thân làm khí, lấy thể làm linh, vượt ngàn thử thách, gột rửa thân ta, làm thành Hồng Hoang...”
Đây là một quyển pháp quyết luyện khí?
Tuy rằng La Chinh không biết luyện khí, nhưng rõ ràng luyện khí sư là một nghề nghiệp nóng bỏng tay, tài lực hùng hậu như La gia, vậy mà không chiêu mộ nổi một luyện khí sư cấp thấp nhất. Luyện khí sư có bản lĩnh thì càng hiếm hoi.
Nhưng mà, lấy thân làm khí, có nghĩa là gì?
Chẳng lẽ... phương pháp luyện khí này, chính là lấy bản thân luyện thành pháp bảo?
Phỏng đoán này rất khó tin, nhưng lại nhanh chóng trở thành sự thực .
Bất chợt, hắn phát hiện ra thân thể mình đang không ngừng nóng lên, hầm hập như bị cảm, nhiệt độ càng lúc càng tăng cao.
Nóng quá! Nếu tiếp tục như vậy, cả người hắn sẽ bị nướng chín mất.
Trong tình thế nguy cấp, hắn lao đến vại nước ở cuối hầm, nơi vẫn thường lấy nước dùng hàng ngày.
Hắn không kịp nghĩ gì liền nhảy vào vại nước.
“Ào...”
Nước trong vại dâng lên cuồn cuộn, chỉ trong giây lát đã bị nhiệt độ làm cho bốc hơi, cả hầm lan tỏa hơi nước mờ ảo.
Nhưng nhiều nước như vậy cũng không thể làm La Chinh hạ nhiệt, ngược lại càng ngày càng nóng, da tay của hắn toát ra ánh sáng đỏ rực, hệt như một khối sắt nung.
Cuối cùng, hắn quay cuồng tại chỗ hai vòng, liền ngửa đầu ngã xuống trong hầm tràn ngập hơi sương.
Trong đầu La Chinh đang phát sinh biến đổi không thể tưởng tượng nổi.
Trong đầu hắn bỗng nhiên xuất hiện một cái lò luyện màu xanh đen cực lớn, trên vách là phù điêu khắc chín con rồng.
Màu sắc mỗi con rồng trên phù điêu đều khác nhau, có màu xanh lá, màu đen, màu trắng, màu tím... Những con rồng này giương nanh múa vuốt, sống động như thật.
Trong đó, tám con rồng đều đang nhắm mắt, chỉ có con Thanh Long dưới cùng mở mắt, chăm chú nhìn La Chinh.
Đôi mắt Thanh Long phảng phất như ngàn vạn năm, trăm triệu năm lắng đọng, bình thản nhìn La Chinh, khiến hắn cảm nhận được khí thế lớn lao.
Ầm ầm ầm ầm ầm ầm….
Linh hồn La Chinh dưới ánh mắt rồng rung động không ngừng, linh hồn lập tức xuất hiện khe nứt, có dấu hiệu vỡ vụn.
Khi linh hồn La Chinh sắp tan vỡ, trong nháy mắt, Thanh Long liền phát ra một trận rồng ngâm. Sau đó, cái lò luyện khổng lồ không ngừng xoay tròn, trong lò bùng lên một ngọn lửa quỷ dị.
Đó là một ngọn lửa màu đen!
Trên thế gian này, không ngờ lại có ngọn lửa mang màu sắc như vậy.
Ngọn lửa đen ấy cháy rừng rực tựa như có thể thiêu đốt cả thiên hạ!
La Chinh không kịp sợ hãi thất thanh, chiếc lò luyện khổng lồ đã bao trùm lấy hắn, ánh lửa đen rực vây kín linh hồn hắn lại.
Nỗi đau khi linh hồn bị thiêu đốt, người thường sao có thể chịu được? Nhưng trạng thái linh hồn của La Chinh hiện giờ, ngay cả ngất cũng không thể, chỉ có thể điên cuồng chịu đựng nỗi thống khổ này.
“A a a a, để ta chết đi!”
Giờ đây, La Chinh chỉ muốn chết để thoát khỏi nỗi thống khổ này.
Nhưng với hắn mà nói, ngay cả chết cũng chỉ là một tia hy vọng xa vời. Đây chỉ là linh hồn của hắn, hắn không thể cắn lưỡi tự vẫn được.
Mỗi khi linh hồn hắn không kiên trì được sắp vỡ nát ra thì trong lò luyện bỗng tỏa ra một dải hào quang bảy màu, tẩm bổ linh hồn hắn.
Cứ như vậy, thiêu đốt, vỡ nát, chữa trị, lại thiêu đốt, lại vỡ nát, lại chữa trị... Luân chuyển không ngừng, vô cùng vô tận.
Loại đau đớn chết đi sống lại này, không biết đã kéo dài bao lâu, nhưng cuối cùng cũng ngừng lại.
“Rốt cục đã qua rồi.”
La Chinh thở ra một hơi thật dài, nghĩ đến sự đau đớn vừa rồi lòng hắn vẫn còn sợ hãi, mà đồng thời hắn cũng phát hiện ra linh hồn của mình đang tỏa ra một vầng sáng mờ nhạt.
Một lúc lâu sau, hắn thoát ra khỏi biển ý thức, dần dần tỉnh lại.
Trong đầu, chiếc lò luyện khổng lồ đã bất động, nhưng ngọn lửa đen trong lò lại vẫn chưa tắt, chẳng qua là thế lửa đã thu lại, trông không còn quá đáng sợ.
La Chinh hiểu rõ, linh hồn và thân thể của hẳn đã được rèn đúc trong lò.
Thiên hạ to lớn, không gì là không thể, có những vị luyện khí sư dùng mọi thủ đoạn quỷ dị để luyện chế vũ khí, có những vị luyện khí sư giết người như ngóe, thu thập máu người để luyện chế pháp bảo. Thậm chí, đem linh hồn của con người phong ấn vào vũ khí, khiến nó trở thành một loại tà khí. Nhưng quyển công pháp luyện khí này lại lấy bản thân luyện chế thành pháp bảo. Phương pháp này chưa từng nghe qua, thật sự quá điên cuồng...
Phúc là chỗ nấp của họa, họa là chỗ dựa của phúc. Sau khi tĩnh tâm lại, La Chinh suy nghĩ cẩn thận, những gì xảy ra với mình chưa chắc đã là chuyện xấu!
Thế gian này, pháp bảo, vũ khí chia làm năm loại, đó là: huyền khí, linh khí, tiên khí, thánh khí, thần khí, linh bảo Hồng Hoang, trong đó mỗi loại lại chia làm thượng, trung, hạ phẩm.
Thân thể La Chinh vừa bị luyện chế thành pháp bảo, đang là huyền khí ở cấp thấp nhất.
Dùng cấp bậc bảo vật để hình dung chính mình, hiển nhiên là một việc quái dị, La Chinh cười khổ.
Từ cánh cửa thông gió duy nhất trong hầm nhìn ra ngoài, trời đã hửng sáng, bất giác đã giằng co cả một đêm.
Nhắc tới cũng lạ, một đêm không ngủ, thế nhưng hắn lại không mệt mỏi chút nào, ngược lại sức sống dồi dào, tinh thần phấn chấn.
Hơn nữa lúc này, tâm tình của hắn lại bình tĩnh vô cùng, chẳng còn nôn nóng như hôm qua. Chẳng lẽ đạo lý trong sách nói đúng rồi, ăn ở trong đời đều do nhân quả, chỉ khi tinh thần ổn định mới có thể bình tĩnh chống chọi.
Hắn cẩn thận quét dọn đống tro bụi từ quyển sách đã đốt, lại chuyển vại nước về chỗ cũ. Đúng lúc này, cửa hầm vang lên tiếng mở khóa, thời gian bị đánh lại đến...