Biệt viện này là nơi nghỉ ngơi của nhóm đạo sư, giờ phút này vắng tanh không một bóng người. Sau khi bước vào biệt viện, Nghiêm Giới liếc nhìn thanh bảo kiếm đang nằm yên trong vỏ trên tay La Chinh.
Bình thường, nếu bảo kiếm nằm trong vỏ thì uy lực sẽ được giấu kỹ, bởi vì tất cả uy lực của kiếm đều tập trung trên thân kiếm. Đại đa số luyện khí sư đều biết tới nguyên tắc này, vậy nên lúc luyện chế bảo kiếm thì dù thân kiếm hay chuôi kiếm cũng sẽ cố gắng sử dụng nguyên liệu tốt nhất. Có điều trong lúc ngưng luyện, họ sẽ không rót Thiên Diễn Chi Đạo vào chuôi kiếm, vì như vậy cực kỳ lãng phí. Nhưng Nghiêm Giới và Tưởng Mẫn đều nhận thấy, sau khi tra vào vỏ, thanh bảo kiếm của La Chinh vẫn tỏa một uy thế kinh người.
Nói cách khác, trong lúc ngưng luyện, La Chinh đã lãng phí Thiên Diễn Chi Đạo vào chuôi kiếm! Trời ạ, mặc dù không biết thằng nhóc này sao có thể lĩnh ngộ nhiều Thiên Diễn Chi Đạo như vậy, có thể ngưng luyện ra một thanh kiếm tới trình độ đó, nhưng bọn họ có thể tưởng tượng, bí mật mà La Chinh nắm giữ kia thật sự không phải chuyện đùa. Nghĩ tới đây, đáy lòng Nghiêm Giới và Tưởng Mẫn đều hăng hái hừng hực.
“Thật không ngờ ở tuổi ngươi mà đã có thể ngưng luyện ra tiên khí. Ngươi đã đặt tên cho bảo kiếm chưa?” Nghiêm Giới hỏi.
Thông thường, sau khi luyện ra vũ khí, luyện khí sư sẽ đặt tên cho nó. Đây là cách luyện khí sư ghi lại dấu ấn của bản thân trên vũ khí mà mình luyện chế. Trước đó, bảo kiếm của La Chinh chưa có tên là bởi Xa Đạo Tử chưa hoàn toàn luyện thành mà gửi gắm hy vọng vào thế hệ sau. Vậy nên, La Chinh có thể tùy ý đặt tên cho kiếm.
La Chinh thẳng thắn đáp: “Thanh bảo kiếm này tên Lưu Quang.”
“Lưu Quang? Nước chảy mây trôi, ẩn dật thanh nhàn, tên rất hay!” Nghiêm Giới gật đầu. “Tên rất hay! Có thể cho ta mượn bảo kiếm để quan sát một chút được không?” Đối với đề nghị của Nghiêm Giới, La Chinh khẽ lắc đầu.
Hắn không phải kẻ ngốc, võ giả coi vũ khí như mạng sống của mình. Có một vị võ giả từng nói một câu chí lý: “Binh khí trong tay và phụ nữ trên giường đều không thể cho người khác mượn!” Mặc dù Lưu Quang kiếm mới ngưng luyện thành công, La Chinh cũng không dựa vào kiếm để chiến đấu ngay lúc này, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn có thể tùy tiện giao thanh kiếm này cho người khác.
Thấy La Chinh cự tuyệt, Tưởng Mẫn đứng bên cạnh liền hát đệm: “Nghiêm đạo sư là đại sư luyện khí, mặc dù chưa đến trình độ tông sư nhưng cũng có thể giúp ngươi đánh giá Lưu Quang kiếm còn điểm gì thiếu sót. Chúng ta là đạo sư của Thanh Vân Tông, ngươi không cần đề phòng quá mức.”
La Chinh vẫn lắc đầu, cười nói: “Vừa rồi Nghiêm đạo sư nói muốn dẫn ta tới đây để ghi chép, không biết là ghi chép cái gì? Nếu muốn ghi lại lời nói thì ta có thể phối hợp với các ngươi. Nếu không còn chuyện gì khác ta xin cáo từ.”
Nghiêm Giới và Tưởng Mẫn sao có thể để La Chinh chạy thoát dễ dàng như vậy? Trong lòng hai người đều đã coi tiên khí trong tay La Chinh là miếng thịt thơm ngon sắp vào miệng họ rồi. Cho dù bất chấp nguy hiểm, giết chết La Chinh ở đây thì sao? Vì tiên khí thì sự liều lĩnh này thật sự đáng giá! Huống chi bọn họ là người cầm quyền trên Trám Hỏa Phong này, chỉ cần bọn họ xử lý chuyện này thật gọn ghẽ êm xuôi thì dù đám đệ tử phía dưới có biết chuyện, nhưng ai dám đàm tiếu bên ngoài?
“Việc ghi chép đương nhiên phải làm, có điều quan trọng nhất là ngươi đã dùng thủ đoạn gì để luyện thành tiên khí?” Tưởng Mẫn không thích vòng vo như Nghiêm Giới, gã trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
La Chinh cũng quen với những câu hỏi ngắn gọn thẳng thắn kiểu này hơn. Hắn lập tức nói: “Không phải vừa nãy ta đã nói rồi sao? Vấn đề này ta không thể trả lời được!”
“Không trả lời? Sợ rằng không được rồi! Ngươi là đệ tử của Thanh Vân Tông, nếu có phát hiện gì hoặc có kỹ xảo, bí mật gì thì theo lẽ thường phải dâng lên cho Thanh Vân Tông, như vậy mới không uổng công Thanh Vân Tông bồi dưỡng ngươi!” Nghiêm Giới cười khà khà.
Mấy lời này của hắn tuy rất êm tai nhưng đồng thời cũng ẩn chứa răng nanh sắc nhọn.
“Chẳng lẽ tự mình luyện thành tiên khí còn phải thông qua Thanh Vân Tông, còn phải dâng lên cho Thanh Vân Tông sao? Sao lại có đạo lý này được?” La Chinh tỏ vẻ ngây thơ nói, trong lòng không ngừng cười lạnh. Rốt cuộc hai người này cũng đã lộ ra bộ mặt thật của mình.
Nghiêm Giới gật đầu, nói: “Đây là việc tất nhiên, nếu không vì sao Thanh Vân Tông lại phải hao tốn nhân lực, vật lực lớn như vậy để bồi dưỡng mấy đệ tử ngoại môn như các ngươi?”
“Nếu ta vẫn không nói thì sao?” La Chinh hỏi ngược lại.
Tưởng Mẫn vung tay lên, trong lòng bàn tay gã đột nhiên bùng lên một ngọn lửa, sau đó nghiêm khắc nói: “Nếu ngươi vẫn không chịu nói thì sợ rằng không thể rời khỏi Trám Hỏa Phong này.”
La Chinh nghìn ngọn lửa cháy hừng hực trong tay Tưởng Mẫn, nét cười dần phai nhạt, trên gương mặt đọng vẻ lạnh lùng: “Vậy sao? Ta nghĩ hai vị đạo sư mới dừng ở cảnh giới Tiên Thiên Thất Trọng. Bằng vào thực lực này của các ngươi sợ rằng không giữ được ta! Nếu hai vị đạo sư muốn tìm phiền toái, ta đây cũng nhân cơ hội thử uy lực của Lưu Quang Kiếm một chút!”
Dứt lời, La Chinh miết ngón tay cái đẩy nhẹ vỏ kiếm, tay còn lại nhanh nhẹn rút Lưu Quang Kiếm ra. Mũi kiếm chĩa về phía hai người kia, ánh mắt lạnh lùng hoàn toàn không coi hai đạo sư ra gì.
Tưởng Mẫn và Nghiêm Giới đều không ngờ La Chinh lại trở nên cứng rắn như vậy. Lời của thằng nhóc này có ý gì? Thực lực mới ở Tiên Thiên Thất Trọng? Hai người bọn họ dù không xuất chúng nhưng cũng là cao thủ Tiên Thiên Thất Trọng, còn La Chinh hắn chẳng qua chỉ là một thằng nhóc Tiên Thiên Nhất Trọng mà thôi. Tại sao hắn lại không coi hai người bọn họ ra gì?
“Khà khà, không nghĩ tới Tiểu Vũ Phong xếp hạng bét trong các phong lại có thể bồi dưỡng được một tên đệ tử thối tha như vậy! Bản thân mới là Tiên Thiên Nhất Trọng mà đã dám xem thường chúng ta. Thú vị! Thú vị!” Nghiêm Giới bật cười, cũng đưa tay lên, trong tay gã đột ngột bùng lên một ngọn lửa màu tím.
Chân hỏa tu luyện của mỗi luyện khí sư đều không giống nhau. Ngọn lửa trong tay Tưởng Mẫn có màu hồng phấn, từng luồng từng luồng không ngừng lan tỏa như hoa đào. Thoạt nhìn, ngọn lửa xinh đẹp này có uy lực không lớn, nhưng nếu thật sự bùng cháy thì nhiệt độ và lực phá hoại của nó vô cùng kinh khủng. Ngược lại, ngọn lửa của Nghiêm Giới có màu tím đậm, xung quanh không ngừng bốc lên những tia lửa nhỏ, mặc dù không dữ dội bằng ngọn lửa hồng phấn trong tay Tưởng Mẫn nhưng lại có một điểm đặc biệt, đó chính là bất diệt.
Tuy nói là bất diệt nhưng thực sự nó cũng không phải cháy mãi không tàn. Thực ra, ngọn lửa màu tím của gã có thể đốt cháy mọi vật trong trời đất, thậm chí có thể cháy trên mặt nước, vậy nên mới mang tới cảm giác ngọn lửa bất diệt.
Còn ngọn lửa bất diệt thực sự tất nhiên không phải mấy luyện khí sư đẳng cấp như bọn họ có thể có được.
Tưởng Mẫn vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục uy hiếp: “Ta khuyên ngươi nên ngoan ngoãn giao bí quyết ngưng luyện binh khí trong tay ngươi ra, nếu không ta sẽ dùng ngọn lửa này thiêu trụi thân thể ngươi.”
Từng luồng chân nguyên Thiên Ma trào ra từ cơ thể La Chinh, vừa ngưng tụ trong hai nắm đấm của hắn vừa quấn quanh trường kiếm. Dưới sự hỗ trợ của chân nguyên Thiên Ma, khí thế của La Chinh trở nên cực kỳ khủng bố.
“Dù sao cũng là đạo sư của Thanh Vân Tông, sao các ngươi lại có thể làm ra hành vi ăn cướp trắng trợn như vậy? Có điều sao các ngươi không dùng đầu óc suy nghĩ một chút, nếu ta đã tới luyện tiên khí ở Trám Hỏa Phong thì tất nhiên không sợ các ngươi biết. Nếu các ngươi đã nổi lòng tham thì phải trả giá lớn vì nó!” La Chinh cười lạnh.
“Tưởng Mẫn, không cần phải nhiều lời với thằng nhóc này. Cứ khống chế hắn trước rồi ép hắn nói ra bí mật.” Nghiêm Giới thấy La Chinh tỏa ra khí thế kinh người, trong lòng chợt dâng lên một nỗi bất an kỳ lạ. Có điều sự bất an thoáng qua này cũng không đủ để gã chùn chân. Dù sao La Chinh chỉ là một thằng nhóc Tiên Thiên Nhất Trọng mà thôi, có thể mạnh tới mức độ nào chứ?
Tưởng Mẫn đứng bên không chút chần chừ, lập tức vung tay lên, hai luồng chân hỏa giống như hoa đào cuồn cuộn lao về phía La Chinh.
Đây là lần đầu tiên La Chinh sử dụng Lưu Quang Kiếm, đồng thời hắn cũng sử dụng kiếm pháp căn bản.
Nếu trong cụm từ “kiếm pháp căn bản” có hai chữ “căn bản” thì chứng tỏ đó là bộ kiếm pháp đơn giản nhất, tuy chiêu thức không quá phong phú đa dạng nhưng lại cực kỳ thực dụng.
Thực ra, kiếm pháp căn bản chưa chắc là bộ kiếm pháp tốt nhất, bởi có quá nhiều người tu luyện kiếm pháp căn bản nên mọi người đều vô cùng quen thuộc với nó. Mỗi một chiêu đánh ra, đối phương đều có thể dễ dàng tìm được phương pháp phá giải và khắc chế.
Vấn đề là…
Trong tay La Chinh được khảm một khối tinh thạch Phượng Tường. Lợi dụng năng lượng của tinh thạch Phượng Tường, La Chinh có thể đẩy tốc độ của mình lên tới cực hạn.
Trước thế tấn công như vũ bão của hai luồng chân hỏa, La Chinh cười lạnh một tiếng, Lưu Quang Kiếm trong tay vung lên chém thẳng hai nhát về phía trước.
Lưu Quang Kiếm, kiếm như ánh sáng.
Mũi kiếm không đâm xuyên qua chân hỏa mà rót một chút chân nguyên Thiên Ma vào trong đó.
Trong quá trình bốc cháy, hai luồng chân hỏa bắt đầu thay đổi màu sắc, từ màu hồng phấn biến thành màu tím, cuối cùng dần dần biến thành màu tím đen. Chân hỏa tu luyện của luyện khí sư thật ra cũng là một loại chân nguyên. Khi luyện khí sư tu luyện công pháp thuộc tính hỏa, hơn nữa không ngừng quán tưởng ngọn lửa mới có thể biến chân nguyên thành chân hỏa. Vậy nên chân nguyên Thiên Ma có thể cắn nuốt sạch sẽ những ngọn lửa này.
Khi hai luồng chân hỏa bay tới trước mặt La Chinh thì đã hoàn toàn bị chân nguyên Thiên Ma cắn nuốt rồi chuyển hóa.
La Chinh nhẹ nhàng nâng tay trái lên, hai luồng chân hỏa màu tím đen trôi lơ lửng trong lòng bàn tay hắn. La Chinh cười khẽ: “Chẳng lẽ các ngươi muốn dùng cái này để đốt cháy thân thể của ta ư?”
Do thể chất linh khí nên thân thể La Chinh vốn không sợ bị lửa thiêu. Có thể nói, bản thân hắn hoàn toàn chế ngự được các võ giả tu luyện công pháp thuộc tính hỏa. Huống chi chân hỏa của luyện khí sư vốn dùng để rèn luyện binh khí mà không phải để giết địch, uy lực kém xa với công pháp thuộc tính hỏa của võ giả.
Thấy La Chinh trực tiếp cướp đoạt chân hỏa của mình, Tưởng Mẫn lập tức kinh hãi, sắc mặt của Nghiêm Giới cũng cực kỳ khó coi. Sau khi phát hiện ra công pháp quỷ dị của La Chinh, ngay cả mấy chân nhân của Thanh Vân Tông cũng cực kỳ khiếp sợ, tầm mắt của hai vị luyện khí sư này tất nhiên không thể theo kịp đám chân nhân của Thanh Vân Tông rồi. Giờ phút này, bọn họ thậm chí còn không hiểu rõ chân khí màu tím đen trong tay La Chinh rốt cuộc là thế nào.
Nghiêm Giới phản ứng nhanh nhạy hơn Tưởng Mẫn, gã biết đã đụng phải kẻ không phải dạng vừa, nhưng lúc này gã chỉ có thể ra tay quyết đoán. Dù sao sự chênh lệch về cảnh giới tu vi giữa La Chinh và bọn họ cũng ở ngay trước mắt, vậy nên La Chinh vừa dứt lời, chân hỏa màu tím trong tay gã lập tức biến thành một sợi dây nhỏ lao vút về phía La Chinh.
Đối mặt với sợi dây thừng do chân hỏa của Nghiêm Giới ngưng tụ ra, La Chinh hoàn toàn không né tránh. Hắn đứng bất động tại chỗ, định đợi đến khi chân hỏa đến gần sẽ sử dụng chân nguyên Thiên Ma cắn nuốt sạch sẽ. Có điều hôm nay La Chinh vừa ngưng luyện ra Lưu Quang Kiếm, khó tránh khỏi có chút gượng tay. Thế nên hắn quyết đoán bỏ qua phương pháp sử dụng chân nguyên Thiên Ma để tiêu diệt ngọn lửa màu tím kia mà cầm Lưu Quang Kiếm lên nghênh đón.
Kiếm thuật căn bản, Phách Kiếm!
Kiếm thuật căn bản tổng cộng chia làm mười bảy phần, Phách Kiếm chính là chiêu thức chém thẳng từ trên cao xuống. Khi La Chinh chém xuống, hắn lập tức sử dụng chiêu Thiêu Kiếm chém lên. Hai chiêu thức tầm thường không có gì nổi bật, nhưng được La Chinh phát huy với tốc độ cực cao, trong nháy mắt, Lưu Quang Kiếm đã cắt sợi dây thừng làm từ chân hỏa kia thành nhiều đoạn.
Trường kiếm bình thường tất nhiên không thể làm được điều này. Dù sao chân hỏa cũng không phải thực thể, nếu bị chặt đứt thì chúng cũng có thể tự dung hợp thành hình dạng ban đầu. Nhưng vũ khí La Chinh cầm trong tay lại là tiên khí, cho dù bây giờ La Chinh không thể phát huy uy lực chân chính của tiên khí, nhưng chỉ cần một chiêu tung ra, ánh kiếm lưu chuyển trên thân kiếm đã chặt đứt chân hỏa. Sợi dây thừng chân hỏa của Nghiêm Giới hệt như một cây trúc dài bị Lưu Quang Kiếm chặt đứt lả tả, sau đó từ từ tan biến.