La Chinh tất nhiên không chỉ có một chút Thiên Diễn Tinh Hoa như vậy. Lần trước hắn có hơn sáu trăm giọt Thiên Diễn Tinh Hoa, sau khi nhờ Chương Vô Huyền đi đấu giá năm mươi giọt thì trong tay còn lại hơn năm trăm giọt. Ngưng luyện Lưu Quang Kiếm tốn hơn một trăm giọt, cộng thêm số Thiên Diễn Tinh Hoa trong bình này thì La Chinh còn dư lại bốn trăm giọt Thiên Diễn Tinh Hoa.
“Nếu đắt hàng như vậy, một trăm giọt này nên chia làm hai lần, mỗi lần năm mươi giọt hay bán đấu giá trong một lần?” La Chinh hỏi.
“Đương nhiên là một lần một trăm giọt rồi!” Chương Vô Huyền kích động lớn tiếng nói. Có điều hắn vội vàng bịt kín miệng mình, dù sao hắn cũng không thể làm lộ ra chuyện La Chinh đã cung cấp Thiên Diễn Tinh Hoa được!
Cái đầu mập mạp của Chương Vô Huyền ngó trái ngó phải một hồi.
La Chinh bật cười: “Yên tâm, không có ai để ý tới phía này đâu.”
Năng lực linh hồn của La Chinh mạnh hơn Trương Vô Huyền và các đệ tử ngoại môn trong Tiểu Vũ Phong nhiều. Dù nhắm mắt lại hắn cũng có thể biết có người nhìn mình chăm chú hay không.
“Bọn họ muốn nâng cấp tiên khí hạ phẩm lên tiên khí trung phẩm thì năm mươi giọt Thiên Diễn Tinh Hoa có thể không đủ. Vậy nên trong lúc luyện chế, bất kì luyện khí sư nào cũng sẽ không nương tay, vừa bắt đầu sẽ dùng tất cả Thiên Diễn Tinh Hoa. Mà số lượng Thiên Diễn Tinh Hoa càng nhiều thì tỷ lệ thành công càng cao.” Trương Vô Huyền nói.
Nếu sử dụng năm mươi giọt Thiên Diễn Tinh Hoa thì tỷ lệ để tiên khí hạ phẩm thăng cấp lên tiên khí trung phẩm là một phần năm. Nhưng nếu sử dụng một trăm giọt thì tỷ lệ thành công sẽ vượt hơn một nửa. Vậy nên giá trị của một trăm giọt Thiên Diễn Tinh Hoa lớn hơn hẳn năm mươi giọt Thiên Diễn Tinh Hoa. Ví dụ như lần trước La Chinh ngưng luyện Lưu Quang Kiếm đã sử dụng toàn bộ Thiên Diễn Tinh Hoa. Thật ra đây là một cách làm chính xác, chỉ có điều vô cùng lãng phí, không xác định điểm mấu chốt, gần như dùng Thiên Diễn Tinh Hoa bao bọc toàn bộ thanh kiếm. Chỉ có thể nói do La Chinh có quá nhiều Thiên Diễn Tinh Hoa mà thôi.
“Đã như vậy, lần này lại phải nhờ tới Vô Huyền huynh rồi.” Nói xong, La Chinh giao chiếc bình nhỏ đựng một trăm giọt Thiên Diễn Tinh Hoa cho Chương Vô Huyền.
Một trăm giọt Thiên Diễn Tinh Hoa chen chúc trong chiếc bình như từng tinh linh nhỏ riêng biệt tỏa ra hào quang màu bạc lấp lánh. Thấy nhiều Thiên Diễn Tinh Hoa như vậy, Chương Vô Huyền thậm chí còn cảm thấy có chút mơ hồ. Có trời mới biết La Chinh lấy đâu ra nhiều Thiên Diễn Tinh Hoa như vậy.
Bí mật này của La Chinh, Chương Vô Huyền chắc chắn sẽ không nhiều lời. Sau khi cẩn thận bỏ vào nhẫn tu di, hắn nghiêm túc cười nói: “Nhất định sẽ không phụ sự ủy thác của La Chinh huynh.”
Lần thứ hai La Chinh lấy ra một trăm giọt Thiên Diễn Tinh Hoa, theo phán đoán của Chương Vô Huyền, trong tay La Chinh nhất định không thiếu Thiên Diễn Tinh Hoa, hơn nữa có lẽ không chỉ có một trăm giọt này. Hoặc là La Chinh đã phát hiện ra một nơi bí mật có số lượng lớn Thiên Diễn Tinh Hoa, hoặc La Chinh đã tìm được phương pháp luyện chế Thiên Diễn Tinh Hoa. Nhưng dù thế nào đi nữa, đây cũng là cơ duyên của La Chinh.
Hiện tại là lúc La Chinh cần tiền, trong lúc cấp bách, Trương Vô Huyền mang tới hơn hai mươi lăm vạn Phương Tinh. Đối với hắn mà nói, đây quả thực là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Ngày thứ hai, La Chinh liền đi đổi điểm tích lũy, lấy năm vạn Phương Tinh đổi lấy hai vạn năm nghìn điểm tích lũy, sau đó không chút chậm trễ đi thẳng tới đài Thất Tinh Kiếm Quang.
Giống như ở Huyễn Ngư Thâm Đàm, đài Thất Tinh Kiếm Quang cũng là một bí cảnh tu luyện. Chỉ có điều Huyễn Ngư Thâm Đàm đã có từ lâu đời, một lần chỉ có thể tiếp nhận một người tu luyện, còn đài Thất Tinh Kiếm Quang thì có thể tiếp nhận mấy trăm người đồng thời tu luyện.
Nghĩ tới mấy trăm người cùng nhau tu luyện ở đó, La Chinh đoán có lẽ đài Thất Tinh Kiếm Quang không phải chờ đợi như như Huyễn Ngư Thâm Đàm.
Huyễn Ngư Thâm Đàm mặc dù tốn nhiều điểm nhưng hiệu quả rèn luyện tu vi lại cực kỳ tốt. Huống chi đối với đệ tử bình dân mà nói, mấy trăm điểm tích lũy là con số khổng lồ, nhưng với nhóm đại sĩ tộc thì số tiền đó không đáng nhắc tới.
Khi La Chinh đi tới đài Thất Tinh Kiếm Quang thì lập tức trợn mắt. Trước mắt hắn là một hàng dài đông nghìn nghịt, số người xếp hàng trước đài Thất Tinh Kiếm Quang lên đến mấy trăm người.
Sao lại như vậy? La Chinh nhìn đoàn người đông nghìn nghịt, từ từ bước tới.
Đài Thất Tinh Kiếm Quang là bí cảnh tu luyện được xây dựng sáu năm trước. Nghe nói lúc ấy có một gia tộc ở phương Bắc trong lúc khai thác khoáng sản đã đào được một khối Cực Địa Linh Thạch cao mười trượng, rộng chừng ba mươi trượng. Sau khi biết được tin đó, Thanh Vân Tông đã tốn một số tiền lớn để mua lại khối Cực Địa Linh Thạch kia.
Khối Cực Địa Linh Thạch lớn như vậy, cho dù là Thanh Vân Tông vô cùng lợi hại cũng không thể vận chuyển được. Cuối cùng, Thanh Vân Tông quyết định cắt khối linh thạch này thành sáu mảnh, chở về bằng những chiếc phi thiên liễn khổng lồ. Sau đó các pháp sư trong Thanh Vân Tông đã bố trí ảo trận, khiến đệ tử có thể dùng sức mạnh của Cực Địa Linh Thạch để tôi luyện kiếm thuật. Mặc dù đài Thất Tinh Kiếm Quang cũng có thể rèn luyện đao pháp, thương pháp… có điều mọi người phát hiện tu luyện kiếm pháp trong đài Thất Tinh Kiếm Quang là đạt hiệu quả tốt nhất, hơn nữa số lượng người tu luyện kiếm pháp ở Thanh Vân Tông là nhiều nhất, từ đó đài Thất Tinh Kiếm Quang đã trở thành nơi chuyên môn để tu luyện kiếm pháp. Nếu mang một thanh đại đao tới đây, người ta cũng sẽ không cho vào.
La Chinh đi tới đài Thất Tinh Kiếm Quang, nhanh chóng phát hiện phía trước có hai đội ngũ đang xếp hàng. Hắn khẽ cau mày, chẳng lẽ tới đây xếp hàng còn cần cầm theo văn thư sĩ tộc mới được ưu tiên sao?
Một hàng tính ra có tới hơn trăm người, hơn nữa cần phải chờ đám đệ tử trong đài Thất Tinh Kiếm Quang đi ra mới có thể vào tiếp, nghĩ cũng biết phải đợi bao lâu. Hiện tại đại hội toàn phong sắp diễn ra, tất cả đệ tử trong Thanh Vân Tông đều tận dụng tối đa thời gian tu luyện, vậy nên thời gian xếp hàng bên ngoài e là tương đối dài.
Việc La Chinh không hiểu chính là trong hàng này đã có một số người chờ đợi cả một ngày, thậm chí còn lâu hơn thế. Nhưng ở một hàng khác thì chỉ có chừng mười người người xếp hàng. Nghĩ đến đây, La Chinh liền đi về phía hàng ít người hơn.
“Vị huynh đài này, vì sao bên này lại ít người xếp hàng như vậy?” La Chinh lên tiếng hỏi.
Đối phương là một vị đệ tử mặc trường bào đen. Người nọ nghiêng đầu đánh giá La Chinh, thấy hắn mặc trường bào trắng thì hơi khinh thường nói: “Ngươi vẫn nên sang bên kia đứng đi.”
“Vì sao? Chẳng lẽ nơi này không cho đệ tử ngoại môn xếp hàng?” La Chinh thấy người đứng xếp hàng đều mặc trường báo đen, vậy nên mới hỏi như vậy.
Người nọ bật cười: “Ngươi không nhìn thấy thực lực của đội ngũ này sao? Bên này là nơi xếp hàng vào tầng thứ tám, thứ chín và thứ mười của đài Thất Tinh Kiếm Quang, không có thực lực thì sang bên kia xếp hàng, đội ngũ bên kia có thể tiến vào từ tầng thứ bảy trở xuống.”
À, thì ra là như vậy. La Chinh gật đầu, trong lòng đã tỏ tường mọi chuyện. Thì ra đài Thất Tinh Kiếm Quang này không giống với Huyễn Ngư Thâm Đàm. Bởi vì có niên đại lâu đời nên Huyễn Ngư Thâm Đàm không được bố trí hợp lý cho lắm, mỗi lần bước vào Huyễn Ngư Thâm Đàm tu luyện, La Chinh đều phải đi từ tầng thứ nhất. Bởi vì hiện tại, từ độ sâu một trăm năm mươi thước trở lại trong đầm sâu đã không còn có tác dụng với hắn, vậy nên mỗi lần lặn xuống, hắn cũng đã lãng phí không ít thời gian. Thế nhưng đài Thất Tinh Kiếm Quang thì không giống như vậy, nó trực tiếp phân ra từng tầng, đệ tử có thực lực yếu có thể lựa chọn bước vào tầng thứ nhất đến tầng thứ bảy, còn đệ tử có thực lực mạnh hơn sẽ chọn tầng thứ tám đến tầng thứ mười để tu luyện.
Nhóm đệ tử mặc trường bào đen xếp hàng ở đây thực lực không yếu, đa phần là từ Tiên Thiên Thất Trọng đến Tiên Thiên Cửu Trọng, thậm chí trong đó còn có một vị là Tiên Thiên Đại Viên Mãn, khó tránh bọn họ đều tụ tập ở chỗ này.
Như vậy cũng dễ cho La Chinh lựa chọn.
La Chinh không phải cao thủ luyện kiếm, hơn nữa lúc này hắn vẫn sử dụng kiếm pháp căn bản, nhưng nếu thật sự bàn đến lực chiến đấu, hắn tự nhận sẽ không thua những đệ tử mặc trường bào đen đang xếp hàng trước mắt. Nếu bọn họ lựa chọn xếp hàng ở đây, La Chinh cũng có thể khiêu chiến độ khó từ tầng thứ tám.
Cho nên mặt La Chinh vẫn tỉnh bơ đứng phía sau đội ngũ này.
Vị đệ tử mặc trường bào đen kia thấy La Chinh không hề di chuyển liền quay đầu hỏi: “Sao vậy? Nhìn dáng vẻ của ngươi là biết lần đầu tiên tới đài Thất Tinh Kiếm Quang tu luyện. Ta có lòng tốt nhắc nhở ngươi một chút, quan trọng nhất là lựa chọn được độ khó thích hợp. Đài Thất Tinh Kiếm Quang này mặc dù chỉ là ảo trận, nhưng Nguyên Cực Từ Quang được tinh luyện từ Cực Địa Linh Thạch trong đó là thật, không cẩn thận sẽ bị thương nặng! Ngươi phải cân nhắc đến thực lực của mình! Ta khuyên ngươi vẫn nên sang bên kia xếp hàng đi!” Nói xong, vị đệ tử kia chỉ về phía đội ngũ dài bên cạnh.
Tiếng của vị đệ tử mặc trường bào đen lớn như vậy, lập tức hấp dẫn vô số ánh mắt của nhóm đệ tử đang xếp hàng bên kia.
Đài Thất Tinh Kiếm Quang tuy chỉ cần tám mươi điểm tích lũy cho một canh giờ tu luyện, hơn nữa còn căn cứ theo tầng khác nhau mà số điểm tích lũy tiêu tốn cũng khác nhau, nhưng cũng không phải là nơi mà đệ tử ngoại môn bình thường có thể tùy ý ra vào.
Cho nên đội ngũ xếp hàng dài như rồng lượn này đa số đều là đệ tử mặc trường bào đen, chỉ có một số ít đệ tử mặc trường bào trắng. Những đệ tử ngoại môn này có lẽ đều xuất thân từ gia đình giàu có, nên mới có thể chống đỡ được với khoản phí tổn này.
Giờ phút này, bọn họ mới phát hiện La Chinh mặc trường bào trắng, là một đệ tử ngoại môn!
Trong hàng đội ngũ La Chinh đang đứng, tất cả mọi người đều mặc trường bào đen, chỉ có mình hắn mặc trường bào trắng nên lập tức nổi bật vô cùng.
Càng không nói đến việc trong số những đệ tử đứng trước La Chinh, người có cảnh giới thấp nhất cũng là Tiên Thiên Thất Trọng, còn lại đều là Tiên Thiên Bát Trọng, thậm chí còn có một vị là Tiên Thiên Đại Viên Mãn, mà La Chinh thì mới chỉ dừng chân ở Tiên Thiên Nhị Trọng mà thôi…
Thấy cảnh tượng này, không ít người đều âm thầm bật cười. Trên thế giới này luôn có một vài kẻ không biết tự lượng sức mình, đến khi tên đệ tử mặc trường bào trắng kia tiến vào đài Thất Tinh Kiếm Quang rồi sẽ biết…
La Chinh chẳng buồn đoái hoài đến ánh mắt của người khác, về phần vị đệ tử mặc trường bào đen “có lòng tốt khuyên nhủ” kia, La Chinh cũng chỉ khẽ cười: “Ý tốt của ngươi ta xin nhận, thế nhưng ta vẫn muốn thử xem!”
Đối phương thấy lời khuyên của mình không hiệu quả thì cũng lười khuyên luôn, chẳng qua chỉ lắc đầu thấp giọng nói: “Không biết tự lượng sức!”
La Chinh xếp hàng chưa được bao lâu thì có hai mươi mấy người bước ra khỏi đài Thất Tinh Kiếm Quang. Thực lực những người đó đều không tầm thường, tất cả đều là người luyện kiếm, hơn nữa đều đeo bảo kiếm sau lưng mà không để trong nhẫn tu di.
Vì để tôi luyện kiếm ý mà không ít người luyện kiếm luôn mang bảo kiếm bên người, tuyệt đối không bao giờ tách ra.
Thấy trước ngực nhóm người kia đều có phù văn giống nhau, La Chinh liền biết đó hẳn là nhóm đệ tử tinh anh của một phong nào đó tới đây tu luyện.
Sau khi nhóm người kia đi ra, đội ngũ của La Chinh bắt đầu nối đuôi nhau đi vào.