Thời khắc này đến nói chuyện Hắc Minh cũng bắt đầu cà lăm.
Hỏa diễm trên lưng người đá kia không phải là hỏa diễm bình thường.
Cho dù là sát trận Thiên Hỏa thì uy lực của thiên hỏa ẩn chứa trong đó cũng phân chia lớn nhỏ, đồng thời còn dựa theo sự cao thấp của cảnh giới từng người.
Nhưng Hắc Minh rất tự tin với hỏa diễm của mình. Trong một lần ra ngoài thử luyện, có một viên thiên thạch nơi bầu trời xa xôi rơi xuống, va chạm với mặt đất tạo thành một cái hố khổng lồ. Lửa trong cái hố đó đã cháy ba mươi ba đêm, Hắc Minh liền ở bên cạnh quan sát ba mươi ba đêm.
Không phải võ giả nào cũng có cơ hội quan sát lửa thiên thạch, đối với Hắc Minh đây là một cơ duyên rất lớn, cũng là một chỗ dựa lớn của hắn.
Có điều ngọn lửa thiên thạch này cho dù là Hắc Minh cũng không thể tùy ý sử dụng, chỉ sau khi bố trí ra sát trận Thiên Hỏa thì hắn mới có khả năng huyễn hóa chân nguyên thành loại hỏa diễm có uy lực to lớn này, lợi dụng ảo ảnh mà phóng ra.
Đám người đá kia là ảo ảnh của Hắc Minh, còn ngọn lửa thiên thạch kia là hỏa diễm thực sự!
Chỉ là vào thời khắc này, La Chinh vẫn bình yên vô sự đứng ở đó, không những thế khí tức trên người lại càng mạnh hơn. Tại sao hắn lại không hề bị tổn hại chút nào? Lẽ nào hắn miễn dịch với hỏa diễm?
Không thể nào! Cho dù là ‘đứa con của lửa’ trong truyền thuyết cũng không thể miễn dịch hoàn toàn với hỏa diễm, chỉ là khi độ lý giải hỏa diễm đạt đến một mức nhất định thì có thể triệt tiêu hết thương tổn đến từ những ngọn lửa thiên thạch này!
“Ta không tin uy lực của hỏa diễm không có tác dụng với ngươi! Người đá lửa, lên cho ta!” Hắc Minh nghiến răng điều khiển những người đá lửa kia tiếp tục bao vây La Chinh lần nữa.
Khi đối mặt với nhiệt độ cao đang thiêu đốt kia, cơ thể La Chinh sẽ kích hoạt một trạng thái kì diệu, có điều lần này thân thể hắn dường như không có biến đổi gì quá lớn. La Chinh nhìn những chữ Phạn màu vàng chằng chịt trên cơ thể, lắc lắc đầu.
Lúc đầu, chân hỏa của Tà Lang có thể nung đốt thân thể hắn, sau đó thì dựa vào hai loại hỏa diễm quỷ dị là Địa Tâm Hỏa và Thiên Yêu Thánh Hỏa.
Lửa thiên thạch tuy lợi hại, nhưng xét về độ tinh khiết thì kém xa Địa Tâm Hỏa và Thiên Yêu Thánh Hỏa, huống hồ hiện tại La Chinh đã đạt đến giai đoạn linh khí trung phẩm, lửa thiên thạch vẫn chưa đủ tư cách để nung đốt thân thể của hắn. Đây cũng là lý do vì sao bản thân hắn không hề hấp thụ loại hỏa diễm này.
Nói một cách khác, cơ thể hắn chê cấp bậc của loại hỏa diễm này quá thấp nên chỉ phóng ra những chữ Phạn màu vàng để giúp hắn đỡ bị tổn thương, chứ không hề hình thành vòng xoáy màu vàng hấp thụ hỏa diễm.
Hàng ngàn vạn chữ Phạn bám trên cơ thể La Chinh, lúc này hắn có vẻ giống như một tượng đồng ánh vàng rực rỡ, đối diện với những người đá lửa kia đã không hề có chút sợ hãi nào.
Nhìn thấy những người đá lửa kia đang xông về phía mình, trên mặt La Chinh nở một nụ cười lạnh lẽo.
“Vỡ cho ta!”
La Chinh vươn tay, đập xuống một quyền.
“Ầm ầm, ầm ầm, ầm ầm… …”
Từng người đá lửa bị La Chinh đánh nát bấy, chỉ trong chớp mắt lại có bốn năm người đá lửa nữa bị La Chinh phá hủy.
Lúc này những người đá lửa còn lại đã hoàn toàn xúm lại, bao vây xung quanh La Chinh. Hắc Minh hét lớn một tiếng, cùng lúc phát nổ hết tất cả những người đá lửa đó.
“Nổ! Ta không tin không thiêu chết được ngươi!”
“Vèo…”
Một luồng hỏa diễm bên trong ảo trận bắn lên trời, vươn lên cao tới mấy chục trượng, cũng may là hỏa diễm này chỉ phát nổ trong ảo trận.
Dựa theo quy luật của ảo trận, tất cả sức mạnh đều được khống chế trong ảo cảnh, sẽ không phát tán ra bên ngoài chút nào. Nếu sức mạnh tràn ra ngoài, điều đó nói rõ ảo trận này đã bị phá.
Từng đường hỏa diễm liên tục phóng lên trời, cháy trong thời gian vài nhịp thở. Sau khi bộc phát ra, lửa thiên thạch thiêu đốt đến mức gần như cạn kiệt mới từ từ tắt lụi.
Hắc Minh thở ra một hơi thật sâu: “Thành công rồi, không ngờ phải gây nổ Lửa thiên thạch mà chính mình bồi luyện lâu như vậy mới có thể đối phó được với La Chinh. Tiên Thiên Nhị Trọng đã có thực lực như vậy, nếu sau này hắn bước vào Tiên Thiên Đại Viên Mãn, ta vĩnh viễn không phải là đối thủ!”
Toàn bộ ảo cảnh là hình chiếu phản ánh tinh thần của Hắc Minh. Hắn đắm chìm trong niềm vui thành công, nên lúc này tâm tình của hắn bình tĩnh, ảo cảnh cũng dần yên bình trở lại.
Nhưng một lúc sau, trong ảo cảnh đột nhiên ào ạt như vũ bão, tâm cảnh của Hắc Minh lại nảy sinh một đợt sóng gió kịch liệt, ảo cảnh cũng giống như hắn trở nên hung hăng không yên, mặt đất cách đó không xa bắt đầu chấn động không ngừng, khe nứt bên trên cũng mở rộng từng đường, điều này chỉ rõ tâm trạng Hắc Minh lúc này vô cùng kích động.
“Lửa thiên thạch phát nổ cùng lúc mà vẫn không có cách gì với tên chết tiệt này!” Hắc Minh thì thào nói, trong đôi mắt hiện ra ý kiêng kị mãnh liệt.
Ngăn chặn tất cả lửa thiên thạch, La Chinh phất phất cánh tay, những chữ Phạn màu vàng kia liền từ từ ẩn vào trong cơ thể. Mỗi bước đi của hắn tạo ra những chiếc hố to khổng lồ, hai mắt nhìn chằm chằm Hắc Minh, trên mặt nở nụ cười lạnh nhàn nhạt: “Trận đấu này ta luôn bị ngươi ép đánh, hiện tại đến ống tay áo của ngươi mà ta còn chưa mảy may động tới. Giờ ngươi đánh đủ rồi, đến lượt ta chưa?”
Hắc Minh hoảng hốt, ‘không biết’ chính là nỗi sợ lớn nhất. Hắn nhìn không ra con át chủ bài của La Chinh, đồng thời cũng không hiểu thực lực của La Chinh!
Quan trọng nhất khi đánh giá thực lực của một võ giả là thăm dò qua cảnh giới và tu vi, mặc dù cảnh giới và tu vi có lúc không chuẩn. Bởi vì ưu nhược điểm của công pháp tu luyện, vũ khí pháp bảo mang trên người khác nhau nên những võ giả thiên tài ưu tú rất dễ dàng khiêu chiến vượt cấp, thậm chí khiêu chiến vượt vài cấp.
Nhưng cho dù là khiêu chiến vượt cấp cũng cần có chuẩn bị!
Với công kích vừa rồi của Hắc Minh cho dù là cao thủ Chiếu Thần Cảnh cũng sẽ phải chật vật.
Nhưng La Chinh lại bình an vô sự! Hắn mới chỉ là Tiên Thiên Nhị Trọng!
“Lẽ nào hắn vốn dĩ đã đột phá Chiếu Thần Cảnh, nén bớt tu vi vì Thanh Vân Lộ và giải thưởng kia? Không thể nào! Đệ tử tham gia đại hội toàn phong đều phải trải qua tầng tầng lớp lớp chọn lọc, bắt buộc phải điều tra kĩ tuổi tác của xương, hắn không thể nào nén ép tu vi của bản thân được. Tông chủ và các trưởng lão, còn cả đám chân nhân kia không phải là bù nhìn!”
Với nhiều điều không biết về La Chinh như vậy đã tạo nên áp lực kinh khủng trong lòng Hắc Minh.
“Đi chết đi! Bách Nhân Huyễn Sát!”
Hắc Minh vung tay, từ trong cơ thể hắn chiếu ra hàng trăm ảo ảnh, một trăm ảo ảnh kia giống hệt với hắn, thực lực mỗi người cũng không kém hắn là bao.
Những ảo ảnh kia vừa chạm đất liền vung vẩy trường thương trong tay, xông về phía La Chinh. Hắc Minh muốn dùng ảo ảnh để bao phủ La Chinh!
Đối diện với những ảo ảnh này, sắc mặc La Chinh không hề có một chút thay đổi, sức mạnh của tinh thạch Phượng Tường trong cánh tay phải bắt đầu phát ra. Sức mạnh đó theo kinh mạch chảy khắp toàn thân La Chinh. Thời điểm này, cơ thể La Chinh nhẹ như một tờ giấy trắng.
Ngay sau đó hắn liền biến thành một sợi dây nhỏ, trực tiếp lao thẳng về phía Hắc Minh.
“Ngăn hắn lại!”
Hắc Minh vung tay, một trăm ảo ảnh liền chắn kín trước mặt hắn.
Đôi mắt La Chinh khẽ nhíu, vảy rồng trong cơ thể sáng lên một nửa, cho dù chỉ một phần vảy rồng sáng lên nhưng sức mạnh kinh khủng đó cũng khó có thể tưởng tượng. Lúc này La Chinh giống như biến thành một con thú hoang hung dữ, đáng sợ hơn là hắn không chỉ mang sức mạnh kinh người mà còn có tốc độ vô cùng nhanh.
“Bộp bộp bộp…”
La Chinh tùy ý tìm một góc rồi trực tiếp lao tới, bất luận là trường thương hay ảo ảnh, bị La Chinh va chạm cũng chỉ có thể biến thành những điểm sáng nhỏ, tiêu tán bên trong ảo trận, hóa thành một luồng năng lượng trở về với cờ trận.
Rất nhanh, La Chinh đã đụng vỡ bức tường người do một trăm vị Tiên Thiên Đại Viên Mãn tạo thành, trực tiếp tiến về phía Hắc Minh.
Hắc Minh vốn không muốn dựa vào những ảo ảnh này để đối phó với La Chinh. Bách Nhân Huyễn Sát không phải là thủ đoạn tấn công mạnh nhất của hắn, sát chiêu mạnh nhất của hắn là lửa thiên thạch nhưng vẫn không có hiệu quả với La Chinh, cho nên hắn chỉ hy vọng những ảo ảnh này có thể kéo dài một khoảng thời gian vừa đủ để hắn nghĩ ra cách phá giải.
Nhưng…
Một trăm ảo ảnh Tiên Thiên Đại Viên Mãn lại không hề gây được chút khó dễ nào cho La Chinh, chỉ trong phút chốc La Chinh đã vụt tới khiến cho Hắc Minh không kịp chuẩn bị.
“Ầm!”
Hắc Minh cảm thấy trước mắt tối sầm, cả người bị đánh thật mạnh đến mức bay cả ra ngoài.
Bên ngoài ảo trận, vòng thi đấu này đã bước vào hồi kết, những trận đấu khác đều đã kết thúc, chỉ đợi kết quả từ trận đấu của La Chinh và Hắc Minh nên ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung tại đây.
Tả Vân đang ngồi yên tại chỗ điều tức cơ thể, sau khi nuốt Xích Vân Đan hắn cần dùng chân nguyên để hòa tan dược hiệu, lan truyền vào kinh mạch toàn thân, như vậy mới kích phát được dược hiệu của Xích Vân Đan.
Cho dù Tả Vân đang tập trung hóa giải hiệu quả của Xích Vân Đan, nhưng lúc này hắn vẫn đặt một phần tâm trí ở trên võ đài.
Tâm tính của Tả Vân rất tốt. Hắn là con thứ trong nhà, từ nhỏ cũng gặp phải rất nhiều đãi ngộ không công bằng, từng bước dựa vào nỗ lực của bản thân và thiên phú hơn người, bước vào Thanh Vân Tông trở thành đệ nhất nội môn Tiểu Vũ Phong. Cho dù Tiểu Vũ Phong chỉ là một phong xếp bét, nhưng thành tích này cũng đủ để hắn tự hào.
Trước giờ Tả Vân đều không tự mãn, với tầm mắt của hắn, hắn cũng hiểu những thành tựu đạt được hôm nay hoàn toàn không đáng nhắc tới.
Dù ở trường hợp nào hắn cũng đều bỏ ra toàn bộ tâm huyết của bản thân, từng chút leo lên đỉnh cao của một võ giả. Nhưng hôm nay hắn bị Hắc Minh đánh rất thảm, không chỉ có hắn thảm, đến cả Tiểu Vũ Phong cũng khốn khổ.
Ngoài La Chinh ra, hắn là đại đệ tử cấp cao nhất của Tiểu Vũ Phong, trên thực tế rất nhiều người đều không biết La Chinh mà lại biết Tả Vân hắn.
Nhưng đệ tử tu vi cao nhất trong Tiểu Vũ Phong lại không đáng nhắc tới trước mặt Hắc Minh, hoàn toàn không có sức trả đòn, suy nghĩ này đã trở thành tâm ma trong lòng hắn, dù thế nào cũng không xóa bỏ được.
Nỗi nhục hôm nay phải chịu giống như một khối khí tích tụ, mắc ở lồng ngực khiến hắn hô hấp khó khăn!
Nếu Tả Vân hắn không có cách nào phá vỡ được tâm ma thì sau này tu vi của hắn sẽ bị giam chết ở Tiên Thiên Đại Viên Mãn, không thể phát triển!
Để đánh vỡ được tâm ma này, hắn có thể dựa vào bản thân, cũng có thể dựa vào La Chinh. Có lẽ La Chinh có thể thay Tiểu Vũ Phong hung hăng dạy dỗ Hắc Minh một trận, vậy thì tâm ma trong lòng hắn tự nhiên sẽ được giải.
“La Chinh, huynh nhất định phải thắng!”
Một phía khác của võ đài, Dư đạo sư của Hắc Nham Phong vẫn chậm rãi nói chuyện với Tường Dương chân nhân, không khí nhẹ nhàng thoải mái.