Đúng lúc này, Mạc Xán bỗng nhiên đi ra từ trong đám người, cao giọng nói: “Ta tận mắt chứng kiến vừa rồi các đệ tử sĩ tộc kia khiêu khích sinh sự trước, hơn nữa là hắn động thủ đánh La Chinh trước!”
Mạc Xán lúc này vô cùng căng thẳng, là người Đế Đô, hắn so với những đệ tử bình dân kia càng thêm hiểu rõ sự đáng sợ của sĩ tộc. Cho dù là sĩ tộc nhỏ nhất, yếu nhất cũng không phải là gia tộc bình thường có thể so được, nhưng giờ phút này Mạc Xán không do dự quá nhiều.
Thấy Mạc Xán đứng ra, La Chinh rất cảm động, trong lòng thậm chí có chút hổ thẹn, hôm qua chính mình làm hại hắn thiếu chút nữa không qua được Hải Thí, bây giờ hắn lại còn giúp chính mình làm chứng, đắc tội với Vương gia.
Có Mạc Xán làm “chim đầu đàn”, những đệ tử bình dân khác cũng bắt đầu sôi nổi phụ họa. Bọn họ đều thống hận sự bất công, nhưng hiện tại có Mạc Xán chống đỡ thù hận của Vương gia, bọn họ rất tình nguyện đứng ra phản đối loại đối xử bất công này.
“Đúng vậy, là do những đệ tử sĩ tộc đó, rất vô lý!”
“Rõ ràng là bọn họ ra tay trước!”
“Đúng, đúng!”
Thấy đông đảo đệ tử bình dân nhao nhao lên, đám đệ tử sĩ tộc bên phía Vương Hoành Chi sắc mặt sa sầm xuống, tên đệ tử Vương gia thân hình cao lớn kia thì hằm hằm nhìn Mạc Xán, giống như muốn nuốt sống hắn vậy.
Nhưng hiện tại, nhiều đạo sư ở đây như vậy, bọn họ cũng không dám ra tay.
Tô đạo sư chớp mắt nói: “Một khi đã như vậy, sự tình cũng rõ ràng. Nếu là bọn hắn gây sự trước thì nên xử phạt bọn hắn, không biết là đệ tử của phong nào đánh người?”
“Là đệ tử nội môn của Thiên Nhất Phong.” Trọng Minh cũng không muốn dính dáng đến việc này, chỉ có thể trả lời như thế: “Ta đã phạt trừ hắn một trăm điểm tích lũy.”
“Thiên Nhất Phong? Từ đạo sư, đệ tử nội môn của phong ngươi vô cớ gây sự, đánh người, dựa theo môn quy thì phải phạt thế nào?” Tô đạo sư lại không muốn cho qua chuyện này đơn giản như vậy, quay đầu lớn tiếng hỏi.
Từ đạo sư từ trong ba mươi ba vị đạo sư đi ra, liếc nhìn đệ tử phong mình một cái: “Dựa theo môn quy, nên trừ một ngàn điểm tích lũy!”
Tên đệ tử Vương gia khóe miệng run run, trừ một trăm điểm tích lũy hắn còn thấy không vấn đề gì, nhưng bị trừ một ngàn điểm tích lũy thì có chút xót ruột. Điểm tích lũy trong Thanh Vân Tông có tác dụng rất lớn, dù là với tu luyện hay muốn có sách quý đều cần dùng điểm tích lũy để đổi.
Nhưng cách đạt được điểm tích lũy rất ít, một là hoàn thành nhiệm vụ Thanh Vân Tông phát ra, hai là dùng tiền mua. Hồi trước một Phương Tinh đổi một điểm tích lũy, nhưng vài năm nay giá cả biến động, cần đến hai Phương Tinh mới đổi được một điểm.
Tên đệ tử Vương gia này mặc dù là sĩ tộc, nhưng Vương gia lớn như vậy, đệ tử trong tộc nhiều vô số, hắn cũng không phải đệ tử gia tộc chú tâm bồi dưỡng.
Một ngàn điểm tích lũy tương đương với hai ngàn Phương Tinh, đối với hắn mà nói tuyệt đối là một số tiền lớn.
Tô đạo sư mỉm cười nói với Từ đạo sư: “Hình phạt này rất tốt, vậy cứ xử lý như vậy đi!”
Từ đạo sư gật gật đầu, kỳ thật trong lòng hắn cũng tức gần chết. Trong bụng nghĩ thầm, tốt cái rắm ấy, nếu không xử phạt như vậy lát nữa lại bị nha đầu ngươi bám lấy gây phiền phức, thà rằng ta nín giận mà giải quyết cho nhanh.
Xử lý xong chuyện này, Tô đạo sư đi đến trước mặt La Chinh nói: “Ta phát hiện thẻ đệ tử của ngươi có chút vấn đề, có thể cho ta xem không?”
La Chinh nghe vậy có chút khó hiểu, thẻ đệ tử của hắn thì có vấn đề gì? Nhưng vị đạo sư này vừa giúp hắn, vẻ ngoài lại xinh đẹp như vậy hẳn là không có lý do gì để hại hắn.
Vì thế La Chinh thoải mái đưa ra lệnh bài đệ tử của mình.
Tô đạo sư nhận lấy, chăm chú lật qua lật lại nhìn một lần mới trả thẻ đệ tử lại cho La Chinh, cười nói: “Đây, vừa rồi là ta nhìn lầm, hẳn là không có vấn đề gì!”
Hành động này khiến La Chinh chẳng hiểu ra sao, nhưng lúc này hắn cũng không nghĩ nhiều. Có thể thuận lợi tiến hành Huyết Sắc Thử Luyện đối với hắn mà nói đã là tạ ơn trời đất, chỉ mong không xảy ra thêm chuyện gì ngoài ý muốn.
Sau đó, Trọng Minh đứng giữa đám người bắt đầu tuyên bố quy tắc của Huyết Sắc Thử Luyện.
“Quy tắc của Huyết Sắc Thử Luyện lần này rất đơn giản, đó là săn huyễn thú, giết được một huyễn thú sẽ được một mảnh nhỏ tinh thạch. Trên Huyết Sắc Sơn tổng cộng chia làm năm khu vực, tầng ngoài cùng là khu vực phân bố huyễn thú cấp một, nếu giết được thì thu được mảnh tinh thạch màu xanh lục; tầng thứ hai là huyễn thú cấp hai, nếu giết được thì thu được mảnh tinh thạch màu vàng; tầng thứ ba cứ tiếp nối như vậy, huyễn thú cấp ba là mảnh tinh thạch màu lam; tầng thứ tư là mảnh tinh thạch màu tím, mà tầng thứ năm là mảnh tinh thạch màu đen.”
“Để thông qua thử luyện cần một trăm mảnh tinh thạch màu xanh lục, hoặc ba mươi mảnh màu vàng, hoặc mười mảnh màu lam, hoặc ba mảnh màu tím, hoặc một mảnh màu đen.”
La Chinh chăm chú nghe quy tắc, xem ra giết huyễn thú ở ngoài rìa là dễ dàng nhất, bởi vì chỉ là huyễn thú bậc một mà thôi, nhưng cần xử lý một trăm con huyễn thú bậc một, số lượng hơi nhiều. Mà huyễn thú cấp năm lợi hại nhất chỉ cần xử lý một cái, lấy được mảnh tinh thạch đen là được thông qua khảo hạch. Nhưng huyễn thú cấp năm thực lực quá mạnh mẽ, người bình thường căn bản không phải đối thủ.
“Mời mọi người chú ý, mặc dù tất cả những gì phát sinh trên Huyết Sắc Sơn đều là ảo cảnh nhưng các ngươi cũng sẽ bị thương, cũng sẽ cảm thấy đau đớn, cũng có thể sẽ chết! Có điều tất cả nhưng điều này chỉ là ảo giác, sau khi các ngươi “chết”, sẽ bị đưa xuống dưới Huyết Sắc Sơn, mất đi tư cách thử luyện! Cơ hội chỉ có một lần, mong các ngươi nắm chắc!” Trọng Minh sau khi nói xong thì vung tay lên: “Bây giờ bắt đầu lên núi, dựa theo lệ thường, đệ tử sĩ tộc lên trước!”
Lại là đặc quyền của sĩ tộc!
Dưới loại quy tắc này, người lên núi trước khẳng định có ưu thế hơn, chỉ tiếc quy tắc lại là do Thanh Vân Tông đặt ra, mà giữa Thanh Vân Tông cùng sĩ tộc, thậm chí cả với Phần Thiên Cung lại có quan hệ mật thiết. Cho nên đệ tử bình dân mặc dù trong lòng khó chịu, nhưng cũng chẳng thể nói gì.
Có một đệ tử sĩ tộc hỏi: “Ta có thể mang hộ vệ của ta lên cùng không?”
“Đương nhiên không thể!” Lời này mà cũng hỏi ra được, Trọng Minh nhất thời dở khóc dở cười. Nếu Huyết Sắc Thử Luyện có thể mang người vào giúp đỡ vậy mọi người cần gì tham gia thử luyện, tùy tiện mang mấy cao thủ vào là có thể thoải mái thông qua rồi?
Vương Hoành Chi nói với hai tên tham gia thử luyện lần này của tộc hắn: “Vương Thanh, Vương Lan nhớ kỹ diện mạo hai tên kia, lên núi tìm cơ hội ra tay.”
Hai kẻ kia gật gật đầu, nói với Vương Hoành Chi: “Thất thiếu gia yên tâm, chúng ta chắc chắn sẽ khiến hắn sớm lăn khỏi Huyết Sắc Sơn.”
Vương Hoành Chi gật đầu, lại dặn dò: “Thời khắc mấu chốt, có thể dùng Sát Khí gia tộc ban cho, rõ chưa?”
“Nhưng mà thất ca, Sát Khí chỉ dùng được một lần, dùng xong sẽ không còn nữa...” Một người có chút do dự.
Vương gia là thế gia về cơ quan thuật, gia tộc bọn họ sinh ra nhiều người tay nghề giỏi, Vương Đại - một trong ba đại tông sư luyện khí đương triều chính là người của Vương gia.
Chính bởi vì như thế, đệ tử Vương gia đều có một bảo bối bảo mệnh gọi là “Sát Khí“. Bảo bối này uy lực cực đại, tại thời điểm mấu chốt lấy ra có thể xoay chuyển Càn Khôn, nhưng mỗi đệ tử gia tộc chỉ có một cái, trân quý vạn phần, cho nên hai người kia không nghĩ vì giết La Chinh mà sử dụng đến Sát Khí.
Huống hồ trên Huyết Sắc Sơn, cũng không thể thật sự giết người, cho dù là tính toán giết chết La Chinh, cũng chỉ là tương đương với việc đuổi hắn xuống núi mà thôi.
“Yên tâm đi, ta sẽ giúp các ngươi xin lại Sát Khí!” Vương Hoành Chi là đệ tử dòng chính trong gia tộc, địa vị tự nhiên cao hơn nhiều so với Vương Thanh, Vương Lan. Sát Khí đối với bọn họ là vô cùng trân quý, còn đối với Vương Hoành Chi lại chỉ là thứ hơi quý giá một chút mà thôi.
“Hoành Chi huynh, không nghĩ tới chỉ là việc nhà của ta, lại khiến huynh hao tâm tốn sức như vậy.” La Phái Nhiên ở bên cạnh nói.
Vương Hoành Chi thản nhiên cười nói: “Phái Nhiên, đây chỉ là việc rất nhỏ mà thôi, huống chi đại ca của ta còn muốn nhờ ngươi đưa giúp thêm mấy phong thư vào Luyện Ngục Sơn, nói thêm vài lời hay cho hắn kìa!”
“Đó là điều ta nên làm, tiểu muội của ta chỉ là tính tình bướng bỉnh một chút, chỉ cần có thời gian sẽ dần nghĩ thông thôi, nếu muội ấy có thể gả vào Vương gia, thì đó là chuyện may mắn nhất đời muội ấy.” La Phái Nhiên nói.
May là khoảng cách giữa hai người cách La Chinh khá xa, nếu La Chinh nghe rõ đối thoại của bọn họ, phỏng chừng sẽ trực tiếp cùng La Phái Nhiên liều mạng!
Trên thực tế La Yên vẫn luôn ở trong Luyện Ngục Sơn của Thanh Vân Tông, đến nay còn không biết biến cố trong nhà, càng không biết phụ thân đã bị hại chết.
Thư từ qua lại vài năm này, La Phái Nhiên cũng đều dùng các loại lý do lừa dối La Yên. Hiện tại còn muốn lừa nàng ra khỏi Luyện Ngục Sơn để gả cho đại ca của Vương Hoành Chi.