Từ lúc bắt đầu bước lên võ đài, La Chinh đã nhận được sự chú ý từ các đệ tử Thanh Vân Tông.
Có điều khi đó, thứ hấp dẫn mọi người không phải là thực lực của La Chinh mà là tu vi của hắn. Không phải tu vi của hắn quá cao, mà là quá thấp.
Mặc dù trước đó từng có Vương Doãn cũng là cao thủ Tiên Thiên Nhị Trọng, nhưng Vương Doãn có thân phận gì? Hắn là đệ tử thân truyền. Có thể được chọn làm đệ tử thân truyền, tất nhiên có chỗ hơn người.
Về phần La Chinh, xuất thân từ Tiểu Vũ Phong xếp cuối trong bảng xếp hạng, mọi người đều không tin La Chinh có chỗ nào hơn người, ngược lại còn cảm thán Tiểu Vũ Phong không đào tạo nổi một đệ tử đàng hoàng để tham gia đại hội toàn phong. Lúc ấy không ít đệ tử ở các phong khác đều cảm thấy buồn bực trong lòng, nghĩ đến phong mình có rất nhiều Tiên Thiên Đại Viên Mãn còn không thể tham gia đại hội toàn phong, nhưng một tên nhóc Tiên Thiên Nhị Trọng từ Tiểu Vũ Phong lại có thể đạt được tư cách này, Tiểu Vũ Phong quả thật là “đặc biệt”.
Theo từng trận đấu, thần lực trời sinh mà La Chinh thể hiện quả thật đã thu hút sự chú ý của một bộ phận người xem. Nhưng phần lớn mọi người đều cho là La Chinh không đi được xa. Thần lực trời sinh thì sao? Sức mạnh của võ giả từ trước đến giờ không dựa vào sức mạnh của thân thể mà là dựa vào chân nguyên trong đan điền.
Cho dù La Chinh liên tiếp chiến thắng, đông đảo đệ tử vẫn cho rằng hắn chỉ là may mắn, hoặc không hiểu rõ La Chinh chiến thắng thế nào. Trừ Tiểu Vũ Phong, vẫn có rất nhiều người không thừa nhận thực lực của La Chinh.
Nhưng trận đấu này, La Chinh đánh bại Gia Cát Hi.
Giống hệt như Hoa Thiên Mệnh, dùng sức mạnh của Tiên Thiên Cảnh đánh bại Chiếu Thần Cảnh.
Hầu hết mọi người không muốn đặt La Chinh ngang hàng với Hoa Thiên Mệnh.
Trong Thanh Vân Tông có một tên khủng bố như Hoa Thiên Mệnh là đủ rồi. Biểu hiện của Hoa Thiên Mệnh đã đủ mang tính đả kích rồi, tội gì phải xuất hiện thêm một La Chinh nữa?
Nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút, La Chinh vừa đấu một trận với Gia Cát Hi, trên thực tế, thành tích của hắn còn kinh khủng hơn Hoa Thiên Mệnh!
Hoa Thiên Mệnh dù sao cũng là Tiên Thiên Đại Viên Mãn, thực lực so với Nhạc Kỳ là cường giả Chiếu Thần Cảnh chỉ cách một bước chân.
Thực lực La Chinh là cái gì? Tiên Thiên Nhị Trọng! Tiên Thiên Nhị Trọng so sánh với Chiếu Thần Cảnh, sự chênh lệch này quá khủng khiếp!
Ba năm trước đệ tử thân truyền Vương Doãn cũng không thể đạt được thành tích như thế. Nhưng La Chinh làm được, hắn đánh bại Gia Cát Hi đứng thứ 83…
Nhưng nói đi nói lại thì mặc dù biểu hiện của La Chinh quá mức kinh người, đánh bại được cả Gia Cát Hi, nhưng trong lòng đa số mọi người vẫn cho rằng La Chinh không bằng Hoa Thiên Mệnh.
Nguyên nhân dẫn tới sự mặc nhận này là bởi Hoa Thiên Mệnh danh tiếng vang xa ở Thanh Vân Tông. Trước khi đại hội toàn phong bắt đầu, Hoa Thiên Mệnh đã từng chiến thắng cường giả Chiếu Thần Cảnh, mọi người bất giác công nhận Hoa Thiên Mệnh là thiên tài, cảm thấy loại thiên tài như vậy vượt qua mình cũng không sai.
Con người thông thường đều vậy. Nếu một người không quá chênh lệch với ngươi, có lẽ ngươi sẽ tìm cách vượt qua đối phương, nhưng nếu người đó quá mạnh, quá khủng bố, ngươi sẽ tự giác chịu thua và chủ động thừa nhận năng lực của đối phương.
Mới cách đây không lâu, mọi người đều cảm thấy La Chinh giống như tên tép riu, tới đại hội toàn phong để chịu cảnh mất mặt.
Nhưng ngay sau đó, mọi người kinh ngạc phát hiện, La Chinh cũng không phải con sâu, con kiến bé nhỏ bất tài như vậy. Tất cả những người từng coi thường hắn mới là đồ vô dụng!
Thực lực La Chinh thể hiện ra như thế đã hung hăng vả vào mặt những người này.
Cho nên trong lòng bọn họ cần phải tìm một điểm tựa để tạo thế cân bằng, tìm được một người càng khủng bố hơn, lợi hại hơn La Chinh. Cuối cùng, tất cả mọi người lựa chọn Hoa Thiên Mệnh.
Rất nhanh, mấy đệ tử khó có thể chấp nhận hiện thực bắt đầu xì xào bàn tán về thiên phú và thực lực của La Chinh và Hoa Thiên Mệnh, nhưng quần chúng rõ ràng đều nghiêng về Hoa Thiên Mệnh.
“La Chinh đánh bại Gia Cát Hi thì sao? Gia Cát Hi vốn không thông thạo đấu đơn, công pháp của hắn thích hợp quần chiến!”
“Gặp phải Hoa Thiên Mệnh, La Chinh sẽ không phản công được, chỉ có thể chịu thua!”
“Đúng là như thế, La Chinh dựa vào thần lực trời sinh, còn có thân thể mạnh mẽ đến độ khiến người khác giận sôi, chắc hẳn hắn đã ăn thiên tài địa bảo hay vớ được cơ duyên đặc thù gì đó mới biến thành như vậy. Hắn mới mười bảy tuổi, Tiên Thiên Nhị Trọng, thiên phú như thế chỉ có thể nói là bình thường. Nhưng Hoa Thiên Mệnh không giống như vậy, hắn nỗ lực đi đến cảnh giới này, không bao giờ dùng mưu mô mánh khóe…”
“Huống chi Hoa Thiên Mệnh vẫn giấu tài, ngay cả kiếm cũng chưa từng rút ra! Mà La Chinh chỉ có thể dựa vào thân thể mình, gặp phải nhân vật lợi hại thực sự, thân thể cường tráng thì sao? Có thể giày vò chết hắn!”
Trừ Tiểu Vũ Phong, mấy lời bình luận kiểu này ở phong nào cũng có.
Nhóm đệ tử Tiểu Vũ Phong nghe được lời bình luận như thế đều căm giận bất bình, nhưng số lượng đệ tử Tiểu Vũ Phong quá ít, khó có thể phản bác lại quan điểm của số đông.
Phạm vi thảo luận đã sớm vượt xa giới hạn hiện trường đại hội toàn phong.
Ba mươi ba phong đều có Tín Khuê, có thể quan sát toàn bộ đấu trường đại hội toàn phong. Hiện tại đệ tử nội môn và ngoại môn mỗi phong đều đang thảo luận vấn đề này.
Giờ phút này, có một đám đệ tử nội môn Cửu Trượng Phong rối rít vây quanh một hòn Tín Khuê, ầm ĩ không ngớt.
Lời nhận định Hoa Thiên Mệnh hơn một bậc chiếm tuyệt đại đa số, quan điểm như thế không chỉ xuất hiện ở đấu trường, những đệ tử không thể đích thân tới hiện trường cũng cho là vậy.
Chỉ có rất ít đệ tử cảm thấy La Chinh lợi hại hơn, cho rằng La Chinh là cao thủ Tiên Thiên Nhị Trọng lại có thể đánh bại cường giả Chiếu Thần Cảnh. Nếu để La Chinh tu luyện tới Tiên Thiên Đại Viên Mãn, chắc chắn hắn sẽ lợi hại hơn hẳn Hoa Thiên Mệnh.
“Không phải bàn cãi gì hết, La Chinh nhất định lợi hại hơn!” Một thanh niên trong Cửu Trượng Phong rung đùi đắc ý nói.
“Được rồi, Triệu Chiêu, mắt ngươi mọc ở mông à? Biết Hoa Thiên Mệnh lĩnh ngộ được kiếm ý thế nào không? Hoa Thiên Mệnh chưa dùng toàn lực đâu. Nếu hắn rút kiếm, chỉ sử dụng kiếm ý là có thể chém La Chinh thành mấy khúc!” Có người lập tức phản bác.
“Vậy thì sao? Hoa Thiên Mệnh che giấu thực lực, chẳng lẽ La Chinh không che dấu thực lực?” Triệu Chiêu bĩu môi. Thực lực của hắn đứng ở tốp đầu trong Cửu Trượng Phong, nhưng đáng tiếc, bởi thua một trận đấu lôi đài trước đại hội toàn phong mà năm nay hắn không thể tham gia. Nói một cách khách quan, thực lực của hắn căn bản có thể đứng đầu trong đám đệ tử không tham gia đại hội toàn phong này.
“Ngươi nhận định La Chinh sẽ thắng, vậy ngươi dám đánh cược cho La Chinh không? Có bản lĩnh thì lấy trang bị bên người để cược cho La Chinh đi!” Những người khác nhao nhao châm chọc.
Đại hội toàn phong vừa bắt đầu, có không ít người tiến hành cá cược, dựa theo thực lực của mỗi đệ tử mà xem xét, đánh giá, tất cả đệ tử đều có thể đánh cược.
Thanh Vân Tông cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, dù sao có không ít đệ tử sĩ tộc tham gia.
Hiện tại tỉ lệ đặt cược cho Hoa Thiên Mệnh cao hơn La Chinh rất nhiều. Tỷ lệ càng cao thì càng chứng tỏ mọi người tin tưởng vào thực lực của người đó. Từ đó có thể suy ra mọi người có khuynh hướng cho rằng Hoa Thiên Mệnh dũng mãnh hơn hẳn La Chinh.
Nghe được những lời đó, Triệu Chiêu cười ha hả: “Làm sao ngươi biết ta không cược? Ta cho ngươi biết, vừa mới đầu ta đã cược toàn bộ trang bị cho La Chinh rồi, hiện giờ tỷ lệ ăn thua đã tăng gấp ba lần. Có muốn xem ta lãi được bao nhiêu Phương Tinh hay không? Dọa chết ngươi! Trận tiếp theo ta cũng cược cho hắn! Ngươi dám cược trang bị cho Hoa Thiên Mệnh sao?”
Triệu Chiêu nói như thế liền áp chế được đám người trên Cửu Trượng Phong.
Hoa Thiên Mệnh mặc dù dũng mãnh, nhưng cũng không phải vô địch. Dù sao Hoa Thiên Mệnh chỉ là Tiên Thiên Đại Viên Mãn, những đệ tử thân truyền kia còn chưa ra tay, huống chi ba mươi ba phong không phải không ai có thể đánh bại Hoa Thiên Mệnh. Ví dụ như Tạ Vân, Ngô Tà cùng phong với Hoa Thiên Mệnh hay Bạch Vân, Chu Đan của Hắc Nham Phong đều là thiên tài, là cường giả Chiếu Thần Cảnh, bọn họ rất có khả năng đánh bại Hoa Thiên Mệnh!
Tất nhiên không ai điên khùng dùng toàn bộ trang bị của mình để đặt cược cho Hoa Thiên Mệnh. Hoa Thiên Mệnh thua một trận cũng không sao, hắn vẫn còn có thể tham gia vào vòng đấu loại, nhưng trang bị trên người chỉ cần thua một lần… Thật là phiền toái.
Nhưng tên Triệu Chiêu điên rồ này lại dám cược!
Hơn nữa hắn còn có một kế hoạch điên cuồng, đó chính là mỗi trận thi đấu, hắn đều đặt cược cho La Chinh!
Nếu thật sự giống như suy đoán của hắn, La Chinh chiến thắng tất cả các trận, như vậy giá trị trên người hắn sẽ không ngừng tăng lên, thậm chí có thể tăng gấp mấy trăm nghìn lần!
Vì sao Triệu Chiêu dám làm như thế?
Người khác đều nói hắn điên rồi, nhưng Triệu Chiêu biết rõ hắn không có điên. Ngược lại, hắn vô cùng tin tưởng trực giác của mình, hoặc là nói tin tưởng vào thực lực của La Chinh.
Hắn là người duy nhất chứng kiến sự khủng bố của La Chinh ở khoảng cách gần như thế, cũng là người duy nhất chứng kiến kiếm ý của La Chinh rốt cuộc mạnh đến mức nào!
Lần đầu tiên luyện kiếm đã ngưng tụ được kiếm ý, hơn nữa “phá trăm” ở độ khó cấp tám trong đài Thất Tinh Kiếm Quang. Loại người giống như La Chinh không thể dùng hai chữ “thiên tài” để hình dung, mà phải dùng hai chữ “khủng bố“.
Thông qua Tín Khuê, hắn thấy khi La Chinh sử dụng kiếm bộ, tất cả mọi người đều cười nhạo La Chinh bắt chước bừa bãi, nhưng Triệu Chiêu không cười. Hắn cẩn thận quan sát mà trong lòng tràn đầy khiếp sợ. Hắn nhìn thấu kiếm bộ của La Chinh ngây ngô và lóng ngóng, nhìn thấu La Chinh vừa tu luyện mà thành, hơn nữa còn nhìn ra được kiếm bộ của La Chinh là học từ Hoa Thiên Mệnh.
Chỉ nhìn một lần đã có thể phát huy được kiếm bộ, hơn nữa còn vận dụng nó trong thực chiến, loại chuyện này hết sức hoang đường khó tin. Nhưng Triệu Chiêu biết, La Chinh quả thật có thể làm được. Với thiên phú đến mức dị thường của hắn thì việc này không thấm vào đâu.
Bởi vì hắn từng tận mắt nhìn thấy một mặt còn khủng bố hơn nữa của La Chinh.
Cho nên Triệu Chiêu tràn đầy tự tin nhìn hòn Tín Khuê, lộ ra nụ cười nghiền ngẫm.
“Cố gắng lên La Chinh, Triệu Chiêu ta rất thích đánh cược, nhưng những năm gần đây đều thua nhiều thắng ít. Lần này hãy để ta liều lĩnh một lần, thắng lợi một lần!”