Ngoài những đệ tử bị ngất xỉu, mọi người đều nhìn chằm chằm tình hình trên võ đài.
Cuối cùng từng luồng chân nguyên Thiên Ma cũng chậm rãi tiêu tan, trên võ đài có một bóng dáng hơi gầy đang đứng sừng sững. Bóng dáng kia không cường tráng nhưng lại tràn đầy sức mạnh, cũng không cao lớn nhưng lại khiến cho người ta có một loại cảm giác như ngước nhìn núi cao.
“La Chinh!” Vào giờ khắc này, Văn đạo sư cảm thấy nước mắt mình sắp tuôn ra. Người đứng lại là La Chinh!
“Không thể tin được, thật không thể tin được! Ai có thể nói cho ta biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao La Chinh đứng còn Vương Doãn lại nằm dưới đất?”
“Ngươi hỏi ta? Ta cũng không biết. Ta cũng không thể lý giải được trận so đấu này.”
“Rõ ràng là Vương Doãn lợi dụng tiếng rồng ngâm dũng mãnh như thế đánh vào La Chinh. Vậy mà La Chinh lại đứng? Chuyện này thật khó lý giải!”
Hiển nhiên kết quả trên võ đài hoàn toàn vượt xa tưởng tượng của mọi người. Bọn họ không thể hiểu nổi tại sao lại xuất hiện biến cố này.
La Chinh cầm Lưu Quang Kiếm trong tay, lắc đầu, thở dài một hơi. Hai mắt hắn càng thêm rực rỡ, sáng ngời. Đó là bởi linh hồn hắn lại được thăng hoa.
Mới vừa rồi đối mặt với Long Cốt Loạn Quỷ Thứ, La Chinh dựa vào Lưu Quang Kiếm trong tay mình cũng có thể nghênh chiến là thật, nhưng đối mặt với long uy đi kèm theo Long Cốt Loạn Quỷ Thứ thì hắn lại khó giải quyết bội lần. Cho dù La Chinh dùng hết toàn lực của mình thì có lẽ cũng chỉ có thể đánh bại Vương Doãn trên chiêu thức chứ không thể đánh bại hoàn toàn, bởi vì uy áp của Giao Long thật sự rất khủng bố.
Trong nháy mắt khi La Chinh xuất kiếm, Thanh Long trong đầu lại phối hợp hành động, nháy mắt bùng nổ tiếng rồng ngâm, áp chế uy áp của Giao Long xuống, đồng thời làm Vương Doãn ngất xỉu.
Vì thế La Chinh liền có đủ thời gian triệu hồi Hắc Hỏa trong cơ thể ra, cắn nuốt cốt mâu Giao Long kia.
Nhưng La Chinh không ngờ Hắc Hỏa luyện hóa cốt mâu Giao Long nhưng lại không tạo ra Thiên Diễn Tinh Hoa mà là từng giọt máu nồng đậm. Chẳng qua giọt máu này thoạt nhìn khác với máu tươi của con người. Máu tươi của người rơi trên mặt đất sẽ bắn tung tóe, nhưng máu từ cốt mâu Giao Long này lại giống như một hòn đá nhỏ. Một giọt máu trong đó rơi trên mặt đất nhưng lại bắn lên...
Cuối cùng Hắc Hỏa cuốn lấy những giọt máu kia, quay về trong đầu La Chinh, cung cấp cho Thanh Long cắn nuốt.
Cùng lúc đó, bên trong lò luyện thần bí bỗng nhiên phun ra hai luồng hào quang, trong đó một luồng cuốn vào trong đầu La Chinh, một luồng khác trực tiếp bắn vào trong đầu Vương Doãn.
Trong luồng hào quang này ẩn chứa sức mạnh vô cùng thần bí, có thể chữa trị tổn thương linh hồn chỉ trong nháy mắt. Cho dù là linh hồn bị tổn thương nghiêm trọng thì chỉ cần một chút hào quang là có thể khôi phục như lúc ban đầu. Giống như khi La Chinh mở lò luyện thần bí này ra, linh hồn của hắn cũng bị tổn thương không ngừng, nhưng nhờ luồng hào quang này mà linh hồn hắn không ngừng được khôi phục lại.
Mới vừa rồi Thanh Long ngâm ra một tiếng kinh khủng như thế, chỉ sợ đã làm linh hồn Vương Doãn bị tổn thương không thể chữa lành. Nếu như không có luồng hào quang này, có lẽ hắn sẽ vĩnh viễn biến thành một kẻ ngốc.
Mà luồng ánh sáng bảy màu này không chỉ có tác dụng chữa trị linh hồn mà còn có thể tăng cường độ mạnh của linh hồn, điểm này La Chinh cũng nhận thức được.
Dù sao La Chinh lấy đi cốt mâu Giao Long trong tay Vương Doãn, nên tăng mạnh linh hồn cho hắn cũng coi như là một chút bồi thường. Chẳng qua nói đi cũng phải nói lại, thứ có thể tăng mạnh linh hồn trân quý cỡ nào? Độ trân quý tuyệt đối không kém gì giá trị của cốt mâu Giao Long. Từ điểm này mà nói, Vương Doãn cũng không tính là lỗ, chỉ là hắn có thể nghĩ thoáng hay không thì còn phải xem xét.
La Chinh cầm Lưu Quang Kiếm trong tay quơ quơ về phía mọi người, ý bảo trận so đấu này đã kết thúc.
Vị trọng tài vẫn luôn giữ vững sắc mặt kia lại vô cùng chuyên nghiệp, sau khi tỉnh dậy liền nuốt một viên đan dược chăm sóc linh hồn, yếu ớt tuyên bố: “Tiểu Vũ Phong, La Chinh thắng. Đệ tử thân truyền Vương Doãn… Bại!”
Ngay lúc La Chinh chuẩn bị xuống võ đài, Thạch Kinh Thiên và Từ trưởng lão lại một lần nữa đi xuống.
“Thạch tông chủ, Từ trưởng lão.” La Chinh chắp tay với hai người. Cái gì nên tới cũng tới, La Chinh cũng hiểu mình gây ra động tĩnh lớn như vậy, chỉ sợ không thể rời đi dễ dàng.
Cho tới bây giờ, sắc mặt Thạch Kinh Thiên cũng hơi mất tự nhiên, Từ trưởng lão cũng thế!
Hai người bọn họ và đệ tử vây xem ở đại hội toàn phong Thanh Vân Tông đều giống nhau, nghi hoặc đầy mình, đều thấy bí ẩn.
Trước đây Thạch Kinh Thiên còn cảm thấy mình có thể nhìn thấu La Chinh. Thiên Ma Thần Quyền mà La Chinh tu luyện, hắn biết rõ đó là truyền thừa của Ma tộc gửi trong Thiên Thư Các, sau đó La Chinh mượn được.
Về phần phương pháp công kích linh hồn của La Chinh, Kinh Thần Thứ mặc dù là công pháp thiên giai, nhưng trong mắt Thạch Kinh Thiên cũng không có gì đặc biệt. Có điều La Chinh còn nhỏ tuổi đã có thể rèn luyện linh hồn tới tình trạng này, đích thật làm người ta phải sợ hãi.
Mà phi đao nát của hắn cũng là bảo bối thượng cổ, nhờ vào cơ duyên mà lấy được. Bảo bối phẩm cấp này khó có thể đánh giá, nhưng cũng không làm Thạch Kinh Thiên chú ý. Hắn đường đường là một tông chủ, sẽ không thèm khát bảo vật của đệ tử. Đừng nói phi đao nát của La Chinh, cho dù là cốt mâu Giao Long của Vương Doãn, hắn cũng sẽ không có cảm giác gì quá lớn.
Thêm nữa là bộ kiếm pháp căn bản quỷ thần khó lường kia, hẳn là lĩnh ngộ của chính La Chinh. Thiên phú như thế cũng đáng để tán thưởng một câu.
Những điều vừa nói bên trên đều là cái nhìn của Thạch Kinh Thiên với La Chinh. Một thiên tài như vậy đủ để cho Thạch Kinh Thiên hắn động tâm, muốn tiến cử La Chinh tới Vân Điện!
Mà Thạch Kinh Thiên cho rằng đánh giá của mình đã vô cùng chuẩn xác. Dùng ba cấp độ thiên tài Thiên Địa Nhân mà cân nhắc, La Chinh ít nhất là thiên tài cấp Thiên. Hai chữ “ít nhất” thể hiện Thạch Kinh Thiên nghĩ phán đoán của mình còn có thể linh động. Bởi vì có khả năng La Chinh sẽ siêu việt hơn thiên tài cấp Thiên, có thể còn cao hơn phán đoán của hắn.
Nhưng thiên tài, yêu nghiệt gì cũng không thể bình an vô sự trong tiếng rồng ngâm kia!
Thạch Kinh Thiên đã dùng cảm giác quét qua La Chinh nhưng cũng không cảm thấy khí tức La Chinh hao tổn chút nào, thậm chí linh hồn hắn dường như còn mạnh hơn hai phần. Nếu đường đường là người đứng đầu một tông mà có thể nói chuyện thô tục thì hắn thật sự muốn nói: Con mẹ nó, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Ai tới nói cho ông đây biết cái?
“La Chinh, chúc mừng ngươi thắng được trận so đấu này.” Từ trưởng lão thấy Thạch Kinh Thiên không nói gì nên mới hỏi: “Ngươi có thể nói vừa rồi đã xảy ra chuyện gì không? Vì sao Vương Doãn lại nằm dưới đất?”
“Từ trưởng lão, lời này của ngài có hơi kỳ quái. Hai người giao thủ trên võ đài thì phải có một người nằm xuống, không phải Vương Doãn thì là ta. Ta đây cũng không biết nên trả lời thế nào mới phải.” Trong mắt La Chinh lóe lên một tia giảo hoạt, đáp một cách đường hoàng.
Từ trưởng lão cười cười tự giễu, lập tức nói: “Cũng là ta hỏi hơi gấp gáp. Ý ta là muốn biết lúc các ngươi chiến đấu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Chuyện vừa rồi ta cũng không rõ lắm, chỉ là Vương Doãn cầm cốt mâu đâm về phía ta, ra một chiêu Long Cốt Loạn Quỷ Thứ. Lúc ấy ta cũng khó tránh, chỉ có thể sử dụng kiếm đánh trả. Ngay lúc đó bỗng nhiên trên người Vương Doãn bộc phát ra một tiếng rồng ngâm khủng bố, ta cũng cảm thấy mơ mơ màng màng. Nhưng ngay sau đó lại có từng luồng cầu vồng bảy sắc phóng ra, tiếp theo Vương Doãn liền nằm trên mặt đất. Nói ra cũng lạ, sau khi ta bị luồng hào quang ấy bao lấy lại thấy cảm giác mơ mơ màng màng trong đầu biến mất...”
Nếu La Chinh đã lựa chọn nuốt cốt mâu của Vương Doãn thì cũng đã chuẩn bị tốt lí do thoái thác. Trong câu chuyện này bảy phần nói thật, ba phần nói dối, thật giả lẫn lộn, căn bản không thể phân biệt.
“Cầu vồng bảy sắc?” Suy nghĩ trong đầu Từ trưởng lão nhanh chóng xoay chuyển, nghĩ xem luồng hào quang thần kỳ thế nào mà lại có thể chữa trị linh hồn bị thương chỉ trong nháy mắt. Phải biết cho dù là đan dược chuyên dùng để chữa trị linh hồn của Thanh Vân Tông thì cũng không phải có thể thấy hiệu quả ngay lập tức. Nếu linh hồn đã bị tổn thương nghiêm trọng thì đan dược cũng không có tác dụng! Linh hồn chính là thứ vô cùng yếu ớt, chữa trị cũng vô cùng phiền toái.
“Cầu vồng bảy sắc? Chẳng lẽ chính là ánh sáng được phát ra từ Thất Tinh Thảo? Không thể nào, trong Đông Vực không thể có loại bảo bối này.” Thạch Kinh Thiên cũng không rõ được. Thất Tinh Thảo cũng thuộc loại thực vật trong truyền thuyết, nghe nói chỉ cần lại gần, chúng sẽ tản mát ra ánh sáng bảy màu, có thể an dưỡng thần hồn. Nhưng loại cỏ thần này xuất hiện, nhất định sẽ khiến cho thiên địa biến sắc, muốn giấu cũng không giấu được, chắc chắn không thể có trên người La Chinh hay Vương Doãn.
Nhìn thấy Thạch Kinh Thiên bị đánh lạc hướng thành công, trong lòng La Chinh cũng cười thầm, đồng thời nói: “Ta cũng không biết xảy ra chuyện gì, mọi việc chính là như vậy, cũng không rõ Vương Doãn sư huynh bây giờ thế nào.”
Nhưng vào lúc này, một vị chấp sự đã kiểm tra thân thể Vương Doãn, lập tức nói: “Hồi bẩm Thạch tông chủ, Từ trưởng lão, Vương Doãn cũng không có gì đáng lo, chẳng qua là tạm thời bị ngất thôi.”
Thạch tông chủ gật gật đầu, hắn liếc mắt nhìn La Chinh một cái, mày cũng nhíu lại thật sâu. Hỏi La Chinh một hồi mà bí ẩn này đã chẳng bớt đi thì chớ, lại còn càng ngày càng nhiều!
“Ta giúp Vương Doãn tỉnh lại trước, hỏi hắn một chút!” Trong tay Từ trưởng lão lóe ra chân nguyên sáu màu, đi đến trước người Vương Doãn, không ngừng rót chân nguyên vào trong cơ thể hắn.
Chỉ chốc lát sau, Vương Doãn chớp mắt, lập tức tỉnh lại rồi mở miệng hỏi: “Ta đang ở đâu?”
Giờ phút này trong lòng La Chinh còn hơi lo lắng, dù sao Vương Doãn cũng đã giao thủ với hắn, hơn nữa cốt mâu Giao Long của hắn cũng bị mình ăn luôn, nếu bị hắn phát hiện ra manh mối thì sẽ thật phiền.