Trước mười vạn đệ tử Thanh Vân Tông, La Chinh vẫy tay trên võ đài. Hành động này đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
“Ai ở đó vậy? La Chinh đang chào hỏi ai?”
Rất nhiều đệ tử đều không hẹn mà cùng nhìn theo hướng La Chinh vẫy tay, sau đó thấy một cô gái đeo khăn che mặt đứng đó, duyên dáng yêu kiều tựa một đóa sen xanh không nhiễm bụi trần. Mặc dù gương mặt sau lớp lụa che quá đỗi mơ hồ, nhưng chỉ vẻn vẹn cặp mắt sóng sánh như nước hồ thu kia đã đủ mê đảo chúng sinh.
“Nàng là ai? Sao lại xinh đẹp như vậy?”
“Hình như chưa gặp bao giờ! Đôi mắt mê người như vậy, nếu tháo khăn che mặt, chẳng phải có thể khiến người ta ngây ngất sao?”
“Tháo khăn che mặt? Có gan ngươi làm thử xem? Mặc dù nàng che giấu tu vi, nhưng thực lực chắc chắn không tệ, ít nhất ngươi không phải đối thủ của nàng!”
“Ôi, La Chinh thật may mắn. Nếu bên cạnh ta có một người đẹp như vậy làm bạn thì tốt biết bao…”
Nhất thời, những âm thanh xuýt xoa hâm mộ, ghen tị vang lên không ngớt.
Bị nhiều ánh mắt dõi theo quan sát đến thế, cả người La Yên cũng cảm thấy hơi căng thẳng, dù sao lâu lắm rồi nàng chưa trải qua tình huống như vậy.
Nhưng trong mấy vạn ánh mắt đó lại có một ánh mắt buồn bực, khó chịu. Chủ nhân của ánh mắt đó là Chu Thiên Ngưng.
Một điểm tích lũy đối với Chu đại tiểu thư quả thật không thấm vào đâu. Nếu có thể đích thân tới hiện trường thì tất nhiên nàng sẽ tới, chẳng ngờ lại chứng kiến cảnh tượng La Chinh vẫy tay với một cô gái. Lúc trước Chu Thiên Ngưng không hề phát hiện bên cạnh La Chinh có cô gái nào, vì sao sau một kỳ đại hội toàn phong lại xuất hiện cả đám như vậy? Chu Thiên Ngưng bĩu môi, không biết nói gì cho phải.
Nàng không phải nhà tiên tri, tất nhiên không biết cô gái che mặt kia là La Yên - muội muội của La Chinh, thế nên mới ghen tuông nhầm đối tượng.
Trong lúc mọi người còn ồn ào bàn luận, Bùi Thiên Diệu đã bước lên võ đài.
Trong cuộc tỷ thí trước với Hoa Thiên Mệnh, Bùi Thiên Diệu sử dụng Bất Động Minh Vương, lấy dáng vẻ dễ như trở bàn tay để đập nát Thiên Phạt Kiếm ẩn chứa kiếm ý Cực Lôi của Hoa Thiên Mệnh.
Một chưởng đó đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng quần chúng.
Lúc này, mọi người mới giật mình nhận ra, không ngờ Bùi Thiên Diệu lại che giấu thực lực kỹ như thế! Thanh Vân Tông quả nhiên là chốn đầm rồng hang hổ, đào tạo được một đệ tử mới bằng đấy tuổi đã có thực lực cao cường đến vậy. Hơn nữa Bùi Thiên Diệu còn là Bất Động Minh Vương chuyển thế, thành tựu sau này hắn đạt được chắc chắn không thua kém gì tông chủ Thạch Kinh Thiên.
Về phần La Chinh, mọi người đều thầm đoán trong trận tỷ thí này, sợ rằng hắn lành ít dữ nhiều.
Mặc dù La Chinh từng đánh bại kiếm ý Cực Lôi của Hoa Thiên Mệnh, hơn nữa còn có kiếm linh, nhưng dù mạnh thế nào cũng đâu thể vượt qua Bất Động Minh Vương chuyển thế - Bùi Thiên Diệu? Phật môn ảo diệu, uyên bác, ẩn chứa bao điều thâm sâu khó lường. Có lẽ La Chinh có thiên phú vô cùng xuất chúng, nhưng dù là cảnh giới hay thực lực biểu hiện ra đều không thể sánh được với Bùi Thiên Diệu.
“Sao ta lại cảm thấy La Chinh có thể giành chiến thắng nhỉ?” Một vị đệ tử lên tiếng.
“Đúng. Trong trận đấu với Hoa Thiên Mệnh, thực lực mà La Chinh biểu hiện đúng là không quá cường đại, nhưng mọi người chẳng lẽ đã quên La Chinh này chính là kiểu người gặp đối thủ mạnh thì càng mạnh hơn sao? Ban đầu biểu hiện của hắn rất bình thường, nhưng qua từng vòng đại hội toàn phong, thực lực của hắn cũng từng bước đi lên.”
“Ừ, La Chinh là một tên lạ đời. Đối đầu với cao thủ Tiên Thiên Đại Viên Mãn, hắn thắng rất khó khăn. Đối mặt với cường giả Chiếu Thần Cảnh, hắn càng vất vả nhưng vẫn thắng. Đối mặt với Hoa Thiên Mệnh cũng thế! Chưa biết chừng khi đối đầu với Bùi Thiên Diệu, hắn vẫn có thể vượt qua nguy nan mà giành thắng lợi, ha ha!”
Tóm lại, số lượng người cho rằng Bùi Thiên Diệu thắng chiếm bảy phần, ba phần còn lại bỏ phiếu cho La Chinh.
Mấu chốt là cảnh giới của hai người chênh lệch quá lớn. Nếu La Chinh là cao thủ Tiên Thiên Nhị Trọng vẫn có thể đánh bại Bùi Thiên Diệu, như vậy đợi đến khi hắn bước vào cảnh giới như Bùi Thiên Diệu hiện tại, chẳng phải sẽ trở thành người vô địch trong nhóm cường giả Chiếu Thần Cảnh sao?
Bùi Thiên Diệu đứng trên sàn đấu, trầm tĩnh nhìn La Chinh nói: “Ta rất tán thưởng ngươi, có thể cho ta nghỉ ngơi ba ngày. Theo phán đoán của ta, nếu không sử dụng Bất Động Minh Vương, sợ rằng ta khó có thể đánh bại ngươi.”
La Chinh vừa rút bảo kiếm trong tay vừa khẽ lắc đầu: “Người lựa chọn chiến đấu vào thời điểm ngươi mạnh nhất không phải ta, mà là cái tâm võ đạo của ta. Nếu không đánh với ngươi một trận khi ngươi ở trạng thái tốt nhất, suy nghĩ của ta rất khó thông suốt.”
Thông suốt, chính là tỏ tường một cách sảng khoái.
Trong quá trình tu luyện, võ giả sẽ gặp vô số bình cảnh. Nếu ý niệm trong đầu không thể thông suốt sẽ cảm thấy toàn thân không thoải mái, như vậy con đường tu luyện võ đạo sẽ bị cản trở. Vậy nên dù thắng hay bại, La Chinh cũng sẽ lựa chọn đấu với một Bùi Thiên Diệu ở trạng thái đỉnh cao.
“Thì ra là vậy.” Trong mắt Bùi Thiên Diệu lộ ra một tia sáng rực rỡ: “Lâu rồi ta chưa gặp được chàng trai nào có tâm trí mạnh mẽ như ngươi.”
Bùi Thiên Diệu tu luyện công pháp Phật môn, tuân theo mười điều răn của cửa Phật mới có thể giữ lòng phẳng lặng. Nhưng La Chinh tu luyện kiếm đạo, không có giới luật mạnh mẽ trói buộc trên người mà vẫn có thể giữ vững cái tâm võ đạo của mình đến vậy, chỉ có thể nói, La Chinh đã khống chế tâm tính của mình đến cực hạn.
Linh hồn mạnh mẽ, thân thể dẻo dai, ngay cả tâm tính cũng vững vàng đến vậy, không thể không nói, La Chinh là một kẻ đáng sợ.
“Không nói nhiều nữa, ta muốn thắng trận tỷ thí này!” Bảo kiếm của La Chinh đột ngột bay ra khỏi nhẫn tu di, thân kiếm phản chiếu ánh mặt trời chói lọi. Giống như Hoa Thiên Mệnh, La Chinh cũng lựa chọn tấn công trước!
Thực lực của Bùi Thiên Diệu quá mạnh, muốn đối phó với hắn nhất định phải chiếm trước thời cơ. Suy nghĩ của cao thủ có phần giống nhau, chỉ tiếc Hoa Thiên Mệnh dù chủ động tấn công nhưng không chiếm được thế thượng phong, cuối cùng bị công pháp Phật môn cuồn cuộn áp chế.
Bùi Thiên Diệu không chút hoang mang, chắp hai tay lại, ngón trỏ và ngón út đồng thời chĩa ra, tạo thành một thế Vô Tương Kiếp Chỉ hướng về phía La Chinh. Đối với hành vi chiếm tiên cơ của La Chinh, Bùi Thiên Diệu cảm thấy mình có thể thoải mái ứng phó. Nhưng hắn quên mất một điều, La Chinh không phải Hoa Thiên Mệnh.
Hoa Thiên Mệnh là kiếm khách trời sinh, tung hoành dựa vào Thực Huyết Kiếm. Nhưng La Chinh chính là kẻ toàn tài. Kiếm là vũ khí sắc bén nhất của hắn, cũng là phương thức tấn công hắn sử dụng nhiều nhất. Nhưng điều này không có nghĩa là những phương diện khác hắn thua kém Bùi Thiên Diệu.
“Choang!”
Vô Tương Kiếp Chỉ cuốn theo một luồng gió lốc dữ dội lập tức hất tung kiếm của La Chinh. Nếu là Hoa Thiên Mệnh, hắn nhất định sẽ tìm cách ổn định bảo kiếm, sau đó phản kích Bùi Thiên Diệu, nhưng nhiều nhất cũng chỉ dùng kiếm bộ để ứng phó.
Nhưng La Chinh lại trực tiếp dùng nắm đấm của mình.
“Mở hết vảy rồng!”
Nhờ sức mạnh của hơn trăm miếng vảy rồng, cánh tay La Chinh phảng phất như một quả bóng hơi căng tràn, mỗi bắp thịt đều phồng lên, gân xanh trên đó như ẩn chứa một con rồng lớn.
Bùi Thiên Diệu hoàn toàn không ngờ ngay cả chân nguyên La Chinh cũng không dùng mà trực tiếp lấy cơ thể làm vũ khí?
Vậy nên lúc hắn tung ra một quyền đó, Bùi Thiên Diệu không quá bận tâm, chỉ muốn dùng Đại Thiên Diệp Thủ khéo léo hóa giải đòn tấn công của hắn. Nhưng khi cú đấm của hắn tới gần, Bùi Thiên Diệu bất ngờ biến sắc.
“Ầm!”
Uy lực một quyền này vượt xa dự đoán của Bùi Thiên Diệu. Hắn chỉ có thể vội vàng sử dụng Kim Chung Tráo để đỡ, tâm tính luôn bình thản như nước giờ phút này cũng không nhịn được mà cảm thấy buồn bực. Tên này có phải là người nữa không vậy? Thần lực trời sinh cũng nên có mức độ thôi chứ!
“Rầm!”
Nắm đấm của La Chinh dội thẳng xuống Kim Chung Tráo!
Kim Chung Tráo quả thật vô cùng cứng cáp, dưới cú va chạm mãnh liệt như thế mà hoàn toàn không bị vỡ nát, chẳng qua trên thân đã xuất hiện dấu vết rạn nứt.
Nhưng sức mạnh của La Chinh vẫn khiến Bùi Thiên Diệu bị hất văng ra, đến khi nặng nề đập vào kết giới mới ngừng lại được.
Các trưởng lão trong Thanh Vân Tông đã sớm dự đoán cuộc chiến đấu giữa La Chinh và Bùi Thiên Diệu sẽ vô cùng kịch liệt, dữ dội, lại thêm hôm nay có vô số đệ tử tới đây quan sát nên mấy đại trưởng lão đã bắt tay thi triển kết giới bền chắc vô cùng. Vậy nên khi Bùi Thiên Diệu dập vào thì kết giới chỉ khẽ dao động chứ không rạn vỡ.
“Một quyền đánh bay Bùi Thiên Diệu? Có cần khủng bố như vậy không?”
“Không phải các ngươi nói coi trọng Bùi Thiên Diệu sao? Thế thì sao? Ta nói La Chinh là tên quái dị gặp đối thủ mạnh thì càng mạnh hơn đấy! Quy luật này xảy ra trên người hắn rất nhiều lần rồi, lát nữa Bùi Thiên Diệu nhất định sẽ dùng đòn sát thủ, nhưng cuối cùng vẫn bị La Chinh áp chế, sau đó quay lại phản kích đấy!”
“Chẳng qua chỉ là dùng thần lực trời sinh đánh Bùi Thiên Diệu một quyền, thế thì sao? Bùi Thiên Diệu còn chưa tung hết thực lực đâu!”
“Nói cứ như La Chinh đã dùng toàn bộ sức mạnh rồi ấy, ngay cả chân nguyên hắn còn chưa dùng nữa!”
Quần chúng vây quanh võ đài nhao nhao bàn luận, không ít người còn xảy ra tranh cãi.
Trong nhóm đệ tử chỉ có mình Triệu Chiêu chắp tay sau lưng, khóe môi thấp thoáng nét cười: “Ầm ĩ đi, ầm ĩ đi. Dù sao ông đây cũng kiếm bộn tiền rồi, có đủ vốn rồi!”
Trong trận chung kết, Triệu Chiêu không cược cho La Chinh hay Bùi Thiên Diệu. Cũng không phải hắn không muốn cược, mà bởi hắn liên tiếp cược La Chinh thắng nên bây giờ số tiền kiếm được chỉ có thể dùng hai chữ kinh khủng để hình dung. Nhà cái mà Triệu Chiêu cá cược chẳng khác gì phá sản!
Những nhà cái khác cực kỳ sáng suốt, vừa nghe tin Triệu Chiêu cược cho La Chinh liền không thèm để ý tới hắn. Vết xe đổ thảm khốc còn ở kia, không ai biết La Chinh có thể thắng hay không. Nếu thua thì còn được, nhưng nếu La Chinh thắng, Triệu Chiêu cược lớn như vậy thì mình sẽ phá sản mất thôi.
Cho nên Triệu Chiêu không thể cược thêm nữa, dù sao hắn cũng thắng đủ rồi. Sau một kỳ đại hội toàn phong liền biến thành đại phú ông, đoán chừng cả Thanh Vân Tông chỉ có một mình hắn. Mà hết thảy điều này là do La Chinh ban tặng, vậy nên từ tận đáy lòng, hắn càng hy vọng La Chinh chiến thắng!
Bùi Thiên Diệu bò dậy khỏi mặt đất, sắc mặt trở nên nghiêm túc. Từ khi bước vào Thanh Vân Tông tới nay, chưa từng có ai khiến hắn chật vật như vậy.