Trong mắt trái Tống Triển Bằng hiện ra hai màu đen trắng.
Phần màu đen đại diện cho điểm yếu.
Con người đều có điểm yếu, cho dù là công pháp phòng ngự biến thái đi nữa cũng sẽ tồn tại điểm yếu, nếu tấn công mãnh liệt vào điểm yếu đó thì sẽ là chí mạng.
Nhưng trong mắt Tống Triển Bằng, cơ thể La Chinh hoàn toàn là một màu trắng sáng, căn bản không tồn tại một chút màu đen nào!
Điều này…
Tình huống này không phải chưa từng xảy ra, trùng đồng của Tống Triển Bằng mặc dù có thể nhìn thấu điểm yếu của đối phương nhưng không phải là vạn năng, nếu thực lực của đối phương quá mạnh, ví dụ như cường giả cảnh giới Chiếu Thần Chung Cực hoặc là pháp bảo hay binh khí có phẩm cấp phòng ngự cao thì hắn không thể nhìn thấu.
Nhưng tu vi của La Chinh mới là Tiên Thiên Tam Trọng, vì sao hắn lại không có sơ hở? Hay là nói tu vi của bản thân hắn không nhìn thấu được sơ hở của La Chinh.
Chuyện này, Tống Triển Bằng không cách nào lý giải được!
Thực tế, thiên phú trùng đồng này của Tống Triển Bằng là một loại thiên phú vô cùng mạnh, đáng tiếc là thiên phú tu luyện của Tống Triển Bằng không cao, linh hồn cũng không đủ mạnh. Nếu thiên phú của hắn có thể đạt đến trình độ như Châu Đan hoặc Tuyền Tiểu Yên của Thanh Vân Tông, kết hợp với thiên phú trùng đồng thì e là có thể ngang sức với đám Hoa Thiên Mệnh.
Chính vì thiên phú tu luyện không đủ mạnh nên sau khi hắn gia nhập dưới trướng của Tam hoàng tử, dùng các loại đan dược để tu dưỡng mới miễn cưỡng đột phá Chiến Thần Cảnh, căn cơ vô cùng không ổn định. Cách làm cưỡng ép nâng cao thiên phú này khiến cảnh giới của hắn trong tương lai khó có thể tiến xa hơn, đời này e là chỉ dừng lại ở Chiếu Thần Cảnh.
Có điều chỗ dựa lớn nhất của hắn chính là thiên phú trùng đồng, đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn được Tam hoàng tử nhìn trúng.
Nhưng hắn nào ngờ, đối thủ ngày hôm nay lại là một tên quái thai!
Tống Triển Bằng đương nhiên không biết, sau khi La Chinh luyện thành thân thể linh khí thượng phẩm, sơ hở của bản thân cũng chỉ còn ở mức quá quá ít để hình dung. Tống Triển Bằng có thể nhìn thấu sơ hở của võ giả Chiếu Thần Cảnh trở xuống thì cũng chỉ có thể nhìn thấu binh khí pháp bảo cấp linh khí hạ phẩm trở xuống mà thôi.
“Tống Triển Bằng, ngây ra đấy làm gì! Không nhìn rõ điểm yếu của tên nhóc này? Nhìn rõ thì xông lên đi!” Có người mất kiên nhẫn hét.
Trong quan khách đang ngồi không ít người đều hiểu rõ năng lực của Tống Triển Bằng, trùng đồng kia của hắn vô cùng lợi hại, liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấu điểm yếu của đối phương. Bị người khác nhìn rõ hết điểm yếu rồi thì đánh thế nào? Lúc đầu dựa vào chiêu này, Tống Triển Bằng đã làm không ít người khuất phục.
Vốn dĩ mọi người thấy Tống Triển Bằng tháo bịt mắt xuống nên cho rằng hắn muốn nổi điên, kết quả lại trừng mắt trái ngơ ngẩn, đây là kiểu gì?
Sau một lúc, Tống Triển Bằng chắp tay với La Chinh: “Các hạ là kỳ nhân, Tống Triển Bằng ta phục!” Nói xong, Tống Triển Bằng cũng không quay đầu mà trở về vị trí của mình.
“Chuyện gì vậy? Tống Triển Bằng trực tiếp nhận thua? Mới giao đấu một chiêu mà!”
“Tống Triển Bằng không phải là kẻ hay sợ hãi, chỉ cần có một chút khả năng lật ngược thế cờ, hắn đều sẽ kiên trì tới cùng. Nếu nói hắn nhận thua, vậy thì e là thật sự không phải đối thủ!”
“La Chinh này rốt cuộc có gì đáng để Tống Triển Bằng kiêng kị?”
Trên mặt Tô Duệ cũng lộ ra vẻ kinh ngạc. Thực lực của Tống Triển Bằng có lẽ không phải là mạnh nhất trong đám quan khách ngồi đây, nhưng thiên phú trùng đồng của hắn khó tìm được người thứ hai trong thiên hạ. Nếu không phải thiên phú người này quá kém thì tuyệt đối có thể trở thành một trợ lực lớn của hắn.
“Triển Bằng huynh, có thế nói lý do huynh nhận thua không?” Tô Duệ mỉm cười hỏi.
Tống Triển Bằng nhấc chén rượu trên bàn ngửa đầu uống cạn rồi lập tức nói: “Điểm yếu của La Chinh, ta nhìn không ra. Nếu ta đoán không nhầm, cơ thể của La Chinh là một thể hoàn mỹ!”
“Thể hoàn mỹ?” Tô Duệ ngây người.
Mọi người nghe thấy lời của Tống Triển Bằng cũng ngây người, đánh giá này hơi quá rồi thì phải?
Trên thế giới này làm gì có thứ gì hoàn mỹ? Đa số trường hợp gọi là hoàn mỹ thì cũng chỉ là từ để hình dung mà thôi! La Chinh có thân thể hoàn mỹ? Chuyện này đùa hơi quá rồi thì phải.
“Ta không tìm thấy bất kì điểm yếu nào trên cơ thể hắn, hơn nữa tu vi của hắn chỉ là cảnh giới Tiên Thiên Tam Trọng! Điện hạ, người cảm thấy có coi là thể hoàn mỹ hay không?” Sắc mặt Tống Triển Bằng thận trọng nói.
Tô Duệ nghe hiểu lời của Tống Triển Bằng nên gật đầu. Khi nhìn lại La Chinh, trong đôi mắt đã là một màn lửa nóng bỏng. Mặc dù lời của Tống Triển Bằng chưa chắc là thật, nhưng nhân vật như vậy, hắn nhất định phải mời vào dưới trướng của mình!
“Điện hạ, Thương Lang xin đấu!” Một người trẻ tuổi đầu đầy tóc bạc lại đứng lên.
Nhưng lúc này, La Chinh lại nói: “Tam hoàng tử điện hạ, ta đến đây là muốn gặp công chúa Trường Không!”
Đấu vòng tròn hắn không sợ, trên thực tế cho đến lúc này La Chinh chưa từng xê dịch một bước, thực lực cũng không hề biểu lộ ra. Nhưng hắn đến đây không phải để cọ xát với thủ hạ của Tam hoàng tử!
“Không gấp, La Chinh huynh, ta đã phái người đi đón công chúa Trường Không đến đây, có điều cần phải đợi một lát. Vị Thương Lang huynh này chỉ là muốn cọ xát với huynh một chút, mong huynh nể mặt.” Tô Duệ khẽ cười, hắn đã nhìn chuẩn điểm này, dù sao cũng chỉ có hắn mới có thể đưa Tô Linh Vận đến đây. Nếu hắn không vui, La Chinh căn bản cũng không gặp được nàng.
Sắc mặt của La Chinh khẽ trầm xuống, hắn không nói gì nhưng trong ánh mắt đã có ba phần tức giận, nếu hắn không nặng tay, e là những tên nhóc này vẫn còn chưa xong! Nghĩ đến đây, La Chinh khẽ cười: “Nếu đã như vậy thì mời Thương lang huynh lên đài!”
Sau khi Thương Lang lên đài, vừa bắt đầu cọ xát, La Chinh đột nhiên ra tay mạnh bạo!
Vẫn dựa vào cơ thể cường hãn, nhưng lần này vảy rồng trong cơ thể đã sáng hơn 50 cái, đồng thời La Chinh khởi động năng lượng trong tinh thạch Phượng Tường ở cánh tay phải.
Sau khi tốc độ đột nhiên tăng lên, La Chinh giống như một con mèo rừng linh động nhanh nhẹn, Thương Lang bên đó vốn cho rằng La Chinh vẫn sẽ như hai lần đấu trước, vẫn bị động đứng đó gặp chiêu, tiếp chiêu. Kết quả hắn còn chưa chuẩn bị ra chiêu xong thì La Chinh đã gần trong gang tấc.
Hắn muốn miễn cưỡng chống lại đòn tấn công của La Chinh, kết quả vừa mới chặn lại quyền của La Chinh thì sắc mặt đã lập tức thay đổi, sức mạnh này giống như thủy triều từ biển lớn, căn bản không phải là thứ hắn có thể chặn được.
“Ầm!”
Một chiêu, Thương Lang bị La Chinh đánh bay đi, đập vỡ không ít đồ đạc trong Vũ Tinh Điện…
“To gan!” Nhìn thấy cảnh này, có người nghiêm nghị quát La Chinh. Cọ xát và tỉ thí không hề giống nhau, mới coi trọng La Chinh một chút mà hắn đã có vẻ không định nể tình.
“Làm sao? Làm đối thủ của ta, cho dù là cọ xát cũng phải chuẩn sẵn rằng sẽ bị đánh, không chơi nổi à? Ta thấy các người hay là đừng chơi nữa!” La Chinh lạnh giọng nói. Nếu vẫn cứ nương tay, trận đấu vòng tròn hôm nay e là sẽ không bao giờ hết!
Tô Duệ vẫn mỉm cười nói: “Không sao, không sao. Hôm nay mọi người vui là được, cọ xát cũng khó tránh được chuyện lỡ tay.” Theo như Tô Duệ thấy, càng đánh kịch liệt mới càng tốt! Chỉ có như vậy mới ép ra được thực lực thật sự của La Chinh.
Nếu Tô Duệ đã nói như vậy thì càng có nhiều người nhảy lên xin đấu.
“Đường Khuê xin đấu!”
“Ầm!”
Bị La Chinh một quyền đánh bay.
“Ngọc Hư Tử xin đấu!”
“Ầm!”
Lại lần nữa bị La Chinh đánh bay…
“Lý Ngọc Thần xin đấu!”
“Ầm ầm!”
…
Thời gian nửa canh giờ trôi qua đã có bảy tám người bị La Chinh trực tiếp đánh bay, hơn nữa La Chinh ra tay lần sau lại tàn ác hơn lần trước.
Thương Lang bị La Chinh đánh bay sớm nhất nên chỉ có vẻ chật vật hơn một chút chứ không hề bị thương, còn những đối thủ phía sau nếu không bị La Chinh đánh hộc máu thì cũng là gân cốt đứt lìa. Mặc dù Tam hoàng tử ban cho đan dược quý giá có thể giúp bọn họ hồi phục, nhưng cũng cần tu dưỡng mất mười ngày nửa tháng.
Sau đó, cuối cùng cũng không có ai dám khiêu chiến La Chinh. Cũng có thể nói, dưới trướng Tam hoàng tử, cao thủ trẻ tuổi không ai đủ để đánh với La Chinh.
Thực sự đủ sức áp La Chinh thì là những lão già Chiếu Thần Cảnh Chung Cực kia, nhưng bọn họ đương nhiên sẽ không kéo thể diện xuống dưới để cọ xát với hắn.
Dựa vào phương pháp của mình, sau khi làm những quan khách của Tam hoàng tử khiếp sợ, La Chinh lại chắp tay lần nữa, giọng nói đã lạnh như băng: “Tam hoàng tử, nếu không gặp được công chúa Trường Không, ta xin cáo từ, tự đi tìm!”
Đáng tiếc Tô Duệ vẫn với dáng vẻ không nhanh không chậm, có vẻ đã ăn chắc La Chinh, hắn gật đầu: “Ta có vài thứ muốn cho La Chinh huynh xem qua, sau khi xem xong chắc chắn có thể gặp được nàng ta!”
Nói xong, Tô Duệ vỗ vỗ tay.
Lúc sau, từ phía sau cung điện có một đám cung nữ mặc đồ cung đình đi ra, tay họ cầm hộp gấm to nhỏ khác nhau.
Mà phía sau đám cung nữ này, còn có ba vị cung nữ ăn mặc mát mẻ khác biệt, trên người chỉ có phần ngực và dưới khố được dùng hai mảnh lấp lánh ánh vàng che chắn, những chỗ khác hoàn toàn không có gì cả.
Mà bọn họ không giống với con gái Đông Vực, hốc mắt sâu, da trắng nõn, hai chân trơn bóng thon dài, nhìn tới còn có phong vị khác. Hơn nữa, do y phục trên cơ thể quá ít, gần như trần trụi nên trên người họ phát ra một lực hấp dẫn trí mạng, nguyên sơ đối với đàn ông.
Khi bọn họ vừa đi ra, ánh mắt đám đàn ông trong buổi tiệc đều nhìn chằm chằm ba người bọn họ, mấy kẻ định lực không tốt mắt đã đỏ ngầu, miệng đắng lưỡi khô.
“Tam hoàng tử điện hạ, đây là ý gì?” La Chinh nhăn mày chất vấn.