Giam lỏng Thái tử và công chúa Trường Không không phải ý của Tam hoàng tử mà là Thất hoàng tử.
Trên thực tế, hiện giờ Thái tử đã là một quân cờ vô dụng nhưng không thể tùy ý sắp đặt. Dù sao cuộc chiến đoạt ngôi vị chưa phân thắng bại nên Tam hoàng tử Tô Duệ và Thất hoàng tử Tô Tinh vẫn chưa muốn ra tay với Thái tử.
Trước khi phân định thắng bại, người nào xuống tay với Thái tử trước sẽ khó tránh khỏi việc bị đối thủ công kích. Ai phải gánh cái danh phế bỏ Thái tử cũng đều rất khó coi. Nếu sau này thật sự chiếm ưu thế tuyệt đối, lúc ấy có phế bỏ Thái tử cũng chẳng có ai dám nhiều lời.
Người thanh niên đội mũi tím thong dong gảy đàn, tiếng đàn lúc trong trẻo ngân vang, lúc lại triền miên sầu thảm, quả thật hàm súc, thú vị vô cùng.
“Hắn là ai vậy?” La Chinh hỏi.
“Thất hoàng tử Tô Tinh.” Tô Linh Vận đáp.
Nghe vậy, Tô Tinh thoáng ngừng tay, ngẩng đầu mỉm cười, giọng nói trong trẻo, êm tai: “Linh Vận tỷ tỷ, chào buổi tối!”
“Tối nay tiếng cãi vã trong Phần Thiên Cung khiến ta khó lòng chợp mắt, vậy nên mới ra ngoài gảy một khúc đàn. Không biết Linh Vận tỷ tỷ và vị bằng hữu kia có hứng thú nghe không?” Tô Tinh cười khẽ.
“Không hứng!” La Chinh thẳng thắn đáp, lười phải tung hứng với người thanh niên này. Mồm miệng lươn lẹo vừa nhìn đã biết không phải dạng người tốt đẹp gì. Dứt lời, La Chinh kéo tay Tô Linh Vận định băng qua lỗ thủng trên tường, muốn tìm đường khác để đi.
Nhưng La Chinh vừa cử động liền nghe thấy một tiếng gió xào xạc thổi tới, sau đó có thêm mấy người xuất hiện trước cái lỗ đã bị La Chinh đâm thủng kia.
Hai người này thân pháp quỷ dị bất thường, La Chinh gần như không thể thấy rõ bọn họ di chuyển thế nào, giống như bọn họ vốn đã đứng ở chỗ này từ lâu!
Nhưng họ chính là người vừa đứng bên cạnh Tô Tinh!
“Thất hoàng tử điện hạ khó có được một lần nhã hứng, hai vị vẫn nên dừng lại thì hơn.” Một người trong đó lên tiếng, giọng nói cứ như con gái.
Bị chặn đường, sắc mặt La Chinh thoáng sa sầm: “Thì ra là hai tên thái giám chết tiệt!”
Ở Phần Thiên Cung, cái mác thái giám thật ra không phải một lời mắng chửi, đó là một chức quan, hơn nữa không phải ai cũng có thể làm được chức thái giám này! Có thể trở thành thái giám, đó chính là loại người có quyền lực tuyệt đối.
Nếu La Chinh nói: “Thì ra là hai vị thái giám” thì hai người này sẽ không phẫn nộ như thế. Nhưng La Chinh lại nói “Hai tên thái giám chết tiệt”, sắc mặt họ lập tức trở nên khó coi. Dù sao thực lực hai người đó cũng không phải tầm thường, tuy kém Từ trưởng lão nhưng vẫn có thể so đấu một trận với nhóm trưởng lão bình thường ở Thanh Vân Tông. Thực lực như vậy tuyệt đối có thể xưng là cao thủ trên đỉnh kim tự tháp ở Đông Vực.
“Thằng nhóc kia, hôm nay tâm tình Thất hoàng tử điện hạ của chúng ta tốt, nếu không ngươi đã không có cơ hội mở miệng rồi. Tiên Thiên Tam Trọng lại nghĩ mình là nhân vật lớn sao?” Một trong hai tên thái giám cười lạnh.
“Không đến nỗi nào, La Chinh ta tuy không phải nhân vật lớn gì nhưng chuyện nối dõi tông đường thì không thành vấn đề!” La Chinh mỉm cười nói.
“Phụt!” Tô Linh Vận bật cười, sắc mặt còn thoáng chút ửng đỏ. La Chinh lấy điểm yếu của đám thái giám ra để giễu cợt, quả thực quá âm hiểm!
Làm thái giám thì nhất định phải chặt đứt “thứ quan trọng” của đàn ông. Có điều đó cũng không phải là chuyện hoàn toàn xấu, bởi vì không có “cái đó” nên họ có thể khóa chặt dương nguyên, tu luyện công pháp đặc thù. Hơn nữa thái giám sẽ không sa vào chuyện yêu đương nam nữ, trừ thời gian hầu hạ chủ nhân trong cung thì sẽ một lòng tu luyện. Từ trước đến giờ thái giám trong Phần Thiên Cung là một đám không thể xem nhẹ, trong bọn họ có vô số cao thủ!
Nhưng chuyện không có “cái đó” suy cho cùng vẫn là một nỗi đau khó nói, đây gần như là chiếc vảy ngược không thể chạm vào của tất cả thái giám.
Bị La Chinh xát muối vào vết thương, hai tên này thái giám làm sao không giận?
“Ngươi! Đi chết đi!”
Quả nhiên, một tên thái giám trong đó nhất thời giận không thể nhịn, vung tay một cái, ba cây châm đen dài bảy tấc tức thì bắn về phía La Chinh.
Hiển nhiên, đây không phải là châm thường, dường như bên trong có ngưng tụ một loại chân nguyên vô cùng quỷ dị như nọc rắn độc, không ngừng lượn lờ bao quanh cây châm.
La Chinh sao có thể không cảm nhận được uy lực ẩn chứa trong cây châm đen đặc đó? Chẳng qua thực lực của tên thái giám này quá mạnh mẽ, mạnh đến mức La Chinh căn bản không cách nào chống lại. Mặc dù hắn làm ra động tác né tránh, nhưng lúc bắt đầu tránh thì cũng là lúc ba cây châm đã gần ngay trước mắt.
“Keng keng keng!”
Vào khoảnh khắc ba cây châm bắn tới gần La Chinh liền phát ra âm thanh giòn giã.
Trước mặt La Chinh dường như xuất hiện một kết giới vô hình, chặn đứng ba cây châm, khiến chúng vừa chạm vào kết giới liền không thể xuyên qua, rơi lả tả trên mặt đất.
“Vương Hỉ, không thể giết hắn.” Tên thái giám có khí thế mạnh nhất đứng sau Tô Tinh lạnh lùng lên tiếng, hiển nhiên kết giới vừa rồi là do hắn tạo ra.
Tô Linh Vận thoáng cười lạnh. Cho dù tên thái giám này bắn ra ba cây châm có uy lực chí mạng thì nàng cũng không quá lo lắng, bởi nàng biết Tô Tinh không dám làm gì La Chinh.
Nếu La Chinh đã giành được vị trí thứ nhất trong đại hội toàn phong thì nhất định sẽ bước vào thử luyện của Thanh Vân Lộ. Nếu người Thạch Kinh Thiên nhắm trúng mà chết ở Phần Thiên Cung thì Tô Tinh hay Tô Duệ đều gặp phiền toái lớn. Đừng thấy hai vị hoàng tử này đấu đá tranh giành gay gắt như vậy mà lầm, một khi Thạch Kinh Thiên đã nổi giận thì Tam hoàng tử và Thất hoàng tử cũng chẳng có cái vốn liếng gì để mang ra mặc cả!
Từ trước đến nay võ giả chỉ nói chuyện bằng thực lực, cho dù là hoàng đế thì trước mặt cường giả chân chính cũng chỉ có thể nén giận, quỳ rạp trên mặt đất, không dám hó hé bất cứ điều gì.
Tô Linh Vận đoán chắc mấy thứ linh tinh này sẽ bị dẹp bỏ ngay tức khắc, cũng tin La Chinh sẽ không gặp nguy hiểm nào ở Phần Thiên Cung. Nàng cũng biết rõ bản thân không thể rời khỏi đây, như vậy hôm nay hãy cùng La Chinh gây náo loạn một phen, đoạn đường chạy thục mạng này cũng mang tới cho nàng nhiều vui vẻ.
“La Chinh công tử, thực lực của ngươi tuyệt đối không đủ để diễu võ giương oai ở Phần Thiên Cung, cho nên ta khuyên ngươi hãy từ bỏ đi!” Tô Tinh thản nhiên nói.
“Từ bỏ?” La Chinh nhìn thoáng qua Tô Linh Vận, chuyện hắn đã nhận định thì vĩnh viễn không bao giờ bỏ cuộc. La Chinh lập tức hỏi: “Thất hoàng tử điện hạ, làm sao ngươi mới bằng lòng thả ta và Tô Linh Vận?”
“Thả các ngươi ra?” Ngón tay Tô Tinh đè chặt dây đàn, sau đó lắc đầu, nói: “Ngươi có thể đi, nhưng Linh Vận tỷ tỷ thì không thể, trừ phi…”
La Chinh nhíu mày.”Trừ phi cái gì?”
“Trừ phi La Chinh công tử lựa chọn đầu quân cho một bên, ví dụ như đứng về phía ta hoặc Tô Duệ.” Tô Tinh mỉm cười.
Thật ra Tô Tinh khác Tô Duệ, phía sau Tô Tinh có vài vị thái giám, hắn chỉ cần mượn sức mấy vị gia chủ của bảy đại sĩ trong tộc là được, cho nên hắn không lớn tiếng chiêu mộ anh hùng trong thiên hạ như Tô Duệ. Có điều, một người như La Chinh thì ở phương diện nào cũng là tài nguyên quý giá, Tô Tinh không ngại có thêm một vị thiên tài tiềm lực vô hạn như vậy.
“Nếu như ta cương quyết không nghe thì sao?” La Chinh lạnh giọng hỏi.
Tô Tinh cười nhạt: “Ta không thích uy hiếp người khác. Bởi vì phía sau ngươi là Thanh Vân Tông, thật sự ta không muốn đối phó với ngươi. Nhưng điều này không có nghĩa ta không dám! Ta khuyên ngươi nên tự giải quyết cho tốt!”
Đúng lúc đó, cửa đình viện mở ra, Tam hoàng tử Tô Duệ ung dung bước tới. Bên cạnh Tô Duệ có không ít người, đều là những vị khách tham gia yến tiệc hôm nay, lão già Chiếu Thần Chung Cực kia cũng có mặt, ngoài ra còn có thêm một người mập mạp mặc trường bào màu đen.
La Chinh thấy người mập mạp kia, khóe mắt liền giật giật. Hoàng cung quả nhiên là chốn đầm rồng hang hổ, thực lực của người mập mạp này hiển nhiên không hề thua kém tên thái giám đứng sau Tô Tinh kia!
Tô Duệ liếc nhìn Tô Tinh giây lát, sau đó mỉm cười nói: “Thất hoàng đệ, nhàn hạ thoải mái như vậy sao, đêm khuya thanh vắng thế này còn có nhã hứng gảy đàn! Có điều ta vừa nghe thấy ngươi nói muốn lôi kéo La Chinh huynh, việc này đúng là không hay lắm!”
Hai người lúc này xung khắc như nước với lửa, thậm chí có thể dễ dàng bùng nổ một cuộc chiến sinh tử!
Tô Tinh thấy Tô Duệ, sắc mặt liền trở nên nghiêm túc, âm trầm nói: “Chuyện này liên quan gì tới ngươi?”
“Đương nhiên là có liên quan, La Chinh huynh hôm nay được đón tiếp rất chu đáo ở Vũ Tinh Điện…”
“…”
Hai vị hoàng tử lời qua tiếng lại càng lúc càng gay gắt, còn những người ủng hộ phía sau bọn họ đều im lặng không lên tiếng. Loại đấu đá này đã diễn ra rất nhiều lần, nhưng hai bên đều dừng lại ở giai đoạn đấu võ mồm. Nếu thật sự ra tay, chỉ sợ Phần Thiên Cung sẽ máu chảy thành sông.
Khi hai vị hoàng tử đang tranh chấp không ngừng, La Chinh bỗng hét lớn một tiếng: “Đủ rồi!”
Hai vị hoàng tử nghe vậy liền kinh ngạc nhìn sang, sau đó khóe môi đều thấp thoáng nụ cười. Bọn họ kiêng dè nhau, nhưng thật ra không quá coi trọng La Chinh. Dù sao thực lực hiện giờ của hắn cũng không gây nên được sóng gió gì, có thể chiêu mộ về dưới trướng của mình thì tốt, còn nếu không được cũng không ảnh hưởng gì lớn.
Ánh mắt La Chinh nhuốm vẻ u ám nặng nề, cười gằn: “Tam hoàng tử, Thất hoàng tử, hôm nay La Chinh ta thực lực không đủ, có lẽ không thể dẫn Tô Linh Vận rời đi! Nhưng các ngươi có nghĩ tới một vấn đề này không?”
“Vấn đề gì?” Tô Duệ hỏi.
Tô Tinh nhìn chằm chằm La Chinh, ngón tay vẫn đè chặt dây đàn.
“Hôm nay các ngươi dựa vào những nhân vật đứng sau kia mà chèn ép được ta, nhưng nếu ngày sau ta tu luyện thành công, các ngươi muốn bị diệt quốc sao?” La Chinh lạnh giọng nói.