Cung chủ Long Uyên đi thẳng đến quả cầu màu đen, trong nháy mắt đã chui thẳng vào trong đó.
Lôi khóa Uẩn Hồn Âm Dương ở bên ngoài quả cầu đen vẫn không ngừng nổ tung, bộc phát ra uy lực kinh người, vậy mà cũng không thể làm Cung chủ Long Uyên bị thương.
Trong khoảnh khắc cung chủ Long Uyên chui vào trong quả cầu đen, đôi mắt đẹp của nàng lập tức trợn to lên, khẽ “ồ” một tiếng…
Với tu vi của nàng, dù là tà linh kiêu thú còn đang lành lặn thì cũng chẳng thể làm gì nàng được, chứ nói gì tới chuyện nó đã cực kỳ suy yếu.
Vậy nên thứ khiến nàng giật mình chắc chắn không phải là tà linh kiêu thú gì cả, mà chính là linh hồn La Chinh ở cách đó không xa.
Tà linh của con kiêu thú kia đã biến mất không còn dấu vết! Chỉ còn có linh hồn La Chinh đang lẻ loi ngồi ngay ngắn giữa quả cầu.
Có chuyện gì vậy nhỉ? Vì sao lại xảy ra chuyện này? Sao tà linh của con kiêu thú kia lại tan biến? Cung chủ Long Uyên hoang mang, nàng thật sự không nghĩ ra chuyện gì đã xảy ra.
“Đùng… Đùng…”
Lôi quang do tàn dư lôi khóa bộc phát ra ngày càng ít hơn, còn bề mặt linh hồn La Chinh lại không ngừng bị bóp méo, bên ngoài linh hồn hắn tự phát ra một số màu sắc phức tạp, giống như sắc thái khi từng giọt dầu hạt cải rơi xuống, trôi nổi trên mặt nước.
“Linh hồn hắn sắp đột phá Chiến Hồn Cảnh!” Cung chủ Long Uyên lộ ra vẻ mặt ngưng trọng. Nàng vốn đến đây vì La Chinh. Ngay từ đầu nàng đã nghe Ngụy trưởng lão nói, hắn đã trải qua lễ tẩy trần quy tắc, không ngờ giờ lại bước vào Chiến Hồn Cảnh! Người này chẳng phải vẫn còn là Tiên Thiên Cảnh sao? Sao lại nhanh như vậy?
Trong ấn tượng của Cung chủ Long Uyên, những võ giả đột phá Chiến Hồn Cảnh mà nàng biết đến, sớm nhất cũng là Thần Đan Cảnh. Đó còn là những võ giả có thiên phú lợi hại khác người rồi. Bởi vì có không ít võ giả đã ở Hư Kiếp Cảnh, mà linh hồn còn không thể tiến vào được Chiến Hồn Cảnh! Tên nhóc này không khỏi rất đặc biệt?
Nàng nghiêng đầu, hơi hơi ngước lên, tiến gần lên vài bước rồi duỗi tay ra. Trên cổ tay nàng đột nhiên xuất hiện một viên đan dược màu đỏ thẫm. Viên đan dược này không phải hình tròn, mà được kết lại thành hình dạng quỷ dị, hơn nữa còn không ngừng nhảy lên như vật sống.
Cung chủ Long Uyên nhẹ nhàng ném một cái, viên đan dược này liền được ném vào trong linh hồn La Chinh.
La Chinh đang chuyên tâm đột phá, thế nhưng cũng không có nghĩa là hắn không chú ý tới động tĩnh xung quanh. Hắn nhận ra một cô gái mặc đồ cung đình xuất hiện cách đó không xa, sau đó lấy một đồ vật trông rất kỳ quái ném về phía mình. Sắc mặt hơi đổi một chút, giờ là lúc mấu chốt để hắn đột phá Chiến Hồn Cảnh.
“Không phải lo, đan dược này vô cùng quý giá, rất có lợi cho linh hồn ngươi.” Lúc này tiếng Thanh Long nhẹ nhàng vọng ra. Vừa mới thu phục tà linh kiêu thú kia, Thanh Long cũng phải cố hết sức, vậy nên chỉ vẻn vẹn nhắc nhở La Chinh một câu chứ cũng không giải thích gì nhiều.
Chẳng qua một câu nói kia cũng đã đủ khiến La Chinh yên tâm, tùy ý để viên đan dược kia bắn vào trong linh hồn mình.
Trong nháy mắt khi bắn vào, viên đan dược kia cứ như một luồng mực nước màu đỏ, không ngừng khuếch tán, nhanh chóng lan sâu vào từng bộ phận trong linh hồn La Chinh...
Cũng chính đan dược này đã giúp cho những màu sắc bên ngoài cơ thể La Chinh nhanh chóng thống nhất lại, sau đó linh hồn không ngừng được củng cố, rồi lại củng cố, củng cố tới cực hạn thì chợt bộc phát ra một luồng ánh sáng màu đỏ!
Khi luồng ánh sáng màu đỏ bùng nổ, linh hồn La Chinh nhanh chóng rút về cơ thể của mình, hai mắt đột nhiên mở ra.
Nếu linh hồn một người sung mãn, cường đại thì phản ứng đầu tiên chính là thể hiện ở hai mắt, cho nên bình thường nhìn thấy trong đôi mắt của một số người sẽ là “sáng ngời và có thần” hoặc “như lấp lánh ánh sao”.
La Chinh lập tức mở mắt ra, hai con ngươi trông như hai ngôi sao mọc lên trong đêm tối. Chính ánh mắt này đã khiến không ít cường giả hiểu rõ, La Chinh đã đột phá Chiến Hồn Cảnh!
Chiến hồn là thứ biết bao võ giả vẫn hằng mơ ước chứ?
Sau khi linh hồn đã vào Chiến Hồn Cảnh, toàn bộ linh hồn đều được thay da đổi thịt, sẽ không còn yếu ớt như trước đây nữa. Không chỉ không yếu ớt, thậm chí linh hồn còn có thể bám vào lá rụng, bám vào hoa bay rồi lấy đó để đón địch. Cái gọi là hoa bay lá rụng cũng có thể đả thương địch thủ chính là nói tới đạo lý này.
Nhưng muốn tiến vào Chiến Hồn Cảnh lại không phải chuyện đơn gian như vậy.
Cho dù là võ giả Thần Đan Cảnh thì theo thông lệ cũng có rất ít người có thể đột phá Chiến Hồn Cảnh, biến linh hồn yếu ớt thành chiến hồn! Thậm chí phần lớn võ giả Hư Kiếp Cảnh cũng không thể tiến vào Chiến Hồn Cảnh.
Vậy mà tên nhóc Tiên Thiên Đại Viên Mãn trước mặt lại có thể bước vào Chiến Hồn Cảnh.
Nhóm võ giả tu luyện cùng La Chinh không quá khiếp sợ, dù sao bọn họ cũng chính mắt trông thấy La Chinh từng bước, từng bước tiến từ vòng ngoài vào tới vòng trong.
Nhưng đám người Đường Kinh, Ngụy trưởng lão, Niên Dương... thì lại không rõ tình hình bên trong quả cầu đen cho lắm. Vậy nên khi đột nhiên thấy một tên Tiên Thiên Đại Viên Mãn lại có được chiến hồn thì quả thực cảm thấy khó mà tưởng tượng nổi.
“Đợi đã. Bên trong chiến hồn của tên nhóc này hình như có một chút thuộc tính đặc biệt, sao lại thế nhỉ?” Ánh mắt Đường Kinh chăm chú nhìn La Chinh, dường như cảm nhận được trên người La Chinh tản mát ra một luồng khí tức đặc biệt.
Ngụy trưởng lão thì đã nhìn ra, mỉm cười: “Nếu ta đoán không nhầm thì hẳn là Cung chủ đã ban cho La Chinh một viên Chi Hồn Đan do Long Uyên Cung chế tạo.”
Niên Dương cười cười không rõ thái độ: “Long Uyên Cung các ngươi thật hào phóng. Nhưng tuy Chi Hồn Đan có quý thật thì cũng không quá quan trọng.” Nói xong Niên Dương cũng nhanh chóng hạ xuống đất, thản nhiên nói: “La Chinh, gia nhập Viêm Long Điện ta, đảm bảo tiền đồ rộng mở, chính là lựa chọn chính xác nhất trong đời này của ngươi!”
La Chinh nhìn Niên Dương, cau mày. Dù sao thì bất cứ ai ở nơi này hắn cũng đều không nhìn ra được tu vi, chẳng qua khẩu khí Niên Dương như vậy khiến La Chinh cực kỳ chán ghét: “Ngươi là ai? Vì sao ta phải gia nhập Viêm Long Điện?”
“Ha! Ta là ai không quan trọng, ngươi chỉ cần biết rằng, võ giả muốn vào Viêm Long Điện ta có tới ngàn triệu, vạn triệu, nhưng trong hàng triệu người lại chỉ một người có tư cách tiến vào. Nếu ngươi gia nhập Viêm Long Điện ta, không chỉ tiền đồ xán lạn mà ta cũng sẽ đại diện Viêm Long Điện ban cho ngươi 50 giọt máu Chân Long!” Ngọn lửa trong hai mắt Niên Dương nhảy lên. Hắn rất tự tin với cái giá mình đưa ra, một võ giả nơi hạ giới thì sợ là một giọt máu Chân Long đã có thể khiến hắn kích động không thôi rồi chứ nói gì tới 50 giọt?
La Chinh mỉm cười, lập tức nói: “Cảm ơn!”
Trên mặt Niên Dương cũng nở nụ cười. Hắn đoán không sai, một tên nhóc Tiên Thiên Đại Viên Mãn thì chỉ sợ kiến thức còn chưa xa được tới một trượng ấy chứ, 50 giọt máu Chân Long có lẽ đã hù chết hắn rồi. Nhưng rất nhanh, nụ cười của Niên Dương đã ngưng lại.
Bởi vì ngay sau đó La Chinh nói: “Không cần, ta không muốn gia nhập Viêm Long Điện.”
“Vì sao? 50 giọt máu Chân Long còn chưa đủ? Số này đã có thể tăng cường nồng độ huyết mạch trong khắp cơ thể của ngươi lên rất cao!” Niên Dương thất thanh nói, ngọn lửa trong mắt hừng hực thiêu đốt. Với địa vị và thân phận của hắn, rõ ràng có chút thất thố.
“Vấn đề không phải là máu Chân Long.” La Chinh lắc đầu.
“Vậy là vì cái gì?” Niên Dương lên giọng chất vấn, khí thế bộc phát ra. Tu vi của Niên Dương hắn, La Chinh không thể nhìn rõ cấp bậc, vậy thì uy áp thả ra dữ dội, kinh người tới mức nào?
Nếu trước đây phải đối mặt với uy áp cường đại như thế, chỉ sợ linh hồn La Chinh đã phải chịu tổn thương ngay lập tức rồi. Nhưng giờ khắc này, La Chinh đã bước chân vào Chiến Hồn Cảnh thì lại không có trở ngại gì đáng nói.
“Bởi vì ta không thích giọng điệu của ngươi.” La Chinh nói xong, liền đi thẳng tới phía cô gái mặc trang phục cung đình vừa chui ra khỏi quả cầu đen kia. Vừa rồi khi hắn đột phá Chiến Hồn Cảnh, cô gái này đã giúp hắn, La Chinh hiểu phải cảm ơn người ta.
“Ngươi!” Niên Dương chợt nắm tay lại. Ngọn lửa trong mắt hắn ẩn giấu từng đường sát khí. Khi La Chinh từ chối gia nhập Viêm Long Điện, Niên Dương hắn đã có ba phần tức giận, bây giờ còn dám nói thẳng mặt hắn như vậy!
Đây là lời một tên Tiên Thiên Cảnh dám nói?
Niên Dương hắn thực lực khủng bố thế nào? Muốn tiêu diệt La Chinh thì cũng chẳng vất vả quá một cái nháy mắt. Thế mà hiện giờ lại bị người ta làm nhục, điều này sao hắn có thể nhịn được?
Nhưng vào lúc này, Cung chủ Long Uyên nhẹ nhàng nói một câu liền đánh tan sát khí của Niên Dương.
“La Chinh nói đúng. Nếu đã không thích ngươi, vì sao phải gia nhập Viêm Long Điện ngươi?” Nói xong, cô nàng nở nụ cười.
Một câu của Cung chủ Long Uyên lập tức khiến sắc mặt của Niên Dương hơi đơ ra một chút...
Niên Dương chỉ là phó cung chủ mà thôi, trong Nhân tộc Long mạch, dù là địa vị hay thực lực đều kém Cung chủ Long Uyên một đoạn lớn, hắn cũng không dám ra tay trước mặt Cung chủ Long Uyên.
“Đa tạ tỷ tỷ. Vừa rồi khi ta đột phá Chiến Hồn Cảnh, đã trợ giúp!” La Chinh xoay người, chắp tay nói.
“Tỷ tỷ?” Cung chủ Long Uyên Cung nghe được câu này, nụ cười trên mặt ngưng lại, đương nhiên càng cười xán lạn vô cùng.
“Chẳng lẽ gọi tỷ tỷ là sai? Thế nhưng tỷ tỷ còn trẻ như vậy, nhìn qua chỉ như thiếu nữ mười sáu xuân xanh, hay là ta gọi thế bị già rồi? Chắc không nên gọi muội muội đâu nhỉ?” La Chinh cười hắc hắc.
Nghe thấy lời nói của La Chinh, yết hầu Ngụy trưởng lão nhịn không được mà nuốt ực một cái. La Chinh này... gan cũng to phết, còn dám gọi Cung chủ tỷ tỷ muội muội loạn cả lên, muốn tìm chết chắc?