Tuổi tác của võ giả và người thường không giống nhau.
Bởi vì việc đột phá cảnh giới tu vi, giúp các võ giả phá vỡ hàng rào về tuổi thọ.
Người thường sống trên trăm năm đã là thọ rồi, nhưng đến cấp bậc của Cung chủ Long Uyên thì tuổi thọ lại được tính theo vạn năm.
Trông Cung chủ Long Uyên giống thiếu nữ mới mười sáu xuân xanh thế thôi, mà cứ cho là nhìn nàng giống cô bé 15 tuổi đi nữa thì cũng không phải người La Chinh có thể gọi tỷ gọi muội.
Dù sao thì khi Cung chủ Long Uyên mới 16 tuổi, có khi tổ tông ba đời trước của La Chinh còn chưa sinh ra, thậm chí đến cả vương triều Phần Thiên cũng còn chưa có, hay ngay cả vương triều trước nữa cũng còn chưa có ấy chứ...
Cho nên, lời nói này của La Chinh coi như là vô lễ cực điểm.
Vấn đề là dường như Cung chủ Long Uyên không để ý đến chuyện đó, ngược lại còn cười khanh khách không ngừng. Nói cho cùng thì Cung chủ Long Uyên cũng là phụ nữ, thân là người đứng đầu một cung, tay khống chế toàn bộ Long Uyên Cung, ngày thường có ai dám mạo phạm nàng?
Phụ nữ... cho dù là người sống hơn vạn năm thì cũng không thoát khỏi một lòng theo đuổi thanh xuân.
Cho nên trên Thượng Giới, Trú Nhan Đan là một loại đan dược cực kỳ sang quý! Cung chủ Long Uyên có thể khống chế dung nhan của mình dừng lại ở năm 16, 17 tuổi, coi như là cũng tiêu phí không ít. Đáng tiếc, nào có ai dám khen nàng một câu trẻ tuổi?
Cho nên lời La Chinh nói không chỉ không đắc tội nàng mà ngược lại còn làm cho tâm tình nàng cực kỳ dễ chịu. Lời như thế, các cô gái có nghe tới cả trăm lần cũng không ngán. Nếu không, rõ ràng nàng chẳng cần Trú Nhan Đan làm gì, cứ để biến thành một bà lão đầy nếp nhăn là được rồi.
“Tốt. Không cần gọi tỷ tỷ muội muội, ngươi gọi ta một tiếng cô cô đi.” Cung chủ Long Uyên giơ bàn tay ngọc ngà lên xua xua, cười nói.
La Chinh gật gật đầu, cũng liền gọi một tiếng “cô cô”.
Cung chủ Long Uyên mang theo ý cười gật đầu: “Lúc trước ta nghe Ngụy trưởng lão có nói, ngươi bằng lòng gia nhập Long Uyên Cung chúng ta?”
“Vâng.” Gia nhập Long Uyên Cung vốn là chuyện La Chinh đã sớm quyết định.
Cung chủ Long Uyên vừa lật tay một cái, trên tay nàng xuất hiện một cái bình nhỏ: “Đây là 20 giọt máu Chân Long, ngươi có thể dùng để tăng cường nồng độ huyết mạch của mình.”
Nghe được 20 giọt máu Chân Long, Niên Dương ở bên cạnh hừ lạnh một tiếng. Chỗ này so với 50 giọt máu Chân Long hắn đưa ra thì còn kém xa.
Nhưng lại thấy Cung chủ Long Uyên lật tay một cái nữa: “Đây là một giọt tinh huyết Chân Long. Giọt tinh huyết này không giống những giọt máu bình thường khác, trong thời điểm mấu chốt có thể thiêu đốt, cứu ngươi một mạng.”
Nghe thấy Cung chủ Long Uyên lại thưởng cho La Chinh một giọt tinh huyết Chân Long, hai tròng mắt Niên Dương suýt nữa trừng to lên!
Không chỉ như thế, ngay cả Đường Kinh, Ngụy trưởng lão, Triệu Tranh, sắc mặt cả đám đều mất tự nhiên, nhìn giọt tinh huyết đích thực trong tay Cung chủ Long Uyên, hai mắt nóng như lửa đốt.
Tinh huyết Chân Long và máu Chân Long nghe thì chỉ kém nhau một chữ, nhưng bản chất trong đó đã khác nhau rồi!
Một cái là lượng máu nhiều không đếm hết trong cơ thể Chân Long, nếu chảy ra cũng đủ để làm sụp đổ cả một đại lục! Cho nên tộc Long mạch mới có thể lấy máu Chân Long để làm phần thưởng. Dù sao Nhân tộc Long mạch cũng cần huyết mạch của Chân Long để gia tăng nồng độ huyết mạch của mình.
Nhưng tinh huyết Chân Long thì cực kỳ quý giá. Trong 936 điện và 1300 cung của tộc Long mạch, nhiều cung nhiều điện như vậy, trung bình mỗi nơi được chia nhiều thì khoảng 100 giọt tinh huyết Chân Long, ít thì thậm chí chỉ có khoảng mấy chục giọt để dự trữ.
Trong những cung, những điện này, không biết có bao nhiêu đôi mắt của các võ giả luôn trông mong, nhìn chằm chằm tinh huyết Chân Long.
Cho dù là bản thân Cung chủ, Điện chủ, nếu có được tinh huyết Chân Long thì cũng sẽ dùng hết ngay lập tức, bởi vì bọn họ cũng rất cần tinh huyết Chân Long
Có thể nói, giá trị của một giọt tinh huyết Chân Long gần như có thể tương đương với một nghìn giọt máu Chân Long, hơn nữa người khác cũng không đổi cho ngươi.
Nhưng Cung chủ Long Uyên lại đồng ý, trực tiếp thưởng cho La Chinh một giọt tinh huyết Chân Long! Ra tay như vậy thật quá hào phóng!
Hào phóng tới mức... không thể tưởng tượng nổi.
Sắc mặt Đường Kinh thành chủ thận trọng nói: “Trì cung chủ, ngươi thật sự muốn lấy một giọt tinh huyết Chân Long này thưởng cho... thưởng cho La Chinh?”
Cung chủ Long Uyên liếc mắt nhìn Đường Kinh một cái, khẽ cười nói: “Thế thì sao? Có gì mà không thể?”
Đường Kinh khoát tay: “Cũng không phải không thể, chỉ là... chỉ là... không khỏi quá quý trọng.”
Thực tế Đường Kinh đã phát giác ra điều gì đó không bình thường. Cung chủ Long Uyên ra tay quá mức rộng rãi, một giọt tinh huyết Chân Long đối với Cung chủ Long Uyên mà nói cũng cực kỳ trân quý, làm sao lại thưởng cho một người phi thăng từ dưới Hạ Giới lên đây? Hơn nữa tên nhóc này còn là phi thăng trái phép! Chẳng nhẽ là liên quan tới “Thanh Huyền”? Hay là Cung chủ Long Uyên nhìn ra được điều gì?
Thế nhưng tuy Đường Kinh có hoang mang thì cũng không hỏi gì nhiều. Dù sao thì hắn cũng đã nhận được cảnh cáo của Thanh Huyền nên sẽ không nhúng tay vào chuyện của La Chinh. Về phần Cung chủ Long Uyên có nhìn ra cái gì hay không, có ý kiến gì không thì cũng không liên quan tới hắn.
Đường Kinh có thể đoán ra một chút manh mối, nhưng đám Ngụy trưởng lão, Niên Dương và Triệu Tranh thì có đánh chết cũng không đoán ra nổi.
Vẻ mặt bọn họ rất đặc sắc, người thì khiếp sợ, người thì cực kỳ buồn bực vì nghĩ mãi không ra...
Đến ngay cả Ngụy trưởng lão cũng thế.
Đây chính là một giọt tinh huyết Chân Long đấy! Năm đó Ngụy trưởng lão lập được một công lớn cho Long Uyên Cung, suýt chút nữa còn mất mạng nên mới được thưởng một giọt tinh huyết Chân Long.
Thế mà La Chinh vừa mới lên đây, chưa làm cái gì hết, không những được thưởng Chi Hồn Đan mà còn được cả một giọt tinh huyết Chân Long!
Ngoài thở dài ra thì cũng chỉ biết thở dài mà thôi. La Chinh thật tốt số quá rồi nhỉ?
“Quý trọng hay không thì phải xem có đáng giá hay không.” Cung chủ Long Uyên nhìn chằm chằm La Chinh rồi thản nhiên mỉm cười, nói: “La Chinh, ngươi nói đúng không?”
“Vâng, ta cũng cho là như thế.” La Chinh cười nói.
Sau đó Cung chủ Long Uyên đã ném qua cho La Chinh 20 giọt máu Chân Long và một giọt tinh huyết Chân Long kia.
“Thanh Long, ngươi nói xem có phải nàng nhìn ra được cái gì rồi không?” La Chinh hỏi.
“Ừ. Cô gái này thật thông minh, có lẽ là lúc ngươi đột phá Chiến Hồn Cảnh đã phát hiện ra điểm gì đó. Nhưng chuyện này cũng không lớn, nàng thông minh như vậy, sẽ không làm gì xằng bậy đâu.” Thanh Long hơi cố hết sức để nói. Vừa mới chiến đấu kịch liệt một hồi với tà linh kiêu thú nên nó còn hơi suy yếu.
La Chinh cũng không cho là bởi biểu hiện của bản thân xuất sắc nên Cung chủ Long Uyên liền bỏ ra một giọt tinh huyết Chân Long. Nói như vậy thì chắc chắn nàng đã phát hiện ra điều gì đó nên mới có thể tặng mình.
Đối với La Chinh mà nói, đây chắc chắn là một chuyện tốt. Rõ ràng đến ngay cả đám người Đường Kinh, Niên Dương đều hâm mộ một giọt tinh huyết Chân Long này, thì coi như là hắn đã kiếm được món hời lớn rồi!
Sau khi Đường Kinh nhìn thấy La Chinh thu hết tinh huyết và máu Chân Long về rồi mới hỏi: “La Chinh, ta còn có một chuyện muốn hỏi ngươi.”
“Ngài cứ nói.” La Chinh chắp tay, ý thức được phiền phức thực sự lúc này cũng đã tới.
“Ngươi đột phá Chiến Hồn Cảnh nên chắc lúc vừa rồi có ở cạnh tà linh kiêu thú. Giờ này tà linh kiêu thú trong lôi khóa Uẩn Hồn Âm Dương biến mất không một dấu vết, chắc ngươi cũng biết lý do?” Đường Kinh hỏi thẳng vào vấn đề.
Rất rõ ràng, Đường Kinh cho rằng tà linh kiêu thú biến mất có liên quan tới La Chinh.
Mà dù là ai thì cũng đều nghi ngờ La Chinh cả.
Dù sao tà linh kiêu thú cũng biến mất cùng lúc La Chinh đột phá Chiến Hồn Cảnh. Chỉ là Đường Kinh nghĩ mãi không hiểu tại sao tự nhiên tà linh kiêu thú lại tan biến vào trong hư vô? Cho dù La Chinh có đột phá Chiến Hồn Cảnh thì cũng không thể nào là đối thủ của tà linh kiêu thú được. Vậy thì La Chinh đã đưa tà linh kiêu thú đi đâu?
Khi Thanh Long đánh thắng, La Chinh liền hiểu rõ chắc chắn mình sẽ phải đối mặt với câu hỏi khó trả lời này. Dù sao thì tà linh kiêu thú cũng không phải của hắn, tùy tùy tiện tiện nuốt lấy, chắc chắn sẽ có người tìm hắn gây phiền phức.
Cuối cùng La Chinh vẫn áp dụng cách Thăng Long đề xuất đó là, giả ngu...
“Ta... ta cũng không rõ lắm.” Vẻ mặt La Chinh mù mờ nói: “Lúc ấy ta chợt nghe thấy tiếng lôi khóa gãy, sau đó tà linh kiêu thú kia bổ nhào về phía ta, sau đó ta cái gì cũng không biết nữa.”
Điểm này, La Chinh lại nói thật. Bởi vì lúc ấy La Chinh thực sự không biết gì hết.
Sau khi lôi khóa bị Thanh Long lặng lẽ phá hỏng, uy thế mà tà linh kiêu thú bộc phát ra căn bản là thứ La Chinh không thể chịu đựng nổi. Cho dù lúc ấy linh hồn hắn đã cực kỳ chắc chắn, nhưng dù sao cũng chưa thăng lên chiến hồn, làm sao có thể chịu được lực đánh chính diện của tà linh kiêu thú? Ở vòng thứ sáu, uy áp linh hồn mạnh gấp 32 lần so với vòng đầu tiên! Không chỉ như thế, lôi khóa cũng bị Thanh Long cắt đứt. Mất đi xiềng xích nên uy áp linh hồn của tà linh kiêu thú lại càng mạnh mẽ hơn.
Dưới uy áp linh hồn mạnh mẽ như thế, linh hồn La Chinh suýt chút nữa đã bị tan biến hết. Nhưng may mà trong nháy mắt đó, Thanh Long lại khởi động hào quang trong lò luyện thần bí, không ngừng chiếu về phía La Chinh. Sức mạnh từ hào quang trong lò luyện kia còn mạnh hơn cả mấy ngọn đèn nhỏ giúp chữa trị linh hồn trong này. Nhờ đó La Chinh mới nắm giữ được cơ hội tiến vào Chiến Hồn Cảnh.
“Ngươi không rõ lắm?” Đường Kinh căn bản không tin lời La Chinh. Lời nói dối này quá mức vụng về. “Ngươi không rõ lắm thì chỉ sợ là không được rồi. Đối với thành này mà nói, đó cũng là một vật vô cùng quan trọng, vô duyên vô cớ tan biến đi đâu mất mà ngươi lại chỉ nói một câu không rõ lắm thì không thể giải thích thỏa đáng lắm!”