Trong nông trường của loài người, động vật là dê bò, được nuôi nhốt, chờ đến khi đủ lớn thì giết để ăn.
Còn trong nông trường của Ma tộc, con người chính là loài động vật bị nuôi nhốt ở đây, đợi đến khi đủ lớn rồi thì bắt đầu giết thịt.
Thiên Miểu Tiên Nhân từng nói, đại lục này vô cùng hỗn loạn, con người cũng không phải kẻ thống trị. Đến giờ phút này, La Chinh mới hiểu được, trên đại lục này, con người yếu thế đến mức nào.
“Khụ khụ!”
Bỗng nhiên La Chinh phát ra tiếng ho khan.
Lỗ tai hai vị Ma sứ đại nhân rất thính, vừa nghiêng đầu đã nhìn thấy trong lều vải cách đó không xa vẫn còn người.
“Sao vẫn còn một con người không ra đây? Không phải bảo các ngươi đều ra đây hết à?” Ma sứ đại nhân kinh ngạc nói.
Người trung niên kia lập tức trả lời: “Ma sứ đại nhân, đó là một kẻ từ bên ngoài đến.”
“Người từ ngoài đến? Từ nông trường khác chạy đến đây sao?” Một gã Ma sứ đại nhân trong đó bước nhanh về phía La Chinh.
La Chinh nằm trên nệm không thể nhúc nhích được, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng nhìn chằm chằm vào gã Ma tộc kia, từng chút sát khí liên tục dâng lên trong mắt hắn.
Trong Trung Vực, gần như đều là thiên hạ của loài người, La Chinh đấu với người. Nhưng trên mảnh đại lục này, bỗng nhiên La Chinh thấy rất đồng cảm với chủng tộc như con người. Điều này là minh chứng rõ ràng cho câu nói, không cùng tộc với ta thì nhất định sẽ có dị tâm. “Ừ, hình như thằng nhóc này bị thương nặng, hôm nay tính thêm cả hắn vào đi.” Gã Ma sứ đại nhân kia vén cửa lều vải La Chinh lên, móc một sợi dây thừng ra để trói La Chinh lại.
Lúc sợi dây thừng vừa mới được ném tới, một tia linh hồn trong đầu La Chinh bất ngờ bắn ra, trong nháy mắt đã xâm nhập vào trong đầu gã Ma sứ đại nhân kia, xé nát linh hồn của gã Ma tộc, cắn nát suy nghĩ của gã.
Mọi người chỉ thấy tay gã Ma sứ đại nhân kia cầm dây thừng, sau đó bỗng nhiên cả người lại bất ngờ rung mạnh một cái, đứng ngơ ngác tại chỗ không hề nhúc nhích.
Vì gã Ma tộc đưa lưng về phía bọn họ nên bọn họ không thấy, chứ thật ra lúc này hai mắt gã đã chảy ra máu nâu, chỉ còn là xác chết.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, gã Ma tộc kia lập tức ngã thẳng ra đằng sau, bịch một tiếng, thân hình cao lớn nặng nề ngã xuống mặt đất.
Một gã Ma sứ đại nhân khác thấy cảnh này, trên mặt lộ ra vẻ kinh sợ: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Đám người cũng nhìn nhau, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, sao đang yên đang lành Ma sứ đại nhân lại ngã trên mặt đất?
Gã Ma sứ đại nhân còn lại rút một cây trường thương dài khoảng một trượng, đi về phía La Chinh, vẻ mặt tràn đầy đề phòng. Lúc hắn thấy rõ đồng bạn trên mặt đất đã chết, trường thương cũng chỉ vào La Chinh hỏi: “Loài người, đã xảy ra chuyện gì?”
Trên mặt La Chinh toát ra vẻ châm chọc, thản nhiên trả lời: “Ta giết đấy.”
“Ngươi giết à?” Trên mặt Ma sứ đại nhân lộ rõ vẻ không thể tin nổi.
Thoạt nhìn gã loài người này yết ớt như vậy, sao có thể giết chết người Ma tộc được chứ?
Ma tộc trời sinh đã mạnh hơn con người, cho dù là chỉ là trẻ con của Ma tộc thôi cũng có thể xé xác con người một cách dễ dàng. Trong mắt đám Ma tộc này, con người hoàn toàn không khác gì mấy con cừu non ngoan ngoãn cả. Khác biệt duy nhất chính là cừu non thì không biết nói chuyện.
“Tin hay không, cũng không có ý nghĩa gì đối với ta cả. Ngươi cũng đi chết đi.” Ánh mắt La Chinh loé lên, linh hồn lại rời xác một lần nữa, trong nháy mắt đã xoắn giết linh hồn của gã Ma sứ đại nhân này rồi.
“Bịch bịch.” Gã Ma sứ đại nhân này cũng ngã ra đất giống như thế.
Nhìn hai cái xác không mong muốn nằm ngay gần mình, La Chinh nhíu mày, mà đám bảy tám trăm người đứng cách đó không xa lại đang run lẩy bẩy.
Người trung niên dẫn đầu cả gan đi tới, nhìn chằm chằm hai gã Ma sứ đại nhân nằm trên mặt đất, run rẩy nói: “Ta cứu ngươi, sao ngươi còn giết, giết bọn họ?”
La Chinh nhướng mày: “Bọn chúng muốn ăn các ngươi, muốn ăn ta, tất nhiên là đáng chết rồi.”
“Chuyện đó... Chuyện đó thì đáng chết chỗ nào chứ? Người Ma tộc ban cho chúng ta mảnh nông trường lớn như thế này, chúng ta vốn nên kính dâng bản thân mình cho bọn họ mới đúng.” Người trung niên kia nghiêm mặt nói.
Nghe nói như thế, La Chinh cũng bó tay.
Làm người mà đến mức này, không bằng đầu thai làm heo cho lành. Nếu không phải La Chinh không muốn lạm sát người vô tội thì giờ phút này thậm chí còn có xúc động muốn giết chết người này luôn.
“Đúng vậy, đúng vậy. Ma tộc đối xử với chúng ta rất tốt, vào mùa đông khắc nghiệt bọn họ còn đưa thức ăn tới, sao có thể ngỗ ngược với bọn họ được chứ?”
“Giết hai Ma sứ đại nhân, chỉ sợ tất cả mọi người chúng ta đều phải chết mất!”
“Rõ ràng chỉ cần năm người chết thôi, nhưng bây giờ lại phải chết mấy trăm, bây giờ phải làm sao đây?”
Hình như những người này đều đồng ý với quan điểm của người trung niên kia.
Lông mày La Chinh lại nhăn càng sâu hơn. Đám người này bị nuôi trong chuồng lâu rồi, hình như cũng thật sự xem mình là gia súc của Ma tộc. Vấn đề là gia súc không có đầu óc, chẳng lẽ đám người này cũng không có đầu óc luôn?
Nhìn dáng vẻ bàng hoàng bất lực của đám người này, La Chinh dứt khoát nhắm mắt lại, vẫn nên cố gắng đả thông kinh mạch của mình còn tốt hơn.
Không ngờ rằng đúng vào lúc này, bỗng nhiên có một người bước ra nói: “Cha, con cũng thấy hắn nói đúng. Dựa vào cái gì mà chúng ta phải để bọn chúng ăn? Là vì nông trường này thuộc về người Ma tộc hay sao?”
Nghe thấy giọng nói này, La Chinh mới mở mắt ra, lại thấy trước mắt có một chàng trai, trong tay cầm một cây gỗ vót nhọn, đứng trước mặt người trung niên kia.
“Con thì biết cái gì? Đời đời chúng ta đều sống ở đây, ngày lễ ngày tết chỉ cần cống hiến mấy người là quần thể chúng ta đã có thể sống rất tốt rồi. Nếu như không cho bọn họ, thì bộ tộc của chúng ta phải sống thế nào đây?” Người trung niên dạy dỗ, nhìn chằm chằm vào tên Ma tộc trên mặt đất rồi bắt đầu thở dài: “Bây giờ có hai người Ma tộc chết, e rằng bọn họ sẽ làm thịt hết tất cả chúng ta...”
“Chẳng lẽ mọi người không nghĩ đến chuyện chống lại sao?” Trong mắt chàng trai kia tràn đầy phẫn nộ. “Chống lại? Chống lại người Ma tộc à?” Người trung niên trừng mắt: “Đó không phải là tìm chết sao?”
“Dù sao cũng đều là chết, sao cả đời phải làm dê đợi bị làm thịt chứ?” Chàng trai lại bướng bỉnh nói.
Nghe được lời nói của chàng trai, La Chinh mới thoáng có chút vui mừng, hoá ra cũng không phải tất cả con người ở đây đều vậy.
Những người này hẳn là thức ăn bị người Ma tộc nuôi trong chuồng, có điều dù sao thì loài người cũng là sinh vật có trí tuệ, không thể nào thật sự giống như dê bò, đợi đến khi đao gác lên trên cổ rồi mới biết phải giãy giụa được. Lâu dần rồi sẽ có người sinh lòng phản nghịch thôi.
Đáng tiếc là thực lực của những người này quá yếu...
“Chàng trai, ngươi tên gì?” La Chinh đột nhiên hỏi.
“Ta là Đồ Đồ Lỗ!” Chàng trai trả lời. Có lẽ vì thấy La Chinh nháy mắt một cái đã giết chết hai Ma sứ đại nhân nên hắn vô cùng tôn kính với La Chinh.
“Ta sẽ dạy ngươi phải chống lại thế nào.” La Chinh thản nhiên nói.
“Thật sao?” Trên mặt Đồ Đồ Lỗ toát ra vẻ chờ mong: “Ngươi sẽ dạy ta cái vừa rồi... Yêu pháp sao?”
Có lẽ là vì nhìn thấy La Chinh không cần ra tay cũng giết được hai gã Ma tộc kia, nên hắn cho rằng La Chinh đã sử dụng loại yêu pháp nào đó.
La Chinh thản nhiên nói: “Không, đây không phải là yêu pháp, mà là thực lực. Đám người Ma tộc này có đến nữa không?”
“Vâng. Có!” Đồ Đồ Lỗ trả lời.
“Được rồi, ngươi cứ đứng bên cạnh xem đi.” La Chinh dặn dò.
Về phần những người khác, cũng không biết nên làm thế nào cho phải. Đời đời bọn họ đều sinh sống trong nông trường này, bị người Ma tộc ăn gần như là kết quả sinh mệnh bọn họ. Mặc dù trong bộ tộc cũng có người sinh lòng phản kháng, nhưng có điều lại hoàn toàn không cách nào chống lại người Ma tộc, vậy nên bình thường loại người này còn chết nhanh hơn.
Bàn tới bàn lui, bọn họ cũng không có cách nào, nên đành phải từ bỏ, cũng bỏ qua không thèm hỏi thăm gì đến La Chinh nữa.
Ngược lại, chàng trai tên Đồ Đồ Lỗ kia, trong tay ôm một cây gỗ sắc nhọn, bảo vệ bên cạnh La Chinh.
Trong khoảng thời gian này, La Chinh cũng liên tục loại bỏ lực không gian trong cơ thể mình.
Sau mấy canh giờ, La Chinh cảm nhận thấy mặt đất truyền đến từng đợt rung động, hắn khẽ ngẩng đầu nhìn qua, cách đó không xa có một đám người Ma tộc cưỡi mấy con ngựa to đến! Đám ngựa ấy gần như đều cao khoảng hai trượng, hai mắt đỏ thẫm, rõ ràng không phải ngựa bình thường.
“Xảy ra chuyện gì? Tộc trưởng ở đây đâu?” Đó là một đội người Ma tộc, có khoảng trên dưới mười người, gã cầm đầu đội mũ sắt nặng, hai vai có gai, vô cùng uy vũ.
“Không cần tìm tộc trưởng, hai tên vô dụng này là ta giết đấy.” La Chinh thản nhiên nói.
“Ngươi!” Gã Ma tộc cầm đầu trở mình xuống ngựa, nhìn hai cái xác Ma tộc đằng trước La Chinh, trên khuôn mặt xấu xí kia lộ ra vẻ kỳ quái: “Na Cảnh và Na Kim là do ngươi giết?”
Đồ Đồ Lỗ đứng sau lưng La Chinh, trong tay cầm cây gỗ bén nhọn, mặt đầy vẻ đề phòng.
“Đúng.” La Chinh thản nhiên gật đầu, trên thực tế hành động duy nhất mà hắn có thể làm chỉ có gật đầu thôi.
“Ha ha! Sao đám người này cũng dám phản kháng vậy nhỉ? Thú vị thật đấy, bắt hắn trở về!” Gã Ma tộc cầm đầu phất tay nói.
Sau đó đám người Ma tộc kia nhao nhao xuống ngựa, xúm về phía La Chinh.