Tiên Thiên Cảnh tổng cộng chia làm mười trọng, mỗi trọng chênh lệch rất lớn.
Như Mạnh Thường Quân và Hắc Bạch Song Sát đều là người vừa mới bước vào Tiên Thiên Cảnh, cảnh giới của bọn họ đều là Tiên Thiên Nhất Trọng.
Cao thủ Tiên Thiên có thể ngưng luyện ra chân nguyên, khống chế khí biến thành binh khí giết người vô hình.
Mà Hạ Thiên Thành và Cẩu Hàn Thiên là người nổi bật trong quân đội Đế Quốc, đều đã đạt tới Tiên Thiên Tứ Trọng. Cường giả đạt tới cảnh giới này đã khống chế chân nguyên vô cùng lão luyện và thành thạo.
Thực lực của Hạ Thiên Thành so với đám người Mạnh Thường Quân và Hắc Bạch Song Sát mạnh hơn rất nhiều.
Hơn nữa hắn đã lĩnh ngộ ra “Ý”, Cực Hàn Chi Ý của hắn có thể âm thầm khiến linh hồn đối phương bị tổn thương vì đông lạnh.
Khóe miệng Cẩu Hàn Thiên run rẩy một chút. Vốn dĩ hắn đồng ý giúp việc này hoàn toàn là nể mặt Mạnh Thường Quân, nếu không hắn cũng không muốn trêu chọc vào Hạ Thiên Thành. Thực lực của hắn và Hạ Thiên Thành tương đương, nhưng Hạ Thiên Thành đã lĩnh ngộ được Cực Hàn Chi Ý, khi đấu với Hạ Thiên Thành nhất định phải hết sức đề phòng hắn tấn công bằng “Ý”. Hạ Thiên Thành là đối thủ cực khó giải quyết.
Nhưng vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tiểu bối mà Mạnh Thường Quân đưa đến này, nếu như không lầm thì ngay cả Nửa Bước Tiên Thiên cũng không phải? Một tên nhóc Luyện Tủy Cảnh còn chưa thể phát ra chân khí, càng không có khả năng có chân nguyên...
Một tên nhóc như vậy lại dám quát Hạ Thiên Thành cái gì mà “múa rìu qua mắt thợ”? Cái gì mà “tự rước lấy nhục”?
Hơn nữa, tên nhóc này cũng không phải nhất thời mạnh miệng, hắn thật sự làm được!
Cẩu Hàn Thiên tận mắt nhìn thấy, Cực Hàn Chi Ý của Hạ Thiên Thành không hề gây được bất kỳ ảnh hưởng nào đến La Chinh, còn La Chinh chỉ hừ lạnh một tiếng đã khiến cho Hạ Thiên Thành ôm đầu kêu thảm thiết liên tục!
Đây rốt cuộc là thế nào?
Cẩu Hàn Thiên cảm giác đầu óc của mình có chút không đủ dùng.
Miệng Tào Lôi há hốc, có thể nhét vừa cả một cái bát ô tô. Tuy không hiển lộ thực lực trước mặt bọn họ, nhưng khi tiếp xúc bình thường, Hạ Thiên Thành vẫn như có như không phát ra uy áp. Hắn cũng cảm giác được thực lực của Hạ Thiên Thành rất kinh người, tuyệt đối mạnh hơn Hắc Bạch Song Sát rất nhiều.
Nếu như không phải nể mặt Tam công tử Gia Cát gia, người như Hạ Thiên Thành bọn họ sao có thể trèo cao.
Nhưng mới vừa rồi...
La Chinh chỉ hừ lạnh một tiếng đã khiến Hạ Thiên Thành thống khổ như vậy, đây rốt cuộc là có chuyện gì?
So với những người khác, Tào Lôi càng hiểu rõ La Chinh hơn. Một tên xuất thân bình dân, vừa mới gia nhập Tiểu Vũ Phong chưa được mấy ngày, dựa vào chút vận khí mới đánh bại được Dương Liệt của Tiểu Vũ Phong.
Chính vì hắn hiểu rõ về La Chinh nên giờ phút này càng cảm thấy chấn động!
Trong hai mắt của Mạnh Thường Quân thì dâng lên ngọn lửa.
Mạnh Thường Quân vẫn cảm thấy ánh mắt mình rất độc đáo, nhìn người rất chuẩn, hắn cảm thấy chính mình đã định vị rõ ràng về La Chinh. La Chinh tuy chỉ là Luyện Tủy Cảnh, nhưng chỉ sợ cũng có thể chiến một trận với Tiên Thiên Nhất Trọng như hắn.
Đánh giá này đã là tương đối cao.
Mạnh Thường Quân tin tưởng đánh giá này của mình, nhưng nếu hắn nói cho người khác khẳng định sẽ không ai tin.
Nhưng giờ khắc này, Mạnh Thường Quân phát hiện mình vẫn đánh giá thấp La Chinh.
Trên người La Chinh rốt cuộc còn có bao nhiêu bí mật? Hắn rốt cuộc còn lưu lại bao nhiêu con át chủ bài ở phía sau?
Đây tất nhiên là một điều bí ẩn, chẳng ai đem tất cả con bài chưa lật của mình ra cho người khác coi, trừ khi là người thân nhất của mình. Mạnh Thường Quân đương nhiên cũng sẽ không hỏi.
Nhưng, quyết định đồng ý trợ giúp La Chinh của hắn xem ra vô cùng chính xác.
Có lẽ trong tương lai không xa, Vong Xuyên - Mạnh gia sẽ thật sự phải cần đến tên nhóc biến thái này!
Hạ Thiên Thành cảm giác đầu óc của hắn sắp nứt ra đến nơi. Vừa rồi hắn cảm thấy một mũi nhọn sắc bén hung hăng xuyên thủng một lỗ lên linh hồn hắn, loại đau đớn về linh hồn này khó có thể diễn tả thành lời.
May mắn thay linh hồn vốn là một loại hình thái đặc biệt, bị đâm một lỗ xong sẽ tự mình chầm chậm mà chữa trị, chỉ là đầu hắn có cảm giác như muốn nứt ra, khiến hắn hết sức thống khổ.
Điều càng làm hắn thống khổ hơn chính là, trước mặt nhiều người như vậy lại bị một tên nhóc Luyện Tủy Cảnh chơi một cú!
Cẩu Hàn Thiên thấy một màn như vậy, chỉ sợ sau này sẽ truyền ra khắp quân doanh! Hôm nay mặt mũi của hắn xem như mất hết.
Tên nhóc kia, không thể không giết!
Hạ Thiên Thành chậm rãi đứng lên khỏi mặt đất, chân nguyên toàn thân bắt đầu khởi động, nhiệt độ bên trong tiểu viện lập tức hạ xuống mấy chục độ, rõ ràng đang là mùa hè nóng như lửa mà giờ phút này lại khiến người ta cảm thấy lạnh buốt!
“Nhóc con, muốn chết thì dùng phương pháp đơn giản chút. Chọc giận ta, ngươi nhất định sẽ hối hận, bởi ta sẽ khiến ngươi chết vô cùng khó coi!” Hạ Thiên Thành chậm rãi nói, khí thế to lớn tỏa ra như muốn dời núi lấp biển, uy áp tiến thẳng về phía La Chinh.
Đối mặt với uy áp của Hạ Thiên Thành, thân thể La Chinh lập tức căng chặt. Luồng uy áp kia giống như núi băng thật lớn, khi áp xuống có thể ép hắn nát bấy, thực lực của người kia quá mạnh mẽ, không giống cường giả Tiên Thiên bình thường!
“Cẩu Hàn Thiên?” Lúc này, Mạnh Thường Quân ra hiệu bằng mắt.
Cẩu Hàn Thiên sao có thể không hiểu ý thiếu chủ. Hắn bước về trước một bước chắn trước mặt La Chinh, thấp giọng nói: “Lão Hạ, so đo với một tiểu bối có xấu hổ hay không?”
“Lão Cẩu, tránh ra cho ta. Ta nhất định phải lấy mạng thằng nhóc này!” Nếu là bình thường, Hạ Thiên Thành còn có khả năng kiêng dè Cẩu Hàn Thiên, nhưng hiện tại hắn đã nổi giận, chỉ một lòng muốn xé La Chinh thành mấy mảnh.
“Lão Hạ, ngươi cho là có lão tam của Gia Cát gia bảo vệ thì có thể làm xằng sao?” Sắc mặt Cẩu Hàn Thiên cũng trầm xuống, xem ra Hạ Thiên Thành hôm nay không định cho hắn mặt mũi.
“Phải thì sao? Ngươi muốn đánh một trận với ta?” Hạ Thiên Thành nắm tay thật chặt, ngưng kết ra từng tia sương trắng, tỏa ra khí lạnh thấu xương, đó chính là chân nguyên bản mạng của Hạ Thiên Thành.
“Ngươi cho là ta sợ ngươi sao?” Đối mặt với lửa giận ngút trời của Hạ Thiên Thành, Cẩu Hàn Thiên không hề nhân nhượng.
Mắt thấy hai người định động thủ, Mạnh Thường Quân ở một bên lại không kiên nhẫn.
“Ta không có tâm tình xem hai người các ngươi đánh nhau, ta chỉ muốn các ngươi thả Lục Kiêu ra. Cẩu Hàn Thiên, nếu ngươi không giải quyết được thì ta đi tìm Thế thúc.” Mạnh Thường Quân vẻ mặt không vui nói, hắn vốn nghĩ chuyện này để Cẩu Hàn Thiên xử lý là được, không nghĩ tới đối phương không nể mặt, như vậy thì đừng trách hắn.
Nghe Mạnh Thường Quân nói đi tìm “Thế thúc”, sắc mặt Cẩu Hàn Thiên nhất thời biến đổi. Nếu Mạnh Thường Quân thật sự đi tìm Thế thúc của hắn, chuyện này chỉ sợ muốn làm to. Đó cũng là chuyện Cẩu Hàn Thiên hắn không muốn, nên vội vàng nói: “Thiếu chủ, việc nhỏ thế này không cần kinh động tới ngài ấy.”
Mạnh Thường Quân nhún vai, chỉ chỉ cục diện hiện tại nói: “Đối phương không muốn thả người, ngươi có biện pháp sao?”
Cẩu Hàn Thiên quay đầu nói với Hạ Thiên Thành: “Nghe ra chưa, thiếu chủ nhà ta nói, nếu ngươi không thả người, ngài ấy sẽ đi tìm Phi Long tướng quân, đến lúc đó chỉ sợ ngươi chịu không nổi!”
Phi Long tướng quân, một trong hai đại phó soái tọa trấn Long Bảo, là tướng quân nổi danh trong Đế Quân, thực lực thâm sâu khó lường, được xưng là Định Hải Thần Châm của Long Bảo!
“Hắn... quen với Phi Long tướng quân?” Hạ Thiên Thành lộ vẻ kiêng kị nhưng đồng thời cũng có chút hồ nghi.
Nếu người ta thật có thể mang tôn đại thần Phi Long tướng quân ra đây, Hạ Thiên Thành hắn tất nhiên không nói hai lời lập tức thả người. Nhưng hắn cũng là người bò ra từ núi đao biển lửa, không thể để người khác vừa nói một câu đã bị dọa.
“Ta quen hay không, ngươi thử xem chẳng phải là sẽ biết sao?” Mạnh Thường Quân thản nhiên nói, đối mặt với Hạ Thiên Thành mạnh hơn rất nhiều lần, thế mà hắn còn lạnh nhạt hờ hững hơn cả La Chinh. Đó là loại khí thế chỉ có người trời sinh luôn là bề trên mới có được, chỉ có đệ tử được bồi dưỡng trong sĩ tộc mới có khí thế như thế.
“Vị này chính là công tử của Vong Xuyên - Mạnh gia, về phần có biết Phi Long tướng quân hay không, chính ngươi nghĩ đi!” Cẩu Hàn Thiên cười lạnh nói.
Nghe thấy là Vong Xuyên - Mạnh gia, Hạ Thiên Thành lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ. Trong lòng hắn vẫn luôn nghi hoặc không biết hôm nay Cẩu Hàn Thiên ăn gan hùm mật gấu gì mà dám đối nghịch với Gia Cát gia, thì ra sau lưng hắn chính là Vong Xuyên Mạnh gia! Người ta không chỉ lấy gia tộc đến áp hắn, mà ngay cả Phi Long tướng quân cũng mang ra.
Hạ Thiên Thành không phải là trẻ con, hắn cũng biết xem xét thời thế.
Tên tuổi Tam Phong Tử của Gia Cát gia tuy rằng vang dội, cũng quả thật là chỗ dựa lớn của hắn, nhưng mà chính chủ Mạnh gia người ta lại đang ở ngay trước mặt.
Giờ khắc này, hắn hiểu rằng mình đã không còn đường quay lại, hung hăng trừng La Chinh một cái nhưng vẫn có chút không cam lòng.
Mạnh Thường Quân cười lạnh một tiếng, xoay người định đi.
Hạ Thiên Thành thấy thế trong lòng càng đắn đo, nếu Mạnh gia thiếu chủ thật sự mời tôn đại thần kia đến thì chẳng phải hắn sẽ gặp phiền toái lớn, lúc này mới cắn răng gật đầu nói: “Thả! Lục Kiêu, ta thả!”
Mạnh Thường Quân vẻ mặt mỉa mai xoay đầu lại: “Rất tốt, sớm đã vậy thì cần gì phải phí lời?”
Hạ Thiên Thành không lên tiếng mà chỉ nghiêng đầu đi, sai người dẫn Lục Kiêu tới.
Mạnh Thường Quân chỉ nói mấy câu đã áp chế được Hạ Thiên Thành vốn vô cùng khí phách, trong lòng La Chinh cũng chậc chậc lấy làm lạ. Đệ tử sĩ tộc quả thực lợi hại, chỉ cần lấy thế đè người đã khiến người khác không còn tâm tư phản kháng!
La Chinh hắn không có thế gì để dùng, chỉ có thể dựa vào thực lực, nắm đấm của chính mình.
Nhưng không sao, chỉ cần thực lực của hắn mạnh lên, đi đến đỉnh cao của võ đạo, như vậy hắn chính là “Thế” của chính mình!
Hạ Thiên Thành phân phó xuống, Lục Kiêu liền được người dẫn đến.
Trên người Lục Kiêu lúc này chi chít vết thương, xem ra đã bị đánh không ít, nhưng thần thái của hắn vẫn sáng láng như trước, sắc mặt bình thản. Đối với cảnh giới Nửa Bước Tiên Thiên, chút thương tích ấy không tính là gì.
Khi Lục Kiêu nhìn thấy La Chinh thì cũng giống người khác, lộ ra vẻ mặt như nhìn thấy quỷ!
“La... La Chinh huynh, huynh không sao! Huynh vẫn còn sống!” Lục Kiêu kích động nói.
La Chinh thản nhiên cười nói: “Lục Kiêu huynh, ta không sao.”
“Vậy thì tốt quá, thật tốt quá...” Lục Kiêu thì thào nói. Trong khoảng thời gian bị bắt, điều khiến hắn thống khổ nhất không phải là bị roi đánh mà là những huynh đệ bị chết và La Chinh - người đã thay hắn dẫn đao trùng chúa rời đi. Hắn vẫn luôn rất tự trách, nếu không phải hắn sơ ý, sớm phát hiện ra tuyến đường hành quân không thích hợp thì sẽ không hại chết bọn họ.
Nhưng chuyện khiến Lục Kiêu không ngờ được chính là, La Chinh vẫn còn sống xuất hiện trước mặt hắn. Điều này sao có thể khiến hắn không cảm thấy bất ngờ? Sao có thể không vui mừng?
“La Chinh huynh, ta đã biết kẻ khởi xướng việc này chính là lão Hạ Thiên Thành!” Lục Kiêu chuyển đề tài, chỉ vào mũi Hạ Thiên Thành mắng: “Hạ Thiên Thành, Lục Kiêu ta cùng ngươi không thù không oán, ngươi lại tự tiện thay đổi tuyến đường hành quân, hãm hại chư vị huynh đệ tiểu đội Thanh Lam của ta rơi vào đường cùng, Lục Kiêu ta dù sống hay chết cũng phải có được một câu trả lời thỏa đáng!”