Hai cây đoản kích kia tất nhiên không phải vật tầm thường, cho dù là thân thể linh khí như La Chinh cũng chưa chắc có thể ngăn được. Nếu thật sự bị đâm trúng, hắn không chết thì cũng trọng thương. Nhưng, nhờ vào ý thức linh hồn của mình mà hắn đã phân biệt được phương hướng của Hắc Bạch Song Sát, nên bọn chúng đã không còn cơ hội này nữa.
La Chinh đột nhiên mở mắt, đồng thời bước về bên phải một bước, khéo léo tránh đi đòn tấn công của Bạch Sát. Tay phải của hắn cũng cùng lúc vung lên, lặng lẽ móc phi đao nát ra, dùng tốc độ cực nhanh xoay một vòng quanh người rồi lật lại, chém về phía Hắc Sát.
Hắc Sát vốn không hề ngờ được La Chinh lại có thể phát hiện ra vị trí của mình. Giờ phút này, hắn đang theo đà phóng nhanh tới, thân thể không phanh lại kịp, đối đầu trực diện với thanh phi đao đang chém thẳng tới. Lúc này, hắn chỉ có thể giơ đoản kích trên tay lên ngăn lại!
Đoản kích trong tay Hắc Sát chính là huyền khí thượng phẩm, là một đôi với đoản kích trong tay Bạch Sát, nếu dùng cả đôi để tấn công cùng một lúc thì uy lực của chúng có thể so với linh khí. Hắc Sát vốn cho rằng nó có thể ngăn lại phi đao của La Chinh.
Nhưng hắn nhanh chóng nhận ra, ý nghĩ này của mình ấu trĩ đến mức nào.
Đoản kích là huyền khí thượng phẩm, nhưng ở trước mặt phi đao lại giống như cây nến, dễ dàng bị chém đứt.
Thứ bị chém đứt cùng với đoản kích còn có cổ của Hắc Sát. Cho đến khi chết đi, trong mắt hắn vẫn tràn ngập sự hoang mang và không hiểu.
Rốt cuộc La Chinh làm thế nào để phát hiện ra hắn....
Thanh phi đao nát kia tại sao lại sắc bén như thế...
Không có ai nói cho Hắc Sát biết đáp án.
“Hắc Sát!”
Bạch Sát trốn trong sương mù tận mắt nhìn thấy Hắc Sát bị giết. Mắt hắn như muốn nứt ra, lập tức muốn đâm đoản kích trong tay vào người La Chinh.
La Chinh sớm đã nhìn thấu ngụy trang của Bạch Sát nên nhẹ nhàng tránh được một kích kia.
Thấy vậy, trên người Bạch Sát lại dâng lên sương mù dày đặc, hắn muốn ẩn giấu mình đi để tìm kiếm cơ hội khác, muốn lập tức biến mất ngay trước mặt La Chinh.
Trên mặt La Chinh bỗng lộ ra tươi cười: “Ngươi cho là mình có thể đi nổi sao?” Sau đó hừ lạnh một tiếng, một mũi châm dài nhọn được hóa thành từ linh hồn La Chinh, mạnh mẽ đâm về phía Bạch Sát.
Bạch Sát lập tức cảm thấy từ sâu trong đầu truyền đến một trận đau nhức, cả người ngã ra khỏi sương mù. Hắn còn chưa kịp có phản ứng, thì phi đao nát đã lặng lẽ cắt đứt cổ hắn.
Hắc Bạch Song Sát, đều bại trận bỏ mình!
Bởi vì hai tên này đã chết nên chân nguyên tất nhiên cũng bắt đầu tiêu tán, những đám sương mù đen trắng được tạo thành từ chân nguyên của bọn chúng cũng chậm rãi tan đi...
Lục Kiêu và tiểu đội Thanh Lam vô cùng căng thẳng nhìn đám sương mù khổng lồ kia.
Lục Kiêu tất nhiên biết rõ La Chinh đang ở ngay trong đám sương đó, chiến đấu kịch liệt với Hắc Bạch Song Sát!
Tuy hắn rất tin tưởng thực lực của La Chinh, nhưng chênh lệch giữa Luyện Tủy Cảnh và Tiên Thiên Cảnh vốn không nhỏ. Bản thân là Nửa Bước Tiên Thiên nên Lục Kiêu càng hiểu rõ chênh lệch này lớn đến mức nào, huống hồ La Chinh lại cùng lúc đối mặt với hai tên!
Nhưng khi sương mù tan dần, hắn lại nhìn thấy La Chinh vẫn đứng sừng sững, còn người nằm trên mặt đất lại là Hắc Sát cùng Bạch Sát!
La Chinh thắng!
Lục Kiêu thở phào một hơi. Ngay trước mặt hắn, La Chinh đã tạo nên nhiều kỳ tích không thể tưởng tượng, xem chừng tên nhóc này cũng không dự định chỉ dừng lại ở đây…
Thật khủng bố!
Lục Kiêu vốn nghĩ, tuy thực lực La Chinh mạnh, nhưng hắn dù sao cũng là cường giả Nửa Bước Tiên Thiên, nếu liều mạng thì cũng chưa chắc không thể chiến một trận. Nhưng bây giờ xem ra, có lẽ hắn còn không trụ nổi lấy một đòn...
Kết luận này tuy tàn khốc, nhưng Lục Kiêu lại cảm thấy vô cùng hợp lý.
Giờ phút này, Tào Lôi đã cứng họng không nói ra lời.
Thi thể Hắc Bạch Song Sát bị cắt rời, còn La Chinh thì lại bình thản đứng đó, cảnh tượng này gây chấn động vô cùng lớn đối với Tào Lôi.
Hắn cảm thấy hai chân mình đang run lẩy bẩy, hoàn toàn không kiểm soát được nữa.
Sau khi lấy hai cây đoản kích bên người Hắc Bạch Song Sát, La Chinh liền đi về phía Tào Lôi. Tào Lôi lập tức ngã nện mông xuống đất, trong mắt hắn lúc này tràn đầy sợ hãi.
“Đừng, đừng tới đây!” Tào Lôi chống hai tay ra sau, hai chân đạp loạn, không ngừng lùi người về sau.
“Không phải ngươi rất muốn giết ta sao?”
“Không phải rất muốn lấy mạng ta sao?”
“Không phải nói muốn khiến ta ngoan ngoãn chết ở Long Bảo sao?”
La Chinh nhìn thẳng vào hai mắt Tào Lôi, từng bước áp sát!
“Đó... đó không phải ý của ta. Đó là lệnh của Tam công tử! Ta chỉ là kẻ làm theo lệnh! La Chinh, cầu xin ngươi, tha... tha cho ta!” Tào Lôi vừa nói vừa khóc nức nở, lắp ba lắp bắp giống như kẻ điên.
“Ta niệm tình ngươi cùng là đệ tử đồng môn của Tiểu Vũ Phong, vốn định tha cho ngươi. Nhưng chính ngươi không biết tốt xấu, vì đuổi giết ta còn theo tới cả Long Bảo, trăm phương ngàn kế muốn dồn ta vào chỗ chết, ngươi cảm thấy ta sẽ bỏ qua cho ngươi sao?” Trong tay La Chinh cầm phi đao phe phẩy, lành lạnh hỏi.
“Ta... ta dập đầu tạ tội với ngươi. Ta tội đáng muôn chết, ta không bằng súc sinh...” Tào Lôi quỳ trên mặt đất, đập mạnh đầu xuống đất như giã tỏi.
Nhìn bộ dáng thê thảm của Tào Lôi, La Chinh khẽ nhíu mày. Hắn không phải kẻ thích giết chóc. Đọc vạn quyển sách, hiểu thấu thiên hạ. Từ trong ngàn vạn sách vở lưu trữ của La gia, hắn cũng đã dần hiểu ra, giết chóc chính là biện pháp giải quyết trực tiếp nhất, đơn giản nhất, hữu hiệu nhất khi xảy ra phân tranh.
Nhưng... đó cũng không phải là một biện pháp tốt.
Một chút nhân từ dâng lên trong lòng La Chinh, hắn có phần do dự.
Có điều trong nháy mắt do dự này, tay phải Tào Lôi đã lặng lẽ đưa ra sau, sau lưng hắn liền truyền đến tiếng mở chốt cơ quan.
Sau đó liền có một cái kim châm bắn vụt về phía La Chinh.
“Phập!”
Cây kim châm kia có tốc độ rất nhanh, thế tới rất mạnh, uy lực cũng cực lớn!
Cho dù La Chinh đã có được thân thể linh khí, nhưng cây kim kia vẫn có thể đâm xuyên qua da mà ghim vào trong lồng ngực hắn, lún sâu đến hơn nửa cây.
“Ha ha ha ha! La Chinh, đây chính là Khiên Cơ Độc Thứ của Thần Châm - Chu gia, bên trong chứa độc Khiên Cơ. Nếu bị đâm vào người thì nhất định phải chết. Để ta xem ngươi hôm nay có chết hay không!” Tào Lôi thấy mình thành công nên tâm tình từ sợ hãi chuyển thành mừng như điên, trên mặt hắn lúc này đã vặn vẹo đến cực độ.
La Chinh khẽ rên một tiếng rồi đưa tay rút cây kim châm kia ra: “Ám khí của Thần Châm - Chu gia nổi danh nhất Đông Vực... xem ra cũng chẳng lợi hại cho lắm.”
“Leng keng...”
La Chinh vứt cây kim châm trên mặt đất, trên mặt lộ ra nụ cười trào phúng.
“Ngươi...” Con mắt Tào Lôi tròn xoe như mắt cú mèo: “Một khi bị dính phải độc Khiên Cơ sẽ chết ngay tức khắc. Ngươi... ngươi... vì sao lại không chết?”
La Chinh lắc đầu: “Sao ta phải nói cho ngươi!”
Phi đao nát đột nhiên bắn ra từ trong tay La Chinh, xẹt qua cổ Tào Lôi, sau đó La Chinh bỏ đi không quay đầu lại.
Độc Khiên Cơ là một loại độc rất nổi tiếng, chỉ cần bị dính một chút cũng sẽ lập tức mất mạng. Nếu phối hợp với ám khí bắn ra như kim châm của Thần Châm - Chu gia thì dù là cao thủ Tiên Thiên cũng khó lòng phòng bị. Bởi vì cao thủ Tiên Thiên tuy có thể dựa vào chân nguyên để ngăn cách độc tố ở bên ngoài cơ thể, nhưng lại không thể ngăn được kim châm.
Nếu đứng trước mặt Tào Lôi là Mạnh Thường Quân, hay thậm chí là những cường giả Tiên Thiên khác, thì giờ phút này chỉ sợ cũng đã trúng độc mà bỏ mạng.
Thế nhưng đó lại là La Chinh, thể chất của hắn đã vượt qua khái niệm của người thường, loại độc này chẳng có chút ảnh hưởng nào đối với hắn.
Ngay lúc La Chinh mới quay đầu đi được vài bước, bỗng dưng cảm thấy một luồng khí lạnh.
Luồng khí ấy thanh mảnh, không ngừng vươn dài theo mặt đất, đông cứng tất cả những thứ ven đường, cho dù là cây cối, hoa cỏ, hay là nham thạch, bùn đất... tất cả đều bị đông cứng.
Luồng khí lạnh kia đang hướng thẳng về phía hắn!
Khi luồng khí đi đến dưới chân, hắn nhanh chóng nhảy lên.
“Xoạt xoạt xoạt xoạt!”
Một khối tinh thể băng tuyết phủ đầy gai nhọn hoắt nhanh chóng trồi lên ở chỗ hắn vừa đứng.
Đó là một khối tinh thể băng tuyết cực kỳ xinh đẹp, nhưng mỗi một mũi nhọn kết tinh lại nói lên sự nguy hiểm của nó.
Nếu La Chinh không tránh kịp, thì rất có thể đã bị đám băng nhọn kia xuyên thủng người rồi.
Thấy một màn như vậy, La Chinh cau mày thốt lên ba chữ: “Hạ Thiên Thành?”
Mấy cái cây phía trước La Chinh dần dần bị nhiễm một mảng tuyết trắng, nhanh chóng bị băng tuyết bao trùm.
Chợt như gió xuân tới, vạn gốc lê nở hoa. Cảnh tuyết rơi sương giá vốn chỉ có thể thưởng thức vào ngày đông lạnh lẽo, lại xuất hiện một cách quỷ dị giữa ngày hè tháng sáu.
Hạ Thiên Thành bước ra từ sau một cái cây bị đóng băng.
“Ngươi thật sự nghĩ rằng mình có thể rời khỏi Long Bảo sao?” Hạ Thiên Thành chậm rãi đi về phía La Chinh, trong vòng ba thước xung quanh hắn, tuyết rơi không ngừng. “Hạ Thiên Thành ta từ nhỏ thiên phú hơn người, mười sáu tuổi tòng quân, dựa vào ngộ tính và thiên phú của chính mình, một đường tiến lên như diều gặp gió. Cho dù là ở Long Bảo thì ta cũng coi như là kẻ có máu mặt, vậy mà lại để cho loại hậu bối như ngươi vũ nhục, ngươi cảm thấy ta sẽ để cho ngươi sống?”
La Chinh lắc đầu cười nói: “Ta chưa từng có loại ảo tưởng này.”
“Vậy ngươi còn không mau ngoan ngoãn giơ tay chịu trói? Nếu vậy thì ta có thể cho ngươi chết một cách thoải mái.” Chân nguyên trong tay Hạ Thiên Thành chậm rãi chuyển động, sau đó, một cây trường thương được ngưng kết ra từ băng tuyết hiện ra trên tay hắn.
Thấy cảnh này, La Chinh liền co giò bỏ chạy!
Mười trọng trong Tiên Thiên Cảnh, mỗi một trọng đều có sự chênh lệch vô cùng lớn. Huống chi Hạ Thiên Thành chính là cường giả Tiên Thiên Tứ Trọng, cho dù La Chinh đã đột phá tới thân thể linh khí thì cũng chưa chắc có thể chiến một trận được.
“Chạy?”
Trên mặt Hạ Thiên Thành xuất hiện nụ cười trào phúng, mỗi bước đi của hắn đều ngưng kết thành một mảng băng sương trên mặt đất.
Khi Hạ Thiên Thành bắt đầu chạy, băng không ngừng hình thành, cho nên hắn cũng không phải đang chạy mà là đang trượt trên băng.
So với tốc độ chạy như điên của La Chinh, tất nhiên tốc độ trượt của Hạ Thiên Thành nhanh hơn nhiều!
Khi Hạ Thiên Thành đã đạt tới tốc độ nhất định, hắn dùng lực vung tay lên, ném mạnh cây thương băng về phía La Chinh.
Tốc độ của cây thương băng này cực nhanh, có thể so với tốc độ của kim châm lúc trước Tào Lôi thừa dịp La Chinh chưa chuẩn bị mà bắn ra!
Cảm nhận được uy hiếp từ phía sau, La Chinh xoay người, muốn tránh khỏi cây thương, nhưng tốc độ của hắn vẫn chậm hơn một chút.
“Xoẹt!”
Cây thương xẹt qua bả vai La Chinh, không chỉ cắt qua quần áo, mà còn cắt một đường trên vai hắn, máu tươi chảy ra ồ ạt!
“Không hổ là Tiên Thiên Tứ Trọng, sức mạnh rất lớn!”
Tuy đầu vai bị thương nhưng La Chinh cũng không kịp xử lý, thực lực của cảnh giới Tiên Thiên Tứ Trọng quả thực rất khủng bố, là một sự uy hiếp quá lớn đối với hắn.
Nhưng uy hiếp dù có lớn, thì vẫn chưa đến mức tuyệt vọng.
Lần trước hắn bị đao trùng chúa đuổi giết đến mức ngay cả dũng khí phản kích cũng không có.
Nhưng lúc này đây, tình huống lại không giống vậy.
Đối mặt với Hạ Thiên Thành đang ngày càng đến gần, La Chinh liền nhảy bật về phía trước, xoay một vòng trên không trung, rồi ném phi đao trên tay về phía sau.
Tuy La Chinh đã từng sử dụng phi đao giết Hắc Bạch Song Sát, nhưng tình cảnh lúc đó lại bị sương mù che lại, cho nên Hạ Thiên Thành vẫn chưa biết uy lực của phi đao nát.
Thấy La Chinh ném một cái phi đao qua, Hạ Thiên Thành liền cười lạnh một tiếng, vẫy tay một cái, trong tay hắn liền ngưng kết ra một tấm khiên băng.
Cho dù là huyền khí thượng phẩm cũng không thể ngăn nổi phi đao nát thì cái khiên băng trên tay Hạ Thiên Thành tất nhiên càng không có khả năng.
Chỉ trong nháy mắt, phi đao nát đã cắt qua tấm khiên của Hạ Thiên Thành, sau đó lao thẳng về phía trán hắn.
Hạ Thiên Thành trở tay không kịp, linh hồn cũng bị dọa rớt một nửa. Hắn liền bổ nhào về phía trước theo phản xạ mới có thể tránh được tập kích của phi đao, nhưng vẫn vô cùng chật vật lăn trên mặt đất.
Một cường giả Tiên Thiên Tứ Trọng thế mà lại bị một thằng nhóc Luyện Tủy Cảnh ép bức thành bộ dạng này.
Trước đây, Hạ Thiên Thành đã bị La Chinh làm nhục một phen, bây giờ, thiếu chút lại bị bẫy cho một cú nữa, suýt thì mất mạng. Trong lòng hắn dâng lên cảm giác thất bại chưa từng có.
Lúc này, trán hắn đã nổi đầy gân xanh, nổi giận mắng: “Thằng nhãi giảo hoạt, ta muốn ngươi hối hận vì đã sinh ra trên đời này!”