Động Huyền Minh được Huyền Minh Tử Quang chiếu rọi quanh năm nên hoàn cảnh nơi đây vô cùng khắc nghiệt, những sinh vật có thể sinh sống và phát triển ở trong này tất nhiên mạnh mẽ hơn nhiều so với ở bên ngoài.
Dưới ánh sáng màu đỏ nhàn nhạt, trên mặt đất có một cây cỏ bị một cái chân giẫm cong, chờ khi cái chân kia rời đi thì gốc cây lại cứng cỏi đứng thẳng lên, thậm chí còn rung rung phiến lá giống như lưỡi dao, như muốn phản kích! Phiến lá mỏng manh kia vậy mà lại có thể thoải mái cắt phá huyền khí bình thường!
Nếu như là dã thú thông thường hoặc dân thường đi vào loại rừng cây đầy loại cỏ nhỏ này thì sẽ vĩnh viễn không thể đi ra, bởi vì chưa đi được một nửa, bọn họ sẽ phát hiện dưới chân có vô số lưỡi dao sắc bén cắt phá hai chân bọn họ, nhanh chóng xé bọn họ thành mảnh vụn.
Nhưng loại cỏ nhỏ này lại không hề có tính uy hiếp với đa số các Chiến Tôn cấp cao, vì ngay cả chân nguyên hộ thể trên người bọn họ, loại cỏ này cũng không thể cắt vỡ được!
Lăng Yên nhanh nhẹn bước đi, khom mình dẫn đường phía trước.
Đám người La Chinh theo sát phía sau.
Vài tên Chiến Tôn cấp cao của Dạ tộc thì giấu hết tất cả hơi thở của mình một cách quỷ dị, qua lại như con thoi ở xung quanh.
“Phía trước chính là quan ải Huyết Khẩu, mọi người thu lại toàn bộ chân nguyên và cương nguyên, đừng phát ra bất cứ âm thanh gì cả.” Ở phía trước, Lăng Yên dùng chân nguyên truyền âm nói.
“Quan ải Huyết Khẩu?” La Chinh nhìn phía trước thấy có hai ngọn núi thấp bé tạo thành một cái góc, kéo dài một đoạn đường, quả thật là một quan ải, nhưng vì sao lại phải thu hồi toàn bộ chân nguyên và cương nguyên?
“Hai bên quan ải Huyết Khẩu là sào huyệt của hai loại ma vật lợi hại, một là Thanh Thương Lang, còn một loại chính là Thôn Nã Điểu - con quái điểu chúng ta từng gặp qua lúc trước. Đi qua quan ải này nhất định phải giấu hết toàn bộ hơi thở.” Triệu Phần Cầm nói xong liền lấy một cái áo choàng ra khỏi nhẫn tu di, trùm lên trên người mình.
Những người khác cũng làm thế, dùng áo choàng bao lấy bản thân.
Không phải ai cũng có thể giống như La Chinh, dựa vào thân thể đã có thể ngăn cản ánh sáng màu đỏ của Huyền Minh Tử Quang, tuy nó đã bị suy yếu, nhưng loại ánh sáng này giống như những cây châm nhỏ xíu, đâm vào trên da cũng tương đối khó chịu, sau khi thu lại chân nguyên hộ thể hoặc cương hộ thể, tất nhiên sẽ cần dùng tới áo choàng để che chắn.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi, mọi người đều ngừng thở, cẩn thận đi về phía trước.
Bốn phía đều là một khoảng không im ắng, bốn gã Chiến Tôn cấp cao của Dạ tộc giống như những con báo nhanh nhẹn, xẹt qua một rừng cây phía trước, không phát ra bất cứ tiếng động gì.
Đám người Lăng Yên thì không làm được như thế, tốc độ đi chậm hơn rất nhiều.
Càng ngày càng đến gần quan ải Huyết Khẩu hơn, mọi người cũng càng thêm cảnh giác. Trong hoàn cảnh yên tĩnh như thế, mơ hồ có thể nghe được tiếng kêu quái dị của Thôn Nã Điểu ở cách đó không xa, tiếng kêu quác quác không đồng đều cho thấy cách đó không xa có ít nhất là một đám Thôn Nã Điểu sinh sống.
Mà ở một bên khác trong quan ải Huyết Khẩu thì có thể mơ hồ nghe được tiếng sói tru...
Tuy La Chinh chưa từng thấy qua Thanh Thương Lang là cái dạng gì, nhưng hắn đoán nó cũng là một thứ không kém gì Thôn Nã Điểu, cho dù kinh động đến đám nào thì bọn họ cũng đều không đỡ nổi!
Mỗi người đều ngừng thở, cẩn thận đi trong ánh sáng nhàn nhạt, gần như có thể nghe được tiếng tim đập thình thịch thình thịch.
May mắn là quan ải Huyết Khẩu cũng không lớn, hai ngọn núi thấp bé tạo thành một lá chắn tự nhiên, chỉ cần đi vào được bên trong thì cơ bản đều an toàn.
Cẩn thận đi lại trong khoảng thời gian một nén nhang, ước chừng cũng đi vào trong quan ải rồi, lộ trình chỉ còn chưa đến 30 trượng nữa thôi thì coi như là đi qua.
“Lần này coi như bình an vượt qua.” Triệu Phần Cầm thoáng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Sắc mặt mọi người lập tức thoải mái hẳn lên.
Đúng lúc này, trên khóe mắt mọi người bỗng hiện lên một chút ánh sáng.
Một tia sáng rực rỡ lờ mờ lóe ra cách đó không xa.
Ánh mắt La Chinh dịch qua theo ánh sáng đó liền thấy được một cây cỏ.
Cây cỏ kia to cỡ bàn tay, ba phiến lá dài hướng về ba phía khác nhau, thân cây thẳng tắp mà cao vút, chỉ có những đóa hoa đầy lông xù nở rộ tỏa ra ánh sáng màu cam nhàn nhạt.
“Hải Đường Ánh Trăng!”
Mọi người thấy gốc cây kia thì sắc mặt rõ ràng thay đổi ngay lập tức, nhất là bốn gã Chiến Tôn cấp cao Dạ tộc, trên mặt đều tỏa ra vẻ tham lam, giống như mất kiểm soát, cứ thế tự động tiến về phía bên kia.
Hải Đường Ánh Trăng chính là một cây hoa kỳ lạ do động Huyền Minh tạo ra. Nghe nói Hải Đường Ánh Trăng có thể mở rộng đan điền, là một thứ vô cùng có ích cho võ giả muốn tiến sâu vào Thần Hải Cảnh. Cho tới nay, động Huyền Minh mới chỉ tạo ra ba gốc Hải Đường Ánh Trăng mà thôi. Những Chiến Thánh đã từng dùng ba gốc Hải Đường Ánh Trăng này hiện tại đều đã là cường giả bước chân vào Thần Hải Cảnh rồi.
Mà Lưu Vũ – cường giả mạnh nhất trong đại lục Hải Thần hiện tại, cũng từng dùng qua một trong ba gốc này.
Lưu Vũ có thể trở thành người mạnh nhất trong số các vị Thần Hải Cảnh, cũng có khả năng không phải là do công hiệu của Hải Đường Ánh Trăng. Tuy nhiên, Hải Đường Ánh Trăng có thể giúp võ giả tăng thực lực vô cùng lớn là sự thật không thể thay đổi. Sau khi mở rộng đan điền, tổng lượng chân nguyên cũng sẽ nhiều hơn, đến lúc thi triển bất kỳ một công pháp nào thì cũng sẽ càng thành thạo hơn.
Lăng Yên nhìn gốc Hải Đường Ánh Trăng kia, vẫy tay về phía bốn gã Chiến Tôn cấp cao Dạ tộc, làm một động tác cấm!
Hải Đường Ánh Trăng này sinh trưởng trong địa bàn của Thanh Thương Lang, tuy công pháp ẩn nấp của Dạ tộc rất mạnh, nhưng nếu tiến lên hái vẫn sẽ vô cùng nguy hiểm!
Nhưng lúc này Lăng Yên lại không thể nói lớn, cũng không thể dùng chân nguyên truyền âm. Nơi này rất gần chỗ của hai loại ma vật Thôn Nã Điểu và Thanh Thương Lang, chỉ cần có một chút chân nguyên dao động thôi cũng sẽ kinh động tới bọn chúng.
Vẻ mặt Lăng Yên lạnh lùng nhìn chằm chằm mấy gã Chiến Tôn cấp cao của Dạ tộc, đáng tiếc bọn họ căn bản không nghe!
Trên mặt Triệu Phần Cầm và Chu Chử Hạc đều toát mồ hôi. Chưa nói đến cây Hải Đường Ánh Trăng quỷ quái này, nếu kinh động đến những ma vật kia thôi, hơn mười người bọn họ sẽ chết chắc.
“Huân.” La Chinh nhìn thoáng qua Huân ở bên cạnh.
Huân là kiếm linh của La Chinh, nàng giống như hắn, không cần vận chuyển chân nguyên cũng có thể ngăn cản Huyền Minh Tử Quang đã bị suy yếu, hơn nữa lại có một ưu thế càng lớn, đó là có thể bay!
Thân thể kiếm linh của nàng vốn thuộc về La Chinh, cho nên lúc nàng bay sẽ không tiêu hao chân nguyên, tất nhiên sẽ không sinh ra dao động của chân nguyên.
La Chinh liếc mắt nhìn qua một cái, Huân lập tức hiểu rõ, bóng dáng giống như một linh hồn không có hai chân trôi nổi về phía Hải Đường Ánh Trăng.
Tuy hành động này của Huân chưa chắc đã kinh động đến đám ma vật kia, nhưng La Chinh nghĩ, dù sao thì Dạ tộc các ngươi cũng có khả năng làm kinh động đến đám ma vật, vậy nếu các ngươi đã quyết muốn có được Hải Đường Ánh Trăng, chi bằng để ta tới hái!
Bốn gã Chiến Tôn cấp cao Dạ tộc chậm rãi ẩn nấp rồi đi qua, còn Huân lại trực tiếp bay tới, đương nhiên tốc độ nhanh hơn rất nhiều. Gần như là trong nháy mắt, nàng đã tiếp cận gốc cây Hải Đường Ánh Trăng kia.
Bốn gã Dạ tộc nhìn thấy Huân muốn hái Hải Đường Ánh Trăng thì lập tức lạnh mặt. Làm sao bọn họ lại không biết sẽ có nguy hiểm? Nhưng công hiệu của gốc cây hiếm thấy này hoàn toàn đáng để bọn họ cược cả tính mạng mà hái về. Nhưng bọn họ cẩn thận lần mò cả buổi, còn chưa tới gần được gốc cây kia mà đã bị người ta nẫng tay trên, bảo họ sao có thể không tức giận?
Nhưng làm gì có chuyện Huân thèm để ý sắc mặt của bọn họ! Nàng nhẹ nhàng đâm trường thương xuống, mũi thương vô cùng tinh chuẩn đâm vào trên gốc cây Hải Đường Ánh Trăng, sau đó nhẹ nhàng rung lên, rễ cây Hải Đường Ánh Trăng đã bị mũi thương cắt đứt, gốc cây ngoan ngoãn nằm trên đầu mũi thương.
Huân thản nhiên nhìn đám người Dạ tộc, trên mặt lộ ra nụ cười lạnh, quay đầu bay về phía La Chinh.
Bốn gã Dạ tộc mặc kệ, một người trong đó đè thấp giọng nói: “Trả cho bọn ta!”
“Đám heo các ngươi, có tư cách gì mà đòi?” Huân cũng đè thấp giọng đáp trả.
“Nếu không, bọn ta sẽ dẫn đám Thanh Thương Lang kia tới!” Một Chiến Tôn cấp cao Dạ tộc nghiến răng nghiến lợi nói.
“Ngươi dám thì cứ dẫn đi!” Thân là Vương của Yêu Dạ tộc, đã bao giờ Huân lại sợ khi bị người khác uy hiếp? Dường như nàng còn chẳng thèm để ý đến lời nói của gã Chiến Tôn kia.
Nhưng sắc mặt của mấy người Lăng Yên và Triệu Phần Cầm thì lập tức trở nên khó coi. Lẽ ra không nên để đám người Dạ tộc này đi theo, mới vừa rồi còn có nề có nếp một chút, bây giờ đã muốn gây chuyện xấu.
Một gã Dạ tộc nhìn chằm chằm mũi thương của Huân, Hải Đường Ánh Trăng còn đang tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt trên đó, bóng dáng người nọ chợt bắn ra, tuy nhiên cũng không dám đi sát hai bên quan ải nguy hiểm mà phóng thẳng về phía Huân.
“Đỡ lấy.” Huân rung trường thương lên, ném Hải Đường Ánh Trăng nàng hái được cho La Chinh, sau đó quay trường thương trong tay một vòng, không thèm nhìn về sau mà đã đâm xuyên qua bóng dáng mơ hồ đang hướng về phía mình.
Thân pháp của gã Chiến Tôn cấp cao Dạ tộc này vô cùng ảo diệu, cho dù là La Chinh đối đầu với gã cũng không nắm chắc có thể phá giải chỉ trong phút chốc, vậy mà trường thương của Huân lại vô cùng tinh chuẩn, chỉ một thương tùy tay đã đâm xuyên qua ngực của gã Chiến Tôn Dạ tộc!
Sau khi gã Chiến Tôn Dạ tộc trúng thương, trên mặt đều là vẻ không thể tin nổi. Gã không tin bản thân ngay cả một thương này cũng không tránh được!
Khi ngã xuống, gã Chiến Tôn này còn phát ra một tiếng kêu thảm thiết...
Nghe thấy tiếng kêu này, tim mọi người lập tức run lên!