Lần bùng nổ sóng hỗn loạn này là thời cơ đối với Lăng Yên, nhưng tuyến đường mà Lăng Yên đã dự tính vẫn chỉ nằm ở tầng ngoài của động Huyền Minh mà thôi.
Nàng muốn đến những nơi có khả năng tồn tại cơ duyên để thăm dò trước, bởi bình thường những chỗ đó căn bản không thể nào vào được, nhưng vì sóng hỗn loạn bùng nổ nên đã mở ra một lối đi.
Trong lòng Triệu Phần Cầm thực ra cũng có suy nghĩ như vậy.
Cho dù bình thường, khi không có sóng hỗn loạn thì cũng phải chuẩn bị vẹn toàn mới có thể vào tầng trong, đồng thời cũng phải chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ chết, bởi vì một khi đã vào bên trong thì tỉ lệ sống sót thực sự rất thấp!
Hiện giờ khi sóng hỗn loạn tới, mức độ nguy hiểm lại tăng lên gấp vài lần thì càng không có ai dám vào tiến vào tầng trong!
“Vậy thì vào khu vực tầng trong.” La Chinh chớp mắt một cái, nghiêm túc nói.
“Bây giờ mà vào trong thì chỉ có chết!” Triệu Phần Cầm đáp lại.
La Chinh nhìn phía sau là khung cảnh đám ma vật đen sì, sau đó lại nhìn hai con Luyện Ngục Hỏa Xà đang quấn quýt phía trước thì nhún vai: “Ở lại đây thì cũng chết.”
Vẻ mặt của mọi người vô cùng phức tạp, chỉ có hai kẻ quái thai là Huân và Vân Lạc thì vẻ mặt lúc nào cũng rất bình tĩnh, cho dù có gặp phải tình huống gì đi nữa.
La Chinh nói không sai, Thôn Nã Điểu Điểu và Thanh Thương Lang đang ùn ùn kéo đến ở phía sau kia tuyệt đối có thể xé bọn họ thành trăm mảnh. Còn hai con Luyện Ngục Hỏa Xà… mặc dù nhìn có vẻ không có gì lợi hại nhưng Lăng Yên và Triệu Phần Cầm càng biết rõ bọn họ không có khả năng bình an vô sự mà đi qua trước mặt chúng.
Nói cách khác, bọn họ không có sự lựa chọn.
Lăng Yên rối rắm mất gần hai nhịp thở rồi lập tức nghiêm nghị nói: “Chúng ta vào tầng trong!”
Những Chiến Tôn cấp cao ở đây cũng trưởng thành từ giết chóc mà ra, vào thời điểm mấu chốt thì cũng vô cùng quyết đoán, huống hồ lựa chọn trước mắt lại không hề khó khăn, chỉ có thể đi bước nào hay bước đấy, càng trì hoãn thì sau này dù có muốn đi cũng không đi được nữa!
Lăng Yên vừa nói xong thì mọi người đã lựa chọn con đường bên phải rồi trực tiếp xông thẳng lên!
Mà khoảng cách giữa Thôn Nã Điểu và Thanh Thương Lang với mọi người cũng ngày càng gần.
“Tăng tốc!”
Hiện giờ mọi người không kiêng kỵ gì nữa mà dốc toàn lực tiến vào tầng trong.
“Đuổi kịp rồi!”
Có người hô lên một tiếng, hàng ngàn con Thôn Nã Điểu trên không trung đã bắt đầu lao xuống phía dưới!
“Aaaaa!”
Không kịp đề phòng, một Chiến Tôn Yêu Dạ tộc đã bị Thôn Nã Điểu nuốt chửng, ngay lập tức tiếng kêu kia liền im bặt.
Nhìn thấy cảnh này, tóc gáy mọi người đều dựng đứng cả lên, tốc độ chạy càng nhanh thêm mấy phần.
“Không được, e là chúng ta không vào nổi tầng trong rồi.” Chu Chử Hạc phàn nàn.
“Ở ngay phía trước rồi, xốc tinh thần lên, xông vào trong!” Lăng Yên chuyên tâm nói, ánh mắt nàng sáng rực nhìn chằm chằm phía trước.
Phía trước mọi người có một đường phân cách rõ ràng, còn có thể phân biệt được màu sắc cảnh vật bên ngoài đường phân cách đó, mà bên trong thì lại là một mảnh xám xịt giống như trong thế giới đó chỉ tồn tại một màu đen.
Những con Thôn Nã Điểu và Thanh Thương Lang kia sau khi xé vụn một vị Chiến Tôn cấp cao Yêu Dạ tộc thì lại lần nữa xông về phía mọi người, đoàn Thôn Nã Điểu gần nhất chỉ còn cách bọn họ khoảng cách hai ba trượng, hơn nữa lại tiếp tục xông về phía bọn họ!
“Sắp rồi!”
“Xông vào trong thì tạm thời sẽ an toàn!”
“Cố lên!”
Mọi người liền khích lệ lẫn nhau.
Đám Thôn Nã Điểu đen sì đã ập đến phía đám người, có một số con đã mở to miệng để bổ về phía đám La Chinh mà cắn.
Chỉ cần bị chúng chộp được thì tuyệt đối chết không có chỗ chôn thân!
“Chết đi!”
La Chinh vừa lao về phía trước, vừa xoay người một cái, Hắc Hỏa lại lần nữa được phóng ra từ giữa mi tâm!
Đã rất lâu La Chinh không dùng đến Hắc Hỏa, dù gì trước đây cũng chưa từng gặp phải tình huống gì quá nguy hiểm, chưa đến lúc vạn bất đắc dĩ thì hắn không muốn thả Hắc Hỏa ra lộ diện trước mặt mọi người.
Đám Hắc Hỏa kia xoay vòng một hồi rồi khẽ lượn xung quanh La Chinh, sau đó nhanh chóng phóng lên không trung.
“Vù vù…”
Đám Hắc Hỏa đó cứ nhẹ nhàng như vậy, chỉ trong nháy mắt đã xuyên qua mấy chục con Thôn Nã Điểu, từng đợt từng đợt lửa bùng cháy lên, kèm theo đó là tiếng kêu thảm thiết của chúng.
Giữa sự ánh sáng chói mắt, ngọn lửa ấy đã giết chết ít nhất 50-60 con Thôn Nã Điểu!
Triệu Phần Cầm và Chu Chử Hạc đã từng thấy qua uy lực Hắc Hỏa của La Chinh, ngay cả lưỡi của con Mãng Cổ Cự Thiềm kia cũng không chống lại được sự thiêu đốt của ngọn Hắc Hỏa này thì nói gì tới mấy con Thôn Nã Điểu?
Thế nhưng trong mắt mấy Chiến Tôn cấp cao Yêu Dạ tộc và Lăng Yên thì đều lộ biểu cảm kinh hãi, Hắc Hỏa này của La Chinh là thứ gì? Sắc bén quá đi mất!
Mặc dù Thôn Nã Điểu sợ lửa, nhưng nếu là lửa thông thường thì dù có cháy cả một canh giờ cũng chưa chắc có thể đốt hết được chúng. Nhưng Hắc Hỏa của La Chinh lại như không hề gặp bất kỳ trở ngại nào, chỉ cần Thôn Nã Điểu đụng phải Hắc Hỏa thì lập tức đều bị cháy sạch sẽ!
Chính hành động này của La Chinh đã thành công tạo ra một không gian cho mọi người.
Nhưng không gian này cũng không lớn, linh trí của đám ma vật này không cao cho lắm, cho dù thấy đồng bọn bị giết như thế nhưng bọn chúng vẫn tiếp tục lao về phía trước, chỉ trong nháy mắt đã lấp đầy khoảng không vừa mới kéo giãn ra.
Có điều, lúc này mọi người đã xông vào trong đường phân cách rõ ràng kia rồi!
“Quác quác quác…”
Đám Thôn Nã Điểu cuồn cuộn kéo tới cứ như một đợt thủy triều, nhưng khi đến gần đường phân cách đó lại giống như lao vào đê đập, lộn ngược trở về, chúng không dám tiến vào tầng trong!
Đám Thanh Thương Lang cũng tương tự như vậy, chúng xông đến bên cạnh đường phân cách kia liền dừng chân lại, trong mắt lóe lên vẻ nguy hiểm, nhìn chằm chằm mọi người. Một số con còn không ngừng kêu gào thảm thiết, cứ như là vô cùng đáng tiếc vì đã để đám La Chinh chạy thoát vậy!
La Chinh đứng ở khu vực màu xám quay đầu nhìn đám ma vật đang không ngừng thở phì phò kia. Không chỉ La Chinh, cho dù là Lăng Yên, Triệu Phần Cầm, đến cả phần lớn Chiến Tôn cấp cao thì lồng ngực cũng đang không ngừng phập phồng. Cuộc công kích vừa rồi gần như đã ép bọn họ bộc lộ toàn bộ tiềm năng của mình ra.
Mọi người nghỉ ngơi một lúc, những con Thanh Thương Lang và Thôn Nã Điểu kia vẫn chắn ở đây, hình như không có dấu hiệu rời đi.
“Chúng ta ở đây đợi đi. Ta không tin những con ma vật này sẽ ở đây mãi!” Chu Chử Hạc ngồi xuống.
Hắn tính toán cả rồi, những ma vật này chung quy sẽ không nhẫn nại được lâu, đợi sau khi bọn chúng bỏ đi thì họ lại rút ra khỏi khu vực tầng trong.
Triệu Phần Cầm và Lăng Yên cũng đồng ý với cách này. Dù sao thì đợi ở đây vẫn an toàn hơn là đi vào tầng trong!
Nhưng ngay khi La Chinh vừa bước vào tầng trong, đột nhiên hắn lại cảm thấy nhẫn tu di ở lồng ngực bắt đầu nóng lên!
La Chinh đưa một luồng ý thức vào trong nhẫn tu di. Vừa đưa ý thức vào trong liền giật mình một cái. Trong không gian của nhẫn tu di, từng đóa hồ điệp nhỏ đang không ngừng xoay tròn, mà chúng lại giống như ngọn lửa, không ngừng tỏa ra ánh lửa mãnh liệt!
“Chuyện gì thế này?”
Đương nhiên La Chinh đã nhận ra đây là ngọc Hồ Điệp mà lúc đầu Thiên Miểu Tiên Nhân đưa cho hắn. Theo ý của Thiên Miểu Tiên Nhân, dựa vào tín vật này thì có thể đạt được truyền thừa vô cùng quan trọng trong động Huyền Minh.
Hắn đã vào động Huyền Minh lâu như vậy, tín vật này vẫn yên tĩnh nằm đó, không hề có một chút phản ứng.
Nhưng hiện giờ, hắn vừa mới vào tầng trong thì ngọc Hồ Điệp lại bốc hỏa ngay. Xem ra… có lẽ tín vật của Thiên Miểu Tiên Nhân nằm ở tầng trong rồi!
Đám người Triệu Phần Cầm định ở lại đây đợi đám ma vật kia đi khỏi thì lại trở về theo đường cũ, hình như căn bản không định thăm dò tầng trong.
Thực ra La Chinh cũng đồng ý với phán đoán của họ. Dù gì thì điều quan trọng nhất của võ giả là tính mạng, tính mạng không còn thì tất cả cũng tan biến.
Nhưng hiện giờ, tín vật trong nhẫn tu di của La Chinh đã có phản ứng, hắn không thể không suy nghĩ lại. Xem ra lần này hắn buộc phải vào tầng trong thăm dò!
Thực tế theo lý mà nói, La Chinh hoàn toàn có thể đợi đến năm sau rồi lại vào động Huyền Minh lần nữa. Thời gian một năm đủ để hắn trở thành Chiến Tôn cấp cao, lúc đó “Sao Chiến Thể” có lẽ cũng đã đại thành. Dựa vào uy lực của thần võ tối cao, thậm chí còn có thể giúp La Chinh đối đầu với cường giả Chiến Thánh.
Đến khi đó, đi vào động Huyền Minh lần nữa thì sẽ chắc ăn hơn nhiều…
Có điều La Chinh hiểu, hắn không còn nhiều thời gian nữa.
Hắn nhìn Lăng Yên và Triệu Phần Cầm, sau đó lắc đầu: “Các người ở đây đi, ta phải tiếp tục thăm dò tầng trong.”
Trường thương của Huân dựng lên, đi theo phía sau La Chinh, Vân Lạc cũng không nói một lời, cứ thế mà đi theo.
Nghe thấy La Chinh nói vậy, sắc mặt Triệu Phần Cầm và Lăng Yên lập tức cũng trở nên khó coi. Hai người gần như cùng lúc chắn trước mặt La Chinh, Triệu Phần Cầm kiên quyết nói: “La Chinh, lần này dù thế nào ta cũng sẽ không cho huynh tiếp tục xông vào bên trong!”
Còn Lăng Yên thì quỳ một chân xuống đất nói với Huân: “Ngô Vương, xin người hãy nghĩ lại!”