Hạ Thiên Thành không ngờ được, cây phi đao nát trong tay La Chinh lại có uy lực lớn đến thế.
Hắn rất tin tưởng vào lực phòng ngự của tấm khiên băng được tạo ra từ chân nguyên của hắn, cho dù là cấp Tiên Thiên Cảnh cũng phải ra đòn ba bốn lần mới có thể đánh vỡ được. Với lực phòng ngự chắc chắn như thế thì cây phi đao nát kia thật chẳng đáng để tâm.
Cứ nghĩ đến việc bản thân liên tục bị áp chế bởi một thằng nhãi Luyện Tủy Cảnh, lửa giận lại bùng lên trong lòng Hạ Thiên Thành.
Hắn duỗi tay ra, đem chân nguyên trong tay vỗ xuống đất, luồng chân nguyên cuồn cuộn nháy mắt liền hóa thành băng sương vô tận, lan về phía trước, biến mặt đất thành một mặt băng bóng loáng, có thể soi gương được luôn!
Sau đó hắn nhảy lên, trượt cực nhanh về phía La Chinh.
Vừa rồi Hạ Thiên Thành thiếu chút nữa thì bị ăn đau, ngã một lần cũng khôn hơn một chút, hắn vô cùng cẩn thận đề phòng phi đao quỷ dị của La Chinh.
Với đầu óc minh mẫn của mình, Hạ Thiên Thành gần như chỉ nháy mắt đã nghĩ ra cách khắc chế phi đao của La Chinh.
Hắn vẫy tay một cái, một đám nguyên lực màu trắng lóe lên trong tay, sau đó năm cây trùy băng ngắn nhỏ bén nhọn xuất hiện, tỏa ra khí lạnh màu trắng mờ.
Sau vài nhịp hô hấp, Hạ Thiên Thành đã đuổi tới phía trước La Chinh.
Tiếp đó liền thấy La Chinh xoay người lại, phi đao nát im hơi lặng tiếng bắn về phía Hạ Thiên Thành. Hạ Thiên Thành cười lạnh một tiếng, năm cây trùy băng trong nháy mắt rời tay.
“Keng keng keng keng keng!”
Năm cây trùy băng chuẩn xác đánh vào phi đao, tuy không thể ngăn được thế tới của phi đao, nhưng vẫn có thể khiến phi đao lệch hướng, ghim vào mặt đất.
“Còn muốn dùng một chiêu này đối phó với ta sao? Ấu trĩ!” Hạ Thiên Thành tăng tốc độ đuổi theo La Chinh.
La Chinh dùng sức kéo một cái, rút phi đao về. Sau đó lại nghe tiếng gió vù vù quét tới từ phía sau, Hạ Thiên Thành đang cầm trong tay một cây kích lớn bằng băng, đâm mạnh vào sau lưng hắn, muốn xuyên thủng qua cả người hắn.
“Kinh Thần Thứ!”
Thấy thế, La Chinh cũng không tránh đi mà biến ra một mũi nhọn xám xịt từ trong linh hồn, hung hăng đâm về phía Hạ Thiên Thành.
Cùng lúc đó, phi đao nát vừa được rút về liền đảo quanh người La Chinh một vòng. La Chinh dùng sức vung tay trái lên, phi đao nát lập tức đảo ngược ra sau, bắn về phía Hạ Thiên Thành.
Hạ Thiên Thành vốn muốn nhân lúc này để lấy mạng La Chinh, nhưng đột nhiên, trong óc hắn lại bị thứ gì đó cực kỳ bén nhọn đâm trúng. Đau đớn kịch liệt khiến trước mắt hắn tối sầm lại, đầu váng mắt hoa, chịu không nổi phải đưa hai tay lên ôm đầu.
Ngay khoảnh khắc này, Hạ Thiên Thành bỗng dâng lên cảm giác nguy cơ mãnh liệt, kinh nghiệm chiến đấu nhiều năm lúc này đã cứu hắn một mạng. Hắn cố nén đau nhức do linh hồn bị tổn thương gây nên, thì nhìn thấy thanh phi đao chết tiệt kia lại bắn về phía mình, dưới tình thế cấp bách hắn chỉ có thể lăn một vòng, khó khăn tránh được những chỗ hiểm.
Nhưng bả vai hắn vẫn bị phi đao cắt tới, máu tươi chảy ra ồ ồ.
“A a a a!”
Hạ Thiên Thành như muốn phát điên.
Rõ ràng chỉ cần hắn bắt được thằng nhãi kia thì liền có thể giết chết nó trong nháy mắt, vậy mà bây giờ lại khó giải quyết như vậy.
Kinh nghiệm đối địch tích lũy vài chục năm, giờ phút này lại không hề có tác dụng.
Hạ Thiên Thành điên cuồng hét lên một tiếng, chân nguyên toàn thân như thủy triều khuếch tán ra ngoài, hóa thành ngàn vạn mũi băng nhọn nổ bắn ra xung quanh.
“Vụt vụt vụt vụt...”
Ngàn vạn mũi băng nhọn, giống như ngàn vạn hạt mưa bắn loạn ra ngoài.
La Chinh chạy như điên về phía trước, một mạch chạy tới ba bốn mươi trượng mới dừng lại. Nhưng vừa quay đầu nhìn lại, một màn kia cũng khiến cho hắn âm thầm kinh hãi.
Lấy Hạ Thiên Thành làm tâm, trong phạm vi ba mươi trượng xung quanh, tất cả mọi thứ đều bị phá hủy, cho dù là rừng cây hay hoa cỏ, đều bị các mũi băng nhọn rậm rạp đâm xuyên.
Chân nguyên của Tiên Thiên Tứ Trọng hùng hậu dồi dào như thể không bao giờ cạn.
La Chinh cũng không có hứng thú dừng lại lâu ở chỗ này, vừa rồi thừa dịp Hạ Thiên Thành chưa chuẩn bị mà đánh úp được một lần đã coi như may mắn rồi, có cơ hội thì tất nhiên hắn phải chuồn nhanh.
Nhưng Hạ Thiên Thành ở phía sau đương nhiên là không muốn buông tha cho La Chinh dễ dàng như vậy. Thấy La Chinh chạy trốn, hắn liền tiếp tục đuổi theo La Chinh bằng cách “trượt” vô cùng quỷ dị.
Tốc độ chạy trốn của La Chinh không thể so với tốc độ của Hạ Thiên Thành. Loại chạy đua không cùng một cấp bậc này, hẳn là sẽ chấm dứt trong thời gian rất ngắn.
Thế nhưng, cứ mỗi khi Hạ Thiên Thành sắp đuổi kịp La Chinh, La Chinh lại giở các trò cũ.
“Kinh Thần Thứ!”
“Phi đao nát!”
Hai chiêu này tuy không hề thay đổi, nhưng vẫn làm trì hoãn truy kích của Hạ Thiên Thành.
Sau khi La Chinh chạy được mười dặm đường, công kích do hắn tạo ra càng lúc càng yếu.
Uy hiếp của phi đao nát tuy lớn, nhưng tốc độ thân pháp của Hạ Thiên Thành rất nhanh, hắn có thể nhẹ nhàng né tránh.
Kinh Thần Thứ tuy khó lòng phòng bị, nhưng mỗi khi La Chinh muốn sử dụng Kinh Thần Thứ, thì trong nháy mắt Hạ Thiên Thành sẽ lại kéo giãn khoảng cách.
La Chinh vẫn chưa lĩnh ngộ được sâu sắc bản công pháp thiên giai - Kinh Thần Thứ này, phạm vi công kích của Hóa Hồn Vi Thứ cũng không lớn, nên Hạ Thiên Thành chỉ cần giữ khoảng cách thì La Chinh cũng không thể làm gì hắn.
Trong nháy mắt, hai người lại chạy thêm năm dặm, sau một lần Hạ Thiên Thành lại tránh được công kích của La Chinh, hắn cười lạnh nói: “Thằng nhãi, nên kết thúc rồi!”
“Đóng Băng Vạn Dặm!”
Hai tay Hạ Thiên Thành bỗng vỗ mạnh xuống mặt đất, hai sợi băng nhỏ theo mặt đất nhanh chóng lan tràn về phía trước, tốc độ còn nhanh hơn La Chinh gấp vài lần.
Khi hai sợi băng vượt qua La Chinh, chúng nhanh chóng kết thành hai đóa tinh thể băng tuyết, vừa xuất hiện liền nhanh chóng sinh trưởng, khuếch trương và biến lớn.
“Xoạt xoạt xoạt xoạt!”
Băng tuyết ngưng kết, mọc ra mũi nhọn đan xen nhau, phát ra tiếng vang giòn rất lớn.
Đám tinh thể băng tuyết cuối cùng hợp thành một núi băng nhỏ, núi băng hình nửa vòng tròn, giống như một cái sơn cốc hình trăng lưỡi liềm, hoàn toàn chắn kín đường đi của La Chinh.
La Chinh muốn rời khỏi “sơn cốc băng” này thì chỉ có thể lui về sau, nhưng lui về sau thì hắn sẽ phải đối mặt với Hạ Thiên Thành.
“Nếu để một tiểu bối Luyện Tủy Cảnh như ngươi trốn thoát dưới tay ta, Hạ Thiên Thành ta đây cũng không cần sống làm gì nữa!” Mặt mũi Hạ Thiên Thành lạnh tanh, chậm rãi áp sát.
“Đừng nói khó nghe như vậy. Người có thể đuổi theo ta lâu như vậy, quả thực cũng không nhiều lắm đâu.” La Chinh mặt mang ý cười nói.
Hạ Thiên Thành lắc đầu: “Nếu ta là ngươi, rơi vào tình cảnh này, nhất định sẽ cười không nổi!”
“Phải không...” La Chinh ra vẻ kinh ngạc nói, sau đó bất ngờ bắn một mũi châm mờ ảo về phía Hạ Thiên Thành.
“Kinh Thần Thứ!”
Nhưng, Hạ Thiên Thành lại bất ngờ ngửa ra sau như một con diều hâu linh hoạt, thần kỳ né tránh được công kích của Kinh Thần Thứ. Đồng thời cũng xoay một vòng trên đất, lại về chỗ cũ, tiếp tục áp sáp tới gần La Chinh: “Ngươi cho là loại thủ đoạn nhỏ này, ta bị trúng một lần, sẽ để trúng lần nữa sao?”
“Ngươi đương nhiên không ngu như vậy.” Khóe miệng La Chinh hơi nhếch lên.
“Cám ơn đã khen, nhưng ta không có hứng thú với lời khen của một xác chết.” Hạ Thiên Thành nói xong, một mũi băng nhọn thật lớn dần dần được hình thành, xem ra là muốn cho La Chinh một đòn cuối cùng.
Lúc này La Chinh lại lắc đầu: “Ta không hề khen ngươi, ý ta là, so với trong tưởng tượng của ta thì ngươi lại càng ngu hơn!”
Hạ Thiên Thành hơi sửng sốt, hắn không hiểu lời này của La Chinh rốt cuộc là có ý gì, nhưng thấy La Chinh không hề có động tĩnh, trên mặt hắn lại hiện lên nụ cười lạnh: “Đừng có cố làm ra vẻ huyền bí nữa, cuối cùng thì ngươi vẫn không tránh thoát khỏi cái chết đâu.”
Nói rồi, Hạ Thiên Thành vươn tay chỉ một cái, mũi băng lớn kia liền phóng thẳng về hướng La Chinh.
Mũi băng lớn này có uy lực cực kỳ khủng khiếp, nhưng La Chinh đã không thể tránh được nữa, công kích của Hạ Thiên Thành lúc này nhất định thành công!
Nhưng khi mũi băng đi được nửa chặng đường, một cảnh tượng quỷ dị xuất hiện. Phần trước của mũi băng bắt đầu vỡ vụn thành từng mảng, hóa thành hàng nghìn hàng vạn bông tuyết cùng với nước đá rơi xuống đất.
Trước mặt La Chinh cứ như có một bức tường vô hình, chặn lại mũi băng nhọn to lớn kia.
“Chuyện này là sao?” Sắc mặt Hạ Thiên Thành trầm xuống, dự cảm không tốt dâng lên trong lòng.
“La Chinh nói không sai, ngươi thật sự không ngu... mà là quá ngu!” Một tiếng nói vang lên từ sau tòa sơn cốc băng, sau đó một bóng người áo xanh hiện ra.
Sắc mặt Hạ Thiên Thành lập tức trở nên vô cùng khó coi: “Cẩu Hàn Thiên, tới giờ ngươi còn muốn xen vào việc của người khác?”
“Ngươi sai rồi, không phải ta xen vào việc của người khác, ta chỉ đang chấp hành quân quy mà thôi! Ngươi tự ý sửa tuyến đường, mưu hại đồng nghiệp, khiến tiểu đội Thanh Lam tổn thất mấy chục binh sĩ vì đao trùng chúa. Còn tự ý dùng hình, bắt giữ đội trưởng Lục Kiêu. Nếu không phải chúng ta đến kịp lúc, Lục Kiêu chỉ sợ đã chết. Đường đường là một thành viên của Đế Quân, ngươi không biết xấu hổ sao?” Cẩu Hàn Thiên bỗng nói ra một tràng dài, câu nào câu nấy đều quở trách hành vi phạm tội của Hạ Thiên Thành.
Đế Quân dù sao cũng là quân đội, quân quy vô cùng nghiêm khắc, cho dù mấy chục mạng người của tiểu đội Thanh Lam đối với toàn bộ Đế Quân Long Bảo thì đúng là không đáng nhắc tới, nhưng nếu lấy quân quy ra phân xử, tội của Hạ Thiên Thành là đáng chém!
Chỉ là Lục Kiêu không có người chống lưng ở trong quân, lấy thân phận đội trưởng của hắn, không có nơi khẩn cầu thì căn bản sẽ không ai để ý tới hắn. Đó cũng là lý do vì sao Hạ Thiên Thành lại bắt giữ Lục Kiêu, là vì sợ Lục Kiêu sẽ gây ra náo loạn ảnh hưởng tới hắn.
“Thế thì sao? Cẩu Hàn Thiên, tuy ngươi cũng là Tiên Thiên Tứ Trọng, nhưng ngươi xác định đánh thắng được ta sao?” Đối mặt Cẩu Hàn Thiên, Hạ Thiên Thành cũng không kích động, hắn tự tin thực lực của hắn vẫn ở trên Cẩu Hàn Thiên.
“Ta biết, ngươi đã luyện ra Cực Hàn Chi Ý. Tuy đều là Tiên Thiên Tứ Trọng, nhưng ta không phải là đối thủ của ngươi.” Cẩu Hàn Thiên gật đầu nói.
Hạ Thiên Thành tự phụ cười nói: “Nếu đã vậy, ngươi cũng nên biết khó mà lui, nhanh chóng rời khỏi đây, chuyện này coi như không liên quan gì đến ngươi nữa. Nếu không, cho dù cùng thuộc Đế Quân, ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
“Tuy ngươi có thực lực, nhưng mà lại ngu.” Cẩu Hàn Thiên cười nói: “Ngu đến nỗi không có đầu óc.”
Cẩu Hàn Thiên vừa dứt lời, sơn cốc băng do Hạ Thiên Thành ngưng kết ra để vây khốn La Chinh đột nhiên nứt toác ra vô số đường vân, sau đó rầm rầm vỡ thành mảnh vụn. Khi toàn bộ sơn cốc đều đổ sụp, một bóng người cao lớn xuất hiện phía sau sơn cốc.