Mông Xung nói xong liền móc một quả gì đó đen sì khỏi ngực, bàn tay to tựa như cái quạt hương bồ nhẹ nhàng bóp một cái, thứ kia lập tức bị bóp nát.
Một luồng khí màu đen chui ra khỏi cái thứ đen sì sì kia, sau đó lượn lờ xung quanh Mông Xung.
“Năm tháng trước, ta đã nói nhất định phải giết chết La Chinh ngươi! Hôm nay, ngươi nhất định phải chết ở chỗ này!” Mông Xung nói xong, những luồng khí kia liên tục lượn lờ, tạo thành một đôi cánh màu đen khổng lồ sau lưng La Chinh!
Nhìn đôi cánh màu đen kia, lông mày của Huân và Vân Lạc cùng lúc nhíu lại.
“Không ngờ Ma tộc lại lấy được truyền thừa của tên kia...” Vẻ mặt Huân lạnh lùng nói.
La Chinh cảm nhận được đôi cánh kia không tầm thường, nhưng chỉ dựa vào sự từng trải của mình, tất nhiên hắn không thể nhận ra được đây là thứ gì.
“Đây là quả Hắc Thiên Ma Thần.” Vân Lạc bổ sung.
“Hắc Thiên Ma Thần?” La Chinh sững sờ.
“Chẳng qua chỉ tên là Hắc Thiên Ma Thần mà thôi, giống như là một Giới Chủ bình thường vậy, có điều nó có thực lực của Giới Chủ, nhưng lại không quản lý một giới nào. Đại khái là... tương đương với võ giả độc lập ở Trung Vực các ngươi.” Huân nói thêm.
“Quả đó có tác dụng gì?” La Chinh lại hỏi.
“Như ngươi nhìn thấy. Nó có thể giúp thực lực của người đó tăng mạnh lên chỉ trong một khoảng thời gian ngắn!” Huân lắc đầu, thấp giọng nói: “Chuẩn bị chạy!”
Tầm nhìn và năng lực quan sát của Huân và Vân Lạc là điều mà còn lâu đám võ giả Hạ Giới như La Chinh, Lăng Yên mới so sánh được. Vừa rồi Huân không đề nghị chạy trốn là vì nàng đoán được hai bên vẫn đủ khả năng để đánh với nhau một trận, cho dù Mông Xung có là Chiến Thánh thì cũng chưa chắc bọn họ đã đánh không lại!
Lăng Yên và hai vị Chiến Tôn cấp cao của Yêu Dạ tộc thôi cũng đủ để chống lại Thiên Hổ và ba gã Chiến Tôn cấp cao của Dạ tộc kia, còn La Chinh bên này, chỉ cần năm người bọn họ ngăn cản Mông Xung, đợi đến khi Lăng Yên giải quyết hết đối thủ của nàng rồi tập hợp, liên thủ lại thì có lẽ Mông Xung sẽ đánh không lại.
Nhưng dù sao Huân cũng không phải thầy bói, nàng không thể tính ra được chuyện Mông Xung lại có quả Hắc Thiên Ma Thần. Trên thực tế, quả Hắc Thiên Ma Thần không chỉ giúp kích phát tiềm năng trong cơ thể mà còn có thể sử dụng bí pháp nào đó. Về phần Mông Xung có bí pháp đó hay không, thì phải xem Ma tộc có nhận được trọn vẹn truyền thừa Hắc Thiên Ma Thần hay không nữa...
Haai tay Huân cầm thương, trường thương vừa nâng lên liền đâm một thẳng về phía Mông Xung, một cỗ chấn động vô hình trí mạng đâm xuyên về phía gã.
“Đi!” Đương nhiên Huân cũng không nghĩ rằng một thương này có thể giết chết Mông Xung, nhiều nhất nó chỉ có thể tranh thủ một chút thời gian, giúp La Chinh rút lui mà thôi.
Đương nhiên La Chinh sẽ không ở lại đây khoe dũng cảm, Huân vừa nói xong, bóng dáng hắn đã chạy bắn ra đằng sau như một con thoi rồi.
Còn Lăng Yên thì dẫn theo hai vị Chiến Tôn cấp cao của Yêu Dạ tộc, ép Thiên Hổ và ba gã Chiến Tôn cấp cao Dạ tộc liên tục bại lui! Thân thể người Yêu Dạ tộc vốn đã xuất sắc hơn những chủng tộc khác rất nhiều, gã Thiên Hổ trước mắt này dù được tiến hành tu luyện trong mật đạo, nhưng đáng tiếc hắn vẫn không thể đột phá lên Chiến Thánh, thực lực cũng không có tiến bộ gì lớn. Còn về ba tên khác tộc kia, mặc dù cũng là Chiến Tôn cấp cao, thế nhưng ngay từ đầu người Dạ tộc vốn đã không am hiểu về chiến đấu trực diện, sao có thể trở thành đối thủ của Lăng Yên được?
Lăng Yên không ngừng áp chế Thiên Hổ, có điều sau khi nghe thấy mệnh lệnh của Huân, nàng lập tức từ bỏ ý định tiến công. Đối với Lăng Yên mà nói, mệnh lệnh của Vương chính là thánh dụ tối cao!
“Chúng ta đi!”
Ba bóng người lập tức hoá thành một luồng sáng, phóng như bay theo phía sau La Chinh.
“Các ngươi, tưởng trốn mà được à?” Trên mặt Mông Xung hiện ra nụ cười lạnh. Sau khi tránh được một thương của Huân, đôi cánh đen đằng sau lưng gã bỗng nhiên vỗ mạnh, tốc độ bay của gã nhanh đến kinh người, bóng người giống như một luồng gió xoáy, đuổi giết theo hướng La Chinh.
Sự sỉ nhục trong tháp Tội Ác, nghẹn khuất trong mấy tháng nay liên tục dâng trào trong nội tâm Mông Xung, giờ phút này thậm chí gã còn hy vọng trò chơi đuổi giết này kéo dài lâu một chút, bởi gã còn đang rất hưởng thụ trò chơi mèo vờn chuột này!
“Chúng ta mau đuổi theo!” Thiên Hổ dẫn ba gã Dạ tộc theo.
Ba tên Dạ tộc lén nhìn với vẻ khinh bỉ...
Thật ra Huyết La Thiên muốn nói, nhiệm vụ dẫn đám Mông Xung tìm được La Chinh bọn họ hoàn thành rồi, còn đánh chết La Chinh là chuyện của các ngươi mà? Huyết La Thiên không muốn ở lại nơi quái quỷ này thêm một giây nào nữa. Vừa rồi mới bám theo một đoạn, bị những thứ ma vật kia đuổi theo suốt dọc đường, suýt chút nữa đã bỏ mạng rồi!
Có điều, những lời này gã chỉ có thể nghĩ trong lòng chứ cũng không dám nói ra. Nếu mà nói ra, chỉ sợ gã sẽ bị Mông Xung giết ngay tại chỗ. Huống hồ, với tình hình hiện tại, cho dù để ba gã Dạ tộc bọn họ quay về theo đường cũ họ cũng không có lá gan đó!
“Trốn không thoát đâu, La Chinh. Ngươi vẫn nên ngoan ngoãn khoanh tay chịu trói đi, như vậy ta còn có thể cho ngươi chết thoái mái một chút!” Mông Xung ở phía sau cười gằn nói.
Tốc độ của hắn cực nhanh, khoảng cách với La Chinh cũng càng ngày càng gần hơn, mắt thấy Mông Xung sắp ra tay đánh chết La Chinh đến nơi rồi.
Huân vốn bay theo sau lưng La Chinh, ánh mắt loé lên, bất ngờ thắng gấp lại, trường thương quay cuồng, một đạo thương mang màu trắng bất ngờ đâm ra, luồng chấn động vô hình kia nhanh chóng đuổi giết vây lấy Mông Xung.
“Thương pháp của ngươi đúng là mạnh mẽ, thật khiến người ta phải kinh ngạc. Thực lực như thế, lại có thể phát huy ra uy lực cực hạn thế này, đáng tiếc... vẫn vô dụng thôi!” Mông Xung đã cắn nuốt thứ quả màu đen kia rồi vung chiến đao trong tay ra chém tới.
Chẳng qua chỉ là một đao, vậy mà đã phá vỡ được thương mang của Huân. Không chỉ vậy mà đao thế còn không hề giảm bớt chút nào, trực tiếp cắt về phía thân hình của Huân!
“Ha ha, chết cho ta!”
Trong nháy mắt đao thế kia cắt vào ngực Huân, lập tức cắt nát thân thể thon dài của nàng!
Đúng là Huân đã bị Mông Xung giết mất rồi. Có điều, nàng vốn đã ở thể kiếm linh, chính là kiếm linh hoá thành hình thân thể, cho dù có bị giết thì cũng sẽ không bị tổn thương trí mạng gì.
Huân hoá thành từng đốm kiếm linh, vây lấy trường thương bay về phía La Chinh!
Nhưng rất nhanh, kiếm linh lại hoá hình lần nữa, tiếp tục giơ trường thương lên, xông về phía Mông Xung. Vẫn là một thương, vẫn là cỗ chấn động khiến lòng người kinh hãi ấy.
Công kích của Huân vô cùng sắc bén, mặc dù thực lực Mông Xung đã tăng lên nhiều, thế nhưng vẫn không thể không dừng lại mà tập trung ứng phó, nếu không lỡ như gã bị trúng một thương kia, e rằng cũng phải chết.
Mông Xung lại bổ một đao ra, cắt nát thân hình của Huân một lần nữa. Nhưng chỉ chớp mắt, Huân lại hoàn hảo không tổn hao gì mà quay về, đưa tay tiếp tục đâm thương...
Mông Xung nhanh chóng phát hiện cứ tiếp tục như vậy cũng không phải cách.
Đúng là tốc độ bay của gã nhanh hơn La Chinh không ít, nhưng cô nàng Yêu Dạ tộc trước mắt này căn bản là sự tồn tại bất tử bất diệt, cứ liên tục phá rối, thế nên khoảng cách giữa gã và La Chinh hoàn toàn không rút ngắn đi được chút nào!
Mà càng khiến Mông Xung tức giận hơn chính là đám người La Chinh nhanh chóng chạy ở đằng trước, còn đám người Thiên Hổ và Huyết La Thiên đằng sau lại không đuổi theo kịp, khoảng cách càng ngày càng xa, chẳng giúp gì được cho gã!
Có điều, đã vất vả đuổi đến nơi này rồi, sao Mông Xung lại chịu từ bỏ được?
Gã không tin, người tên Huân này thật sự có thể hợp lại mãi như vậy!
Thân thể kiếm linh của Huân phụ thuộc vào La Chinh, trên lý thuyết thì đúng là sẽ không chết, cũng không thể bị diệt, chỉ cần La Chinh không chết thì nàng cũng sẽ không biến mất hay diệt vong.
Có điều nếu cứ liên tục cắt nát rồi lại khôi phục, cắt nát rồi lại khôi phục như vậy, thì cũng là gánh nặng không hề nhỏ. Những ánh sáng kiếm linh màu đỏ toả ra kia đang dần mờ nhạt đi, nếu như năng lượng của kiếm linh bị tiêu hao đến một mức độ nhất định thì cũng chỉ đành phải từ từ dưỡng lại trong cơ thể La Chinh mới có thể khôi phục.
Lúc này, tình hình trước mắt vô cùng bất lợi cho La Chinh...
Đám người Lăng Yên, Triệu Phần Cầm, Chu Chử Hạc cũng bắt đầu tăng tốc độ bay lên, bọn họ một mạch chạy trốn mà không hề chống cự, nhưng không có nghĩa là bọn họ từ bỏ việc chống lại. Suốt đường đi bị Mông Xung đuổi giết như vậy, đối với bọn họ mà nói cũng không sao!
Ở đây rượt rượt đuổi đuổi mãi, hai bên cứ thế nhanh chóng di chuyển về phía trước, mười dặm, trăm dặm, hai trăm dặm...
Lúc này mọi người cũng dần nhận ra, hình như cảnh sắc trước mắt có gì đó bất thường.
Sau khi từ tầng ngoài tiến vào tầng trong, cảnh vật xung quanh đều dần dần mất đi màu sắc, nhưng mà cho đến giờ, cảnh vật xung quanh lại giống như đã biến mất, ngoài mặt đất đen sì ra thì cây cối, rừng rậm, sông núi đều biến mất, tất cả đều đơn điệu như nhau!
“Sương mù, xung quanh bắt đầu có sương mù rồi.” Bỗng nhiên La Chinh nói.
“Sương mù?” Nghe lời La Chinh nói, sắc mặt Lăng Yên tái mét, cho dù nàng đã trải qua mười ba kiếp luân hồi, nhưng giờ phút này tâm cảnh cũng không thể đè nén được sóng gió đang dần nổi lên.
Triệu Phần Cầm và Chu Chử Hạc ngẩng đầu quan sát, nhưng lại nói: “Không nhìn thấy sương mù mà...”
Nhưng Vân Lạc lại khẳng định: “Đúng là có sương mù rồi, có điều vẫn còn rất mỏng!”
“Nguy rồi, e rằng chúng ta... có lẽ đã tiến vào khu vực trung tâm rồi!” Vẻ mặt Lăng Yên trầm xuống, thân hình bỗng nhiên dừng lại.
Giữa lúc đang nói chuyện, quả nhiên sương mù xung quanh đã dày lên không ít, cho dù là đám người Triệu Phần Cầm cũng đã nhìn thấy một lớp sương mù lờ mờ bắt đầu nổi lên. Hơn nữa, lớp sương mù này còn nhanh chóng tản ra với tốc độ có thể nhìn thấy được.
Bọn họ vừa mới dừng lại, chỉ một lát sau Mông Xung cũng đã chạy đến, đồng thời còn cười lạnh nói: “Sao không chạy nữa rồi?”