Bởi vì có sương mù nên hai bên tạm thời đình chiến, nhưng lúc này mọi người vẫn cẩn thận duy trì khoảng cách nhất định.
Dù sao thì hai bên cũng là kẻ địch của nhau.
Mông Xung đã đuổi giết liên tục, xa khoảng hai, ba mươi dặm, nhưng từ lúc tiến vào vùng sương mù đến giờ cũng chưa được bao lâu, thế nên chắc cũng chỉ được thêm bốn, năm dặm nữa.
Với tốc độ phi hành của mọi người, chỉ trong chốc lát là có thể quay trở lại!
Mọi người đều vô cùng thấp thỏm, lo lắng, bởi không ai biết liệu mình có thể đi ra khỏi vùng sương mù này được hay không.
Một nén nhang trôi qua, sắc mặt mọi người càng ngày càng kém. Dựa vào tốc độ phi hành của bọn họ thì trong một nén nhang đã có thể đi được hơn mười dặm, thế nhưng phía trước vẫn là một màn sương mù vô tận, hoàn toàn không tìm thấy lối ra.
“Tiêu rồi, tiêu rồi, đúng là giống y như lời đồn. Sau khi tiến vào khu sương mù thì sẽ không thể tìm được đường ra...” Huyết La Thiên vẻ mặt như đưa đám mà nói.
“Câm miệng!” Mông Xung quát lớn. Tuy ngoài mặt hắn ta vẫn giữ được vẻ bình tĩnh, nhưng thực ra hắn rất hoảng loạn. Ma tộc là chủng tộc có hiểu biết về động Huyền Minh nhiều nhất, lần trước mọi người cùng liên thủ thăm dò khu vực trung tâm, Ma tộc phái nhiều người đi nhất nên cũng là bên tổn thất lớn nhất!
Hơn nữa trong lần thăm dò khu vực trung tâm kia, Ma tộc đã chuẩn bị rất kỹ càng, tất cả đều có bản mệnh bài, đồng thời cũng thiết lập phù truyền âm.
Nhưng sau khi đi vào vùng sương mù, tất cả phù truyền âm đều không thể sử dụng, không thể kết nối với người ở bên ngoài vùng sương mù được, nhưng bản mệnh bài thì vẫn có thể dùng tốt.
Nếu bản mệnh bài không vỡ thì người sẽ không chết. Sau khi tiến vào vùng sương mù, lúc đầu mọi người đều bình yên vô sự, nhưng sau ba ngày, tất cả bản mệnh bài đều cùng lúc vỡ tan! Chỉ trong khoảnh khắc, hơn mười gã Chiến Tôn cấp cao của Ma tộc đều đồng loạt chết!
Rốt cuộc là thứ gì mà có thể giết chết được mười gã Chiến Tôn cấp cao của Ma tộc chỉ trong nháy mắt?
Chỉ sợ điều này mãi mãi là bí ẩn không có câu trả lời.
Lúc này, Mông Xung có cơ hội để vạch trần bí ẩn này, nhưng cái giá phải trả lại là tính mạng của gã!
Đúng lúc này, bỗng nhiên La Chinh ở cách đó không xa lên tiếng: “Dừng lại!”
Mọi người đều quay lại nhìn La Chinh, Triệu Phần Cầm theo sau hỏi: “ Sao thế?”
“Các ngươi nhìn xem.” La Chinh chỉ xuống mặt đất, trên mặt đất có một vài ký hiệu nhỏ.
Tất cả mọi người nhìn vào ký hiệu, lập tức hỏi: “Đó là cái gì vậy?”
“Lúc chúng ta vừa mới xuất phát, ta đã lén để lại ký hiệu này... hiện tại.” Vẻ mặt La Chinh phức tạp nhìn mấy ký hiệu kia, cau mày nói: “Chúng ta lại quay về nơi ban đầu rồi.”
Huyết La Thiên cười như mếu: “Xem ra chúng ta đã lòng vòng nãy giờ?”
La Chinh gật đầu, tinh thần mọi người liền trầm xuống.
“Sao lại như vậy? Rõ ràng chúng ta đã đi theo đường thẳng!” Triệu Phần Cầm nói.
La Chinh cười ảm đạm: “Ngươi chắc chắn chúng ta đi theo đường thẳng?”
“Chắc chắn!” Triệu Phần Cầm trả lời kiên quyết.
La Chinh lại lắc đầu, thở dài một hơi nói: “Trước hết, chưa nói đến điểm quái lạ của vùng sương mù, nhưng nếu chúng ta muốn đi được đường thẳng thì cũng chẳng phải là chuyện dễ dàng như vậy.”
“La Chinh, ngươi đang chê chỉ số thông minh của chúng ta sao?” Huyết La Thiên cười lạnh nói.
Đường đường là một nhóm Chiến Tôn cấp cao, chẳng lẽ ngay cả đường thẳng cũng không biết? Cho dù là đám trẻ con miệng còn hôi sữa cũng biết làm chuyện này đấy. Lời này của La Chinh khiến người khác không thể tưởng tượng nổi.
La Chinh thản nhiên nhìn Huyết La Thiên, sau đó hắn giơ tay ra, xé một mảnh vài từ trên cổ tay áo ra, nói với Huyết La Thiên: “Ngươi lại đây.”
“Làm gì?” Huyết La Thiên cảnh giác nhìn chằm chằm La Chinh.
“Yên tâm, ta chỉ cho người làm thử chút việc mà thôi, sẽ không ra tay đâu.” La Chinh nói.
Huyết La Thiên nhìn đám người Mông Xung, rõ ràng chính gã cũng không muốn đi qua. Nếu La Chinh muốn giết gã, bên cạnh còn có đám người Lăng Yên thì liệu gã có thể chống lại?
Nhưng nhìn điệu bộ này của La Chinh, Mông Xung lại gật đầu, ra lệnh: “Huyết La Thiên, ngươi qua đi.”
Lệnh của Mông Xung, Huyết La Thiên không dám cãi, chỉ đành đi tới trước mặt La Chinh.
La Chinh giơ mảnh vải lên, nói với Huyết La Thiên: “Giờ ngươi không phi hành mà dùng mảnh vải này che kín mắt, đến khi không nhìn thấy được gì nữa thì đứng lên, sau đó đi về phía trước!”
“Làm gì vậy...?” Huyết La Thiên có vẻ không tin tưởng.
“Làm đi.” La Chinh nghiêm mặt nói.
Huyết La Thiên quay lại, nhìn thấy ánh mắt của Mông Xung thì chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo. Sau khi La Chinh dùng mảnh vải bịt kín mắt Huyết La Thiên thì nói: “Đi về phía trước đi.”
La Chinh nói xong thì Huyết La Thiên liền bước về phía trước.
“Đi, đi tiếp!”
Dưới sự thúc giục của La Chinh, Huyết La Thiên bước đi càng lúc càng nhanh, nhanh chóng bước về phía trước.
Mười trượng, hai mươi trượng, ba mươi trượng, bốn mươi trượng...
Huyết La Thiên đã đi về phía trước rất xa, bóng dáng dần dần đi vào trong màn sương mù.
“Ta đang ở đâu? Giờ đã được chưa?” Vốn dĩ Huyết La Thiên không phải là người to gan lớn mật, huống hồ lúc này còn đang ở nơi quỷ quái như vậy, ai biết được lỡ đâu xuất hiện một con ma vật nào đó ăn thịt gã luôn thì sao?
Mông Xung chuẩn bị lên tiếng thì bị La Chinh ngăn lại, đồng thời sử dụng chân nguyên truyền âm nói với Huyết La Thiên: “Đi, tiếp tục đi! Gần được rồi!”
Huyết La Thiên bước đi nhanh hơn, mau chóng đi tiếp...
Mọi người nhìn vào trong màn sương mù, bóng người Huyết La Thiên đi một vòng lớn, cuối cùng lại quay về vị trí ban đầu. Lúc gã đi ngang qua La Chinh, hắn liền kéo mảnh vải trên mặt gã xuống.
Huyết La Thiên khó hiểu nhìn mọi người, kỳ quái nói: “Các ngươi đều đi theo ta ư?”
Mọi người đồng loạt lắc đầu. Vừa rồi bọn họ không hề di chuyển dù chỉ một bước.
“Nhưng mà, nhưng mà... Chắc chắn vừa rồi ta đã đi đường thẳng!” Huyết La Thiên khó hiểu nói.
“Bản thân ngươi nghĩ mình đã đi đường thẳng, nhưng thực ra lại không phải vậy!” La Chinh thản nhiên nói: “Bình thường chúng ta có thể đi đường thẳng, thực ra là bởi có một vật rõ ràng để tham chiếu! Ví dụ như từ từ đi tới gần một núi lớn, như vậy có thể đảm bảo được là đường đi thẳng!”
“Nhưng đây là trong sương mù, chúng ta không thấy rõ vật nào để tham chiếu cả. Lúc này màn sương mù đã che mắt chúng ta, giống như mảnh vải vậy, cho nên... chúng ta cứ quanh quẩn trong một vòng tròn nhỏ.” La Chinh tiếp tục nói.
“Thì ra là như vậy, ta cũng chưa từng nghe nói đến.” Đám người Triệu Phần Cầm cũng cảm thấy kỳ lạ.
La Chinh thản nhiên lắc đầu. Đại lục Hải Thần quanh năm chìm trong hỗn loạn, chỉ có giết chóc và sinh tồn, không ổn định như Trung vực, đương nhiên càng không nói tới chuyện nhận được truyền thừa về văn hóa. Bọn họ không biết tới nguyên lý này cũng là chuyện bình thường.
“Vậy bây giờ phải làm sao?” Lăng Yên hỏi
Lúc này, mọi người đều nhìn về phía La Chinh. Rõ ràng, bọn họ nhìn thấy được hy vọng từ trên người hắn. Từ khi lâm vào tình huống không rõ ràng này, biểu hiện của La Chinh vô cùng thần kỳ.
“Đi tiếp thôi!” La Chinh lấy trường kiếm ra, vẽ trên mặt đất một ký hiệu, lập tực chọn một hướng đi!
Mọi người nhìn nhau, ánh mắt ngày càng phức tạp. Tất cả hy vọng của mọi người đều gửi gắm hết lên người La Chinh.
Thực ra La Chinh không nói hết ra toàn bộ, không phải hắn không có vật tham chiếu!
Chiếc nhẫn tu di ở ngực hắn chính là vật tham chiếu!
La Chinh càng đi xa khỏi truyền thừa của Thiên Miểu Tiên Nhân thì chiếc nhẫn trên ngực hắn càng lạnh, mà càng tới gần truyền thừa thì chiếc nhẫn trên ngực lại càng nóng!
Như vậy, chỉ cần chiếc nhẫn càng lạnh, độ ấm tỏa ra từ chiếc nhẫn tu di làm từ ngọc Hồ Điệp kia càng ít thì tức là mọi người ngày càng rời xa khu vực trung tâm...
Lợi dụng điều này để rời khỏi khu vực trung tâm cũng không khó.
Dù sao thì chiếc nhẫn ngọc Hồ Điệp kia cũng giống như một ngọn đèn chỉ đường...
Nhưng ở nơi sương mù này đúng là có chút quỷ dị. Vừa rồi lúc mọi người quay trở lại, rõ ràng nhẫn tu di càng ngày càng lạnh, thế mà chỉ trong chốc lát nó lại càng ngày càng nóng, nhiệt độ nóng lạnh không ngừng luân phiên truyền ra từ bên trong.
Điều này chứng minh rằng không phải mọi người đang đi đường thẳng, cũng không phải đang luẩn quẩn trong một vòng tròn, mà là lúc thì rẽ trái lúc thì rẽ phải, khi xa khi gần.
Có lẽ bọn họ đã lạc vào trong một không gian đặc biệt!
La Chinh cũng không nói ra điều này, bởi thứ nhất là không cần thiết..., thứ hai là chỉ sợ sẽ khiến cho càng nhiều người hoảng sợ hơn!
Lần này đi, mọi người càng thêm cẩn thận, không chỉ có La Chinh mà những người khác cũng liên tục để lại ký hiệu.
Một nén nhang trôi qua...
Hai nén nhang trôi qua...
Ba nén nhang trôi qua...
Một canh giờ...
Hai canh giờ...
Theo thời gian dần trôi, tâm trạng của mọi người càng nặng nề như rơi vào vực sâu không đáy.
Mọi người hoàn toàn tự dùng phương pháp của chính mình, để lại ký hiệu trên mặt đất. Trên mặt đất chằng chịt các loại ký hiệu, ví dụ như vừa mới tìm được ký hiệu của người thứ nhất thì ngay bên cạnh lại là ký hiệu của người thứ hai, rồi còn chẳng biết đâu ra ký hiệu thứ sáu nữa!
Bên trong màn sương mù cứ như tồn tại một mê cung khổng lồ vậy.