Cái xác khô kia mở to mắt, lập tức khiến mọi người hoảng sợ.
Đặc biệt là Mông Xung ở gần Vân Lạc nhất, trông hắn cứ như bị rắn độc cắn vậy, cả người lui về phía sau tới bảy tám bước, vẻ mặt cảnh giác nhìn chằm chằm vào cái xác khô.
Dù gì thì cũng là cường giả cấp Giới Chủ, thực lực của người này lúc còn sống có thể khống chế cả một đại giới! Cho dù đã tọa hóa* ở chỗ này đến mức chỉ còn lại một cái xác khô thì khi mở hai mắt ra vẫn khiến người ta có cảm giác run sợ trong lòng!
*Tọa hóa: Là từ chỉ một dáng ngồi chết của hòa thượng, thường được dùng trong đạo Phật.
Vân Lạc thản nhiên liếc mắt nhìn Mông Xung một cái, ngay sau đó nói: “Trước kia không có, bây giờ có.”
Mọi người đều cẩn thận nhìn chằm chằm vào cái xác khô kia, chỉ sợ nó có thể hoàn hồn. Thực lực của cường giả ở cấp bậc Giới Chủ căn bản không phải thứ bọn họ có thể tưởng tượng được. Có lẽ chỉ cần giữ lại một phần vạn thực lực thôi cũng đã đủ giết sạch mọi người ở đây rồi!
Chẳng qua dưới tình huống vô cùng cảnh giác như vậy, không ít người giống cũng như Mông Xung, trong mắt đều hiện lên một tia tham lam!
Cho dù cái xác khô này đã từng có thân phận gì thì đối với mỗi người mà nói, bí mật cất giấu trên người ông ta đều là một cơ duyên không nhỏ. Trước hết không nói về giá trị của riêng cái xác khô này, chỉ riêng chiếc vòng tay vân tước mà Vân Lạc vừa mới lấy được kia thôi thì những đồ vật được cất giấu trong đó đã khó có thể tưởng tượng nổi rồi.
Nhưng động lòng thì động lòng chứ mọi người còn giữ lại được một tia lý trí. Chính xác thì Vân Lạc còn hiểu rõ về động Huyền Minh nhiều hơn tất cả mọi người, hơn nữa nàng ta vừa mới nói rằng có cách rời khỏi nơi này.
Tuy cơ duyên quan trọng, nhưng so ra thì tính mạng lại càng quan trọng hơn. Dù có thế nào thì trước hết phải rời khỏi đám sương mù đáng chết này đã rồi nói, nếu không thì dù có lấy được bảo bối tốt đến đâu cũng chẳng có mạng mà hưởng thụ!
Suy nghĩ của La Chinh lại không giống những người khác, hắn chỉ thấy kỳ quái, vì thế nhỏ giọng hỏi: “Nếu Vân Lạc đã sớm biết rõ ca ca nàng ta tọa hóa tại đây thì vì sao phải chờ tới bây giờ mới đi vào động Huyền Minh?”
Theo La Chinh biết thì thời gian Vân Lạc vào trong tháp Tội Ác cũng khá dài, nếu mục đích của nàng là thu thập di vật của ca ca thì hoàn toàn không cần phải chờ tới bây giờ mới đi vào động Huyền Minh, dù sao thì mỗi năm đều có một cơ hội để vào trong động.
Huân lắc đầu nói: “Không rõ lắm.” Ngay sau đó nàng nghiêng đầu nghĩ lại rồi nói: “Có lẽ, là bởi vì ngươi.”
“Ta?” La Chinh nhíu mày.
“Ta cũng chỉ suy đoán thôi. Hành trình đến động Huyền Minh lần này, từ lúc bắt đầu nàng ta đã bám riết theo ngươi, mục đích của nàng chắc chắn không chỉ là thu thập di vật của ca ca, mà có lẽ còn có mục đích khác.” Huân chớp mắt một cái rồi nói thêm: “Cái tên Thiên Miểu kia cho ngươi một viên ngọc Hồ Điệp, có lẽ kẻ đó cũng có mục đích của chính mình. Nếu ngươi tìm được truyền thừa kia thì phải tùy tình hình mà làm, chưa chắc… hắn đã là người tốt.”
Điều Huân nói cũng chỉ là suy đoán, đứng ở góc độ của Huân thì Nhân tộc trên Thượng Giới là một chủng tộc cực kỳ khổng lồ, về mặt khống chế cũng hơn rất nhiều lần so với Yêu Dạ tộc, hơn nữa trong Nhân tộc vốn cũng không bền chắc như thép. Theo nàng phán đoán, rất có thể chuyện xảy ra trong động Huyền Minh là do đấu đá nội bộ Nhân tộc, cũng không liên quan đến chủng tộc khác.
Mục tiêu của Huân chỉ có một, chính là hy vọng La Chinh nhanh chóng trưởng thành, một ngày kia có thể giúp nàng trở về Yêu Dạ tộc, cho nên nàng cũng không hy vọng La Chinh trở thành vật hy sinh cho cuộc đấu đá nội bộ Nhân tộc.
La Chinh gật gật đầu. Tuy nói Thiên Miểu chỉ là một linh hồn thoi thóp, nhưng ông ta có mục đích của chính mình, khi thực sự đến thời điểm mấu chốt, La Chinh cũng phải tự mình đưa ra lựa chọn, Huân nhắc nhở cũng không sai.
Chỉ chốc lát sau, Vân Lạc đã thu cái xác chết kia vào nhẫn tu di. Nhẫn tu di không giống không giống Tiểu Thế Giới, trong nhẫn tu di không thể chứa vật sống, nếu vật còn sống đó mạnh mẽ mà bị nhét vào trong thì sẽ bị nó đẩy ra bên ngoài, nhưng nếu vật còn sống mà hơi yếu một chút thì sẽ trực tiếp bị giết chết.
Sau khi thu xác chết vào, Vân Lạc lại lấy chiếc vòng tay ra, đặt ngón tay trắng trẻo ở bên miệng rồi nhẹ nhàng cắn một cái. Một giọt máu tươi từ đầu ngón tay chảy ra, đọng trên con chim sơn ca màu vàng ở phía đuôi chiếc vòng tay kia.
Giọt máu tươi nhanh chóng thấm vào chiếc vòng.
Ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm vào chiếc vòng đó. Đương nhiên bọn họ đều hiểu rõ là Vân Lạc đang luyện hóa nó, đặc biệt là đám người Mông Xung, Thiên Hổ và Huyết La Thiên, bọn họ đều rất muốn biết, nếu trong chiếc vòng thật sự có một không gian tu di thì rốt cuộc nó chứa bảo vật gì kinh người! Bảo vật của cường giả ở cấp bậc này, tùy tiện lấy một cái cũng có thể giúp bọn họ có được lợi ích vô cùng!
Chờ sau khi Vân Lạc luyện hóa chiếc vòng xong, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào đó, lấy ra một thứ.
Ánh mắt mọi người đều rất hừng hực, quả nhiên trong đó có giấu đồ vật!
Chỉ thấy trong tay Vân Lạc lại cầm một đồ vật trông giống như con cua, ở phía dưới con cua còn có một vòng dây xích kim loại thật dài, nhìn qua thì trông như là một món đồ trang sức nho nhỏ.
Vân Lạc chậm rãi bò từ dưới đáy hố to lên rồi đi thẳng về hướng La Chinh.
“Đừng cử động.” Vân Lạc đi đến trước mặt La Chinh, sau đó kéo dây xích kim loại ra rồi vòng qua đầu hắn mà đặt xuống.
Sau khi nàng treo con cua trên ngực La Chinh thì cũng chẳng giải thích gì nhiều mà chỉ nói: “Tặng cho ngươi.” Ngay sau đó nàng đưa mũi ngửi ngửi người hắn rồi lại quay đầu tiếp tục đi thẳng về phía trước!
Lúc này, đầu óc mọi người hoàn toàn trở nên mờ mịt, những hành động này của Vân Lạc thật sự quá mức quái dị, hoàn toàn không thể đoán được…
Mọi người cũng không nói, không hỏi gì nhiều. Nếu Vân Lạc cho bọn họ một tia hy vọng, vậy thì lúc này cứ ngoan ngoãn đi theo nàng là được.
Vân Lạc như một con ngựa đi ở phía trước, còn đám La Chinh thì theo đuôi phía sau, mà Mông Xung cũng bám sát theo cuối cùng.
Lúc trước, đây là một đoạn đường cực kỳ hoang vắng, mọi người càng ngày càng tới điểm đỏ nơi chân trời kia thì những thứ quái lạ xung quanh cũng càng ngày càng nhiều.
Vừa đi khỏi cái hố to được một lát, cách đó không xa có cắm một thanh kiếm rất lớn!
Lúc trước ở Thử Luyện Giả Chi Lộ, thanh cự kiếm của Huyết Ma Đại Đế mà La Chinh đã mang đi cũng đã đủ lớn rồi, nhưng so sánh với thanh kiếm trước mắt này thì chẳng khác nào gặp sư phụ.
Thanh cự kiếm trước mắt ước chừng cao hơn trăm trượng, còn cao hơn một vài ngọn núi tầm trung. Dưới lớp sương mù bao phủ, ngẩng đầu nhìn lên thì căn bản nhìn không thấy chuôi của thanh kiếm này…
Một thanh kiếm lớn như vậy, cứ cho như là người của Cự Nhân tộc cũng không thể vung được, không biết là dạng nhân vật gì mới có thể điều khiển được nó.
Đám người Lăng Yên, Triệu Phần Cầm, Mông Xung cũng động tâm với thanh kiếm này…
Lúc đầu, Lăng Yên và Triệu Phần Cầm muốn lợi dụng nhẫn tu di để lấy thanh kiếm này, nhưng họ đã nhanh chóng phát hiện ra rằng hành động này thật phí công. Cho dù không gian tu di của bọn họ có thể chứa nổi thì thanh cự kiếm này vẫn không hề nhúc nhích.
Về phần Mông Xung thì lại càng dứt khoát hơn, gã trực tiếp bay lên, đứng trên chuôi của thanh cự kiếm, hai tay ôm lấy chuôi kiếm, muốn rút nó ra khỏi mặt đất.
“Ha!”
Mông Xung quát lên một tiếng lớn. Người Ma tộc vốn mạnh mẽ hơn nhiều so với các chủng tộc khác, dường mỗi người đều có thần lực trời sinh, huống hồ hiện tại Mông Xung đã ăn quả Hắc Thiên Ma Thần nên tu vi đã tăng vọt, cương nguyên trong cơ thể bất chợt bùng nổ, sức mạnh cuồng bạo như thế thì cho dù là một ngọn núi nhỏ cũng bị hắn dọn sạch!
Nhưng dù có dùng sức thế nào thì thanh cự kiếm vẫn không hề nhúc nhích.
Cuối cùng, Mông Xung chỉ có thể hậm hực nhảy xuống.
“Không thể mang thanh cự kiếm này đi được!” Mông Xung trừng mắt ra nhìn, đi sang một bên rồi đứng khoanh tay. Vào được núi báu vật mà phải tay không ra về thì đúng là một chuyện khiến người ta buồn bực.
Đúng lúc này, La Chinh lại đi thẳng về hướng thanh cự kiếm.
“Hừ, ngươi cho rằng ngươi có thể rút được thanh kiếm này sao?” Mông Xung cười lạnh.
Triệu Phân Cầm cũng nhắc nhở: “La Chinh, trọng lượng của thanh kiếm này không có cách nào tính toán được, cứ cho là sức mạnh của ngươi khác hẳn với người thường thì cũng không rút nó ra được đâu.”
La Chinh hơi mỉm cười: “Ai nói ta muốn rút thanh kiếm này ra?”
Hắn vừa nói xong, Vân Lạc bên cạnh lập tức hiểu rõ hắn muốn làm gì, mà Huân lại còn đồng tình nói: “Thanh kiếm này đã là vật vô chủ, nếu không mang đi được thì luyện hóa nó đi cũng không tiếc.”
“Luyện?” Huyết La Thiên híp mắt cười nói: “Muốn luyện thanh kiếm này? Làm gì đơn giản như vậy!”
“Đồ vật ở Thượng Giới ấy mà, đứng sừng sững ở chỗ này vô số năm rồi, phía trên cự kiếm cất giữ một sức mạnh mà không phải là thứ bọn họ có thể tưởng tượng được, cho dù mời tất cả các luyện khí sư trên khắp thiên hạ tới đây thì có lẽ cũng không thể luyện nổi…” Chu Chử Hạc cũng lắc đầu nói.
La Chinh lại không nói gì, hắn đi tới cạnh cự kiếm rồi khoanh chân ngồi xuống, Hắc Hỏa trong đầu đã bày ra trước mặt mọi người. La Chinh cũng không cần phải kiêng kỵ gì, ánh mắt hắn chợt lóe lên, Hắc Hỏa trong đầu cũng đã lượn lờ bay ra, tiến đến thanh cự kiếm kia!
“Ngọn lửa màu đen này…” Hai người Lăng Yên và Triệu Phần Cầm đã từng thấy ngọn lửa màu đen của La Chinh, nhưng Mông Xung thì chưa, gã chỉ thấy ngọn lửa màu đen đó bay ra ngoài rồi tức khắc tạo ra một lỗ hổng nho nhỏ trên thân thanh cự kiếm!