Vòng xoáy màu xám trắng trong đôi mắt Vân Lạc liên tục xoay tròn, trong mắt phảng phất như có hai bông tuyết được khảm vào đó.
“Ừ, đương nhiên là ta biết rõ.” Vân Lạc nhẹ nhàng nói.
“Vậy thì ngươi cũng biết mục đích ta đến đây?” La Chinh lại hỏi.
Vân Lạc gật đầu, sau đó nhìn chằm chằm vào La Chinh nói: “Ta biết rất rõ, còn ngươi chẳng qua chỉ là một kẻ ngoài cuộc không biết sự thật mà thôi.”
“Kẻ ngoài cuộc?” La Chinh khẽ cau mày.
“Vận may của Thiên Miểu không tệ, không ngờ ông ta chờ nhiều năm như vậy, bằng lòng hy sinh cả cơ hội luân hồi của bản thân, cuối cùng cũng chờ được một người có mệnh Đại Thế Chi Tranh.” Vân Lạc nghiêm mặt nói: “Có điều, gã vẫn chưa nói hết đầu đuôi mọi chuyện cho ngươi.”
“Đầu đuôi chuyện gì?” La Chinh truy hỏi. Đúng là La Chinh có chút không rõ lắm về chuyện này, thậm chí ngay cả truyền thừa mà bản thân đang tìm là gì hắn cũng không biết.
Vân Lạc lại thản nhiên nói: “Ngươi có con đường của chính ngươi, vì vậy ta không khuyến khích ngươi xen vào thế cục này.”
“Đó là thế cục gì?” La Chinh hỏi. Nghe giọng điệu Vân Lạc thì dường như từ Trung Vực đến động Huyền Minh đều bị cuốn vào một tranh chấp lớn nào đó. Mà giờ xem ra, có thể suy đoán của Huân là chính xác, rất có khả năng cuộc tranh chấp này là tranh chấp nội bộ của Nhân tộc, hơn nữa còn là tranh chấp trên Thượng Giới. Mà xem tình hình hiện tại thì hình như Thiên Miểu và Vân Lạc tuyệt đối không phải là người cùng một chiến tuyến! Chẳng qua là La Chinh lại không hề biết đầu đuôi chuyện này dù chỉ một chút!
Vân Lạc yếu ớt thở dài một hơi nói: “Là thế cục chết.”
Mặt La Chinh nặng nề, sau đó lại nói: “Có thể nói rõ không?”
“Không dễ để nói rõ được.” Vân Lạc lắc đầu, bước hai bước đến gần La Chinh, hít một hơi thật sâu, sau đó trên mặt lộ ra một nụ cười hiếm thấy. “Nhưng ngươi đã đi đến bước này rồi, vì vậy ngươi cũng sẽ trở thành người trong cuộc, ta chỉ hy vọng sau khi ngươi kế thừa thứ kia rồi thì sẽ đưa ra một phán đoán chính xác, biết rõ bản thân nên đi con đường nào!”
“Đương nhiên là ta biết rõ bản thân phải đi đường nào.” La Chinh nghiêm mặt nói.
Cho dù ở hoàn cảnh nào, cho dù bây giờ có vướng vào tranh chấp nào đi nữa thì La Chinh vẫn kiên định đi tiếp con đường của mình, sẽ không dễ dàng để người khác điều khiển. Cho dù Thiên Miểu Tiên Nhân hay Vân Lạc có muốn lợi dụng mình đi nữa thì cũng phải xem con đường của bọn họ có mâu thuẫn với con đường của mình không.
Còn chuyện bản thân hai người bọn họ đại diện cho hai thế lực đối nghịch nhau thì không liên quan gì nhiều đến La Chinh.
“Cũng phải.” Vân Lạc gật đầu, “Con đường của người có mệnh Đại Thế Chi Tranh là con đường của chính họ, muốn thay đổi con đường của các ngươi thì cũng khó như thay đổi quỹ đạo chuyển động của một ngôi sao vậy. Có lẽ tiến vào động Huyền Minh... vốn đã là con đường của chính ngươi rồi, còn ta lại vô tình trở thành người dẫn đường của ngươi.”
Lời nói của Vân Lạc quá mơ hồ, bản thân La Chinh nghe cũng không hiểu lắm chứ nói gì đến những người khác.
Trong lúc nói chuyện, mọi người cũng càng tới gần vực sâu khổng lồ kia hơn...
Cái gọi là nhìn núi làm ngựa chết, thoạt nhìn thì vực sâu và con mãnh thú kia cũng không cách xa gì, nhưng mọi người tiến về phía vực sâu kia rất lâu rồi mà khoảng cách mới chỉ kéo gần được một chút, còn con thú lớn nằm cạnh vực sâu kia thì càng ngày càng to lên, nếu chỉ dùng thị lực thì hoàn toàn không thể đánh giá được kích thước của nó nữa!
Bay được khoảng hai canh giờ, mọi người mới đến mép vực sâu này.
Đứng ở mép vực sâu, mọi người lập tức cảm nhận được một loại cảm giác vô cùng nhỏ bé!
Thay vì nói đây là một vực sâu thì chi bằng nói rằng đây là một khe hở còn sót lại của cả vùng đất này. Cho dù dùng một quốc gia cũng khó thể lấp đầy được khe hở này, mà con thú khổng lồ kia thì lại nằm ở một bên, thân thể to lớn khổng lồ, mọc ra những cây gai nhọn dựng đứng, cơ thể của nó trải dài từ mép vực sâu đến chỗ bóng đen vô tận trong vực sâu, thị lực bình thường hoàn toàn không thể nhìn ra được chiều dài của con thú khổng lồ này.
Tuy Vân Lạc nói con thú khổng lồ này được gọi là mãnh thú Hung Hạt, là chó canh cửa địa ngục, nhưng trong mắt La Chinh, với hình thể này thì hoàn toàn không giống chó chút nào, ngược lại còn là sinh vật thuộc họ rắn thì đúng hơn!
“Vực sâu khổng lồ này không phải là thông tới địa ngục thật đấy chứ?” Trong hai mắt Mông Xung xuất hiện một tia sợ hãi.
Sau khi Mông Xung bước chân vào Chiến Thánh, gã có một ước mơ tốt đẹp về tương lai của mình. Sau khi trở thành Chiến Thánh thì gã không thể rời khỏi tháp Tội Ác được, bởi vì bên ngoài tháp Tội Ác chính là mảnh đất nguyền rủa, với tu vi của gã mà bước vào đó thì chắc chắn phải chết!
Huống hồ, trong tháp Tội Ác cũng không thể xây truyền tống trận được. Nói cách khác, cả đời này Mông Xung không thể rời khỏi tháp Tội Ác và động Huyền Minh.
Có điều, đối với Mông Xung mà nói thì đây cũng không phải chuyện quá phiền lòng. Chỉ cần gã có thể tiến vào tháp Tội Ác, thực lực sẽ liên tục đột phá, không những đột phá được cảnh giới Chiến Thánh mà còn có thể bước vào Thần Hải Cảnh, thậm chí là cấp bậc cao hơn nữa!
Chờ sau khi gã có thực lực mạnh mẽ hơn nữa thì có thể lấy hết tất cả cơ duyên trong động Huyền Minh cho mình dùng rồi… Có lẽ đến lúc đó, chuyện rời khỏi mảnh đất nguyền rủa cũng không còn là chuyện gì quá khó khăn.
Đáng tiếc, Mông Xung vẫn còn đánh giá thấp động Huyền Minh. Bây giờ gã mới phát hiện ra rằng, đừng nói là Thần Hải Cảnh, cho dù gã có mạnh hơn Thần Hải Cảnh gấp mười lần, gấp trăm lần đi nữa thì có lẽ cũng khó đi vào khu vực trung tâm được một lần chứ nói gì đến chuyện lấy cơ duyên!
Nhưng Vân Lạc lại lắc đầu, lạnh lùng nói: “Người đời cho rằng địa ngục là nơi quỷ quái, nhưng thật ra cái gọi là địa ngục, chẳng qua chỉ là một cánh cửa mà thôi.”
“Một cánh cửa? Vậy điều này...” Mông Xung lại hỏi.
Vân Lạc lại đoán được vấn đề của Mông Xung: “Muốn biết vực sâu này thông đến đâu? Nhảy vào xem thử là biết.”
Đôi mắt lớn cỡ quả đấm của Mông Xung trừng to lên. Đừng nói đến chuyện nhảy xuống vực sâu này, bây giờ bọn họ đang bị Huyền Minh Tử Quang bao phủ, rời khỏi vòng bảo hộ màu cam này của La Chinh thì sẽ bị Huyền Minh Tử Quang chiếu chết ngay lập tức...
“Làm sao bây giờ?” La Chinh hỏi.
“Lấy miếng ngọc Hồ Điệp kia ra.” Vân Lạc ra lệnh.
La Chinh đưa tay lấy ngọc Hồ Điệp từ trong nhẫn tu di ra. Khi hắn vừa lấy ngọc Hồ Điệp kia ra, ngọn lửa bốc lên từ đó lập tức khiến mọi người hoảng sợ, theo bản năng mà tránh sang một bên.
Có điều, ngọn lửa này lại không gây trở ngại gì đối vói La Chinh, ngọc Hồ Điệp trong bàn tay hắn giống như một tinh linh nhỏ đang khiêu vũ, tia lửa nhảy nhót bắn ra, vô cùng bắt mắt.
“Sau đó?” La Chinh lại cầm ngọc Hồ Điệp hỏi.
“Ném xuống.” Vẻ mặt Vân Lạc lạnh nhạt nói.
Trên mặt La Chinh hiện lên vẻ chần chừ, Thiên Miểu cẩn thận giao miếng ngọc Hồ Điệp này cho mình, thế nhưng tới đây hắn lại phải ném miếng ngọc Hồ Điệp này xuống?
Nhìn thấy vẻ do dự của La Chinh, Vân Lạc chớp mắt một cái, thản nhiên nói: “Ngươi biết vì sao Thiên Miểu không nói rõ bất cứ điều gì cho ngươi không?”
“Vì sao?”
La Chinh cũng đang thắc mắc vấn đề này!
Lúc trước Thiên Miểu chỉ đưa miếng ngọc Hồ Điệp này cho La Chinh, sau đó nói với hắn phải xuống dưới tháp Tội Ác, lấy được một truyền thừa rất quan trọng nào đó, rồi chỉ truyền tống La Chinh đến đại lục Hải Thần, còn những thông tin khác thì gần như đều không nói rõ!
Làm thế nào để lấy được truyền thừa này? Làm thế nào để tiến vào khu vực trung tâm? Hay làm thế nào để sử dụng miếng ngọc Hồ Điệp kia? Ông ta đều không nói.
Cho dù số mệnh La Chinh có mạnh, cho dù hắn có là thiên tài đi chăng nữa thì cũng không thể nào đoán ra được cách sử dụng miếng ngọc Hồ Điệp này...
Vân Lạc cười nhạt một tiếng rồi lại quay đầu hỏi Mông Xung đứng cách đó không xa: “Có phải Ma tộc các ngươi từng có một vị Chiến Tôn cấp cao tên là ‘Tu Gia’ không?”
Nghe thấy cái tên này, Mông Xung và Thiên Hổ cùng gật đầu. Theo lời Vân Lạc nói thì thực lực người này không mạnh, nhưng lại có tiếng tăm rất lớn trong Song Ma thánh địa. Đừng nói là Mông Xung, cho dù là Triệu Phần Cầm, Chu Chử Hạc hay Lăng Yên đều từng nghe nói đến người này.
Bởi vì vị Chiến Tôn cấp cao tên Tu Gia này đã từng khống chế tháp Tội Ác đến hơn trăm năm!
Thông thường, Chiến Tôn cấp cao trong tháp Tội Ác đều cố gắng áp chế tu vi của mình, đợi đến khi tích luỹ đủ ánh sáng tạo hoá rồi mới rời khỏi tháp Tội Ác để tiến hành đột phá. Mà thường thì khi áp chế tu vi rồi đột phá bình cảnh như vậy lại có hiệu quả vô cùng tốt, vì vậy Chiến Tôn cấp cao đi ra từ tháp Tội Ác thường đột phá lên Chiến Thánh mà gần như không có bình cảnh!
Có điều, áp chế tu vi cũng không phải chuyện dễ dàng. Tu vi bị áp chế lâu thì rất có khả năng sẽ tự đột phá. Vì vậy có không ít Chiến Tôn cấp cao khi cảm thấy mình sắp đột phá sẽ tự động rời khỏi tháp Tội Ác, rời xa mảnh đất nguyền rủa, còn nếu đột phá trong tháp Tội Ác, đó đơn thuần là muốn chết.
Nhưng trong Ma tộc lại xuất hiện một kẻ khác loài, đó chính là Tu Gia!
Lúc đó Tu Gia đã áp chế tu vi của mình ở Chiến Tôn cấp cao, kéo dài đến hơn trăm năm. Trong hơn trăm năm này, gã vẫn luôn là người nắm giữ chỗ ngồi mạnh nhất, có thể nói Ma tộc có thể khống chế tháp Tội Ác, hơn một nửa công lao trong đó là của Tu Gia!
Về phần Tu Gia làm thế nào để áp chế tu vi của mình ở Chiến Tôn cấp cao đến hơn trăm năm thì vẫn là một bí ẩn to lớn đối với tất cả các sinh linh.
Bởi vì lúc đó, thực lực của Tu Gia quá mạnh, nên gã thật sự được coi là người nắm giữ tháp Tội Ác, vì vậy dù chỉ là một tên Chiến Tôn cấp cao, nhưng Song Ma thánh địa cũng muốn dựa vào mặt mũi của gã một chút!