Trước khi rời khỏi Thanh Vân Tông, La Chinh cũng chưa nói cho đám Mạc Xán biết hắn đã nhận nhiệm vụ. Cho nên, chuyện hắn biến mất trong thời gian này bọn họ cũng không biết.
“Việc này nói ra rất dài dòng, nên để sau này hãy nói. Hôm nay Tiểu Vũ Phong xảy ra chuyện gì sao? Sao mọi người đều tụ tập lại đây?” La Chinh liếc mắt về phía xa xa.
Rất nhiều người sau khi tiến vào Thanh Vân Tông đều một lòng tu luyện võ đạo, gấp rút muốn tăng thực lực của bản thân. Có những đệ tử, ngoại trừ lúc ăn cơm thì rất hiếm khi rời khỏi nơi tu luyện, vậy mà hôm nay dường như toàn bộ đều ở đây. Trong ấn tượng của La Chinh, tình huống này thực sự rất hiếm thấy.
“La Chinh huynh, khoảng thời gian huynh không ở đây, Tiểu Vũ Phong chúng ta gặp phải phiền phức!” Mạc Xán giải thích: “Chẳng qua chuyện này cũng không liên quan đến chúng ta lắm. Dù sao tranh chấp giữa bọn họ, chúng ta không tiện nhúng tay.”
“Phiền phức? Phiền phức gì?” La Chinh có chút giật mình. Tuy Tiểu Vũ Phong xếp hạng nhất từ dưới lên trong ba mươi ba phong của Thanh Vân Tông nhưng dù sao cũng ở trong Thanh Vân Tông, ai dám vô duyên vô cớ đến kiếm chuyện?
Thấy bộ dạng nghi ngờ của La Chinh, Chu Hiển liền bổ sung: “Mấy hôm trước, đệ tử Tiểu Vũ Phong chúng ta có mâu thuẫn với đệ tử Thốc Thứu Phong. Việc này ầm ĩ đến cả các đạo sư, vì thế đạo sư của Thốc Thứu Phong liền phát động khiêu chiến với Tiểu Vũ Phong chúng ta.”
“Khiêu chiến? Không phải chỉ giữa các đệ tử với nhau mới có thể phát động khiêu chiến hay sao?” La Chinh vẫn không hiểu.
Chu Hiển mỉm cười, tiếp tục nói: “Giữa các phong với nhau cũng có thể phát động khiêu chiến. Trong Thanh Vân Tông, các loại tỷ thí, xếp hạng thì nhiều vô số kể, ngoài đại hội thi đấu giữa các phong ba năm một lần, còn có thử luyện nội môn, ngoại môn thường niên, còn có cả phát động khiêu chiến giữa các phong nữa. Giống như lần này, Thốc Thứu Phong khiêu chiến Tiểu Vũ Phong chúng ta, chỉ cần đạo sư hai bên cùng đồng ý thì tất cả đệ tử ngoại môn đều có thể tham gia.”
“Thùng thùng thùng thùng!”
Lúc Chu Hiển nói, từ bên phía lôi đài bỗng truyền tới tiếng trống.
Rất nhiều đệ tử ngoại môn nghe được tiếng trống đều đồng loạt đi tới lôi đài bên kia.
Chu Hiển thấy thế liền nói: “La Chinh huynh, khiêu chiến hôm nay lại bắt đầu rồi, chúng ta cũng qua đó đi!”
Trên đường đi về phía lôi đài, La Chinh xem như cũng hiểu được đại khái quy tắc khiêu chiến.
Ý định ban đầu của Thanh Vân Tông khi thiết lập quy tắc này là để cổ vũ đệ tử các phong tỷ thí với nhau, nhằm khích lệ các đệ tử mau tiến bộ.
Loại khiêu chiến này không chỉ mình đệ tử ngoại môn mà đệ tử nội môn cũng có, chẳng qua lần này là đệ tử ngoại môn Thốc Thứu Phong tỷ thí với đệ tử ngoại môn Tiểu Vũ Phong.
Theo lời Chu Hiển nói, thì lần khiêu chiến này Thốc Thứu Phong đã lên kế hoạch từ rất lâu. Họ lợi dụng vài đệ tử ngoại môn gây sự trước, sau đó làm lớn chuyện lên, cuối cùng khi đạo sư hai bên phải ra mặt thường sẽ lựa chọn “Phong Chiến” để giải quyết loại mâu thuẫn này.
Về phần tại sao Thốc Thứu Phong xếp hạng hai mươi bốn lại muốn tìm Tiểu Vũ Phong?
Nguyên nhân lớn nhất vẫn là: quả hồng mềm thì dễ bóp.
Thực lực Tiểu Vũ Phong đứng đầu từ dưới đếm lên nên sẽ chịu cảnh người gặp người khinh.
Mà một khi đã giành chiến thắng ở Phong Chiến, toàn bộ tiền tiêu và các loại đan dược trong vòng một tháng của ngoại môn Tiểu Vũ Phong đều thuộc về Thốc Thứu Phong.
Theo lý thuyết, dưới tình huống biết rõ mình không thắng nổi, nhóm đạo sư của Tiểu Vũ Phong sẽ từ chối khiêu chiến. Thế nhưng vì lý do gì mà lần này lại chấp nhận khiêu chiến của Thốc Thứu Phong thì Chu Hiển không rõ lắm.
La Chinh, Mạc Xán và Chu Hiển theo đám đệ tử ngoại môn chen vào trong lôi đài.
Bởi vì Phong Chiến gần như liên quan đến phúc lợi của tất cả đệ tử ngoại môn, nên hầu như toàn bộ đệ tử ngoại môn đều tới. So với lần La Chinh khiêu chiến Dương Liệt thì người xem lần này còn nhiều hơn gấp hai, ba lần. Tuy xung quanh lôi đài rất rộng, nhưng nhiều người chen chúc nhau như vậy nên vẫn vô cùng chật chội.
Người đến xem khiêu chiến không chỉ có đệ tử ngoại môn Tiểu Vũ Phong, xung quanh còn lác đác vài đệ tử mặc trường bào đen. Ngay cả đệ tử nội môn Tiểu Vũ Phong bình thường rất ít khi thấy mặt cũng tới xem cuộc chiến.
Tuy đệ tử nội môn không thể tham gia khiêu chiến, dù đệ tử ngoại môn có thua cuộc thì nội môn cũng không bị ảnh hưởng gì, nhưng Phong Chiến lại liên quan đến danh dự của Tiểu Vũ Phong nên đệ tử nội môn cũng để ý đôi chút.
Chờ đến khi La Chinh tìm được một vị trí, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy người đang đứng trên lôi đài là Chương Vô Huyền.
“Ơ, tại sao Vô Huyền huynh lại lên lôi đài?” La Chinh buồn bực hỏi.
Chu Hiển giải thích: “Thốc Thứu Phong khiêu chiến cũng đã qua ba trận, Tiểu Vũ Phong chúng ta cử ra ba đệ tử ngoại môn là Lục Trần Hào xếp hạng thứ mười sáu, Trịnh Hạ Long xếp hạng thứ mười ba và Từ Cửu Hi xếp hạng thứ chín. Cả ba trận đều thua nên lần này tới lượt Vô Huyền huynh lên.”
Nghe đến đó thì La Chinh đã hiểu rõ, tình thế của Tiểu Vũ Phong hiện tại không được lạc quan lắm.
La Chinh không quan tâm tới đan dược hay tiền tiêu hàng tháng của Tiểu Vũ Phong, bởi những đan dược đó gần như vô dụng đối với hắn, tiền tiêu hàng tháng cũng chẳng đáng gì. Nhưng là một thành viên của “tập thể” Tiểu Vũ Phong, nếu có cơ hội góp một phần sức thì hắn cũng sẽ không ngại ngần.
“Bắt đầu rồi! Bắt đầu rồi! Điền Nghị của Thốc Thứu Phong đã liên tục đánh bại ba người của Tiểu Vũ Phong chúng ta, không biết Chương Vô Huyền có chống đỡ được hay không!”
“Ài, cũng khó nói. Thực lực Chương Vô Huyền quả thực không tồi, nếu đánh bại Điền Nghị thì đã sao? Điền Nghị kia ở Thốc Thứu Phong cũng chỉ mới xếp hạng thứ mười sáu mà thôi. Nếu Chương Vô Huyền đánh bại Điền Nghị, Thốc Thứu Phong chắc chắn sẽ cho người xếp hạng cao hơn ra đánh, lúc đó Tiểu Vũ Phong chúng ta không biết sẽ phải đối phó thế nào?”
Nghe đệ tử ngoại môn Tiểu Vũ Phong bàn luận sôi nổi, hiển nhiên cũng không coi trọng trận tỉ thí này lắm.
Trong tiếng bàn luận, La Chinh thấy một người nhảy lên lôi đài. Người nọ dáng người gầy yếu, cao mét tám, cả người tựa như cái sào trúc. Hắn chính là Điền Nghị trong miệng mọi người kia.
Điền Nghị lên đài liền nhìn lướt qua các đệ tử ngoại môn Tiểu Vũ Phong đứng xung quanh, trong ánh mắt dường như có vẻ khinh thường, sau đó nhìn chằm chằm Chương Vô Huyền cười nói: “Tiểu Vũ Phong hết người rồi à? Sao lại phái một tên béo lên đây?”
Bên dưới lập tức truyền tới tiếng xôn xao.
Khi đi khiêu chiến phong khác tương đương với việc đứng trên địa bàn của người ta, thông thường cho dù có nắm chắc phần thắng tới đâu cũng sẽ khiêm tốn một chút. Dù sao nếu chọc giận toàn bộ đệ tử ngoại môn của phong khác, không biết chừng lại bị vây đánh hội đồng, nếu bị như vậy thì thật xui xẻo. Mặc dù quy định trong Thanh Vân Tông khá nghiêm, nhưng nhiều người thì luật cũng không thể trách. Nếu Điền Nghị thật sự bị loạn quyền đánh chết, vậy cũng là chết oan.
Không nghĩ rằng Điền Nghị này sau khi thắng liên tiếp ba trận thì càng thêm kiêu ngạo, đám đệ tử ngoại môn Tiểu Vũ Phong nghe được những lời đó liền lên tiếng quát mắng.
Điền Nghị không chút sợ hãi, đứng trên lôi đài mà lớn tiếng mắng lại: “Đám các ngươi kêu gào cái gì? Có gan thì lên lôi đài khiêu chiến, Điền gia ta ở đây chờ. Tới một đánh một, tới mười đánh mười! Loại phế vật vẫn luôn xếp hạng nhất từ dưới đếm lên như Tiểu Vũ Phong các ngươi, ta nghĩ tốt nhất là nên xóa tên khỏi ba mươi ba phong đi thì hơn!”
La Chinh nghe vậy liền nhướng mày, tiếng mắng chửi của đông đảo đệ tử ngoại môn Tiểu Vũ Phong ngày càng lớn, cục diện đã sắp không khống chế được.
Đúng lúc này, Chương Vô Huyền vẫn luôn cười hì hì không nói bỗng phất phất tay.
Chương Vô Huyền trước nay vẫn luôn mang khuôn mặt tươi cười, giờ phút này lại vô cùng nghiêm túc. Loại biểu cảm bình tĩnh này xuất hiện trên người một người béo, đúng là một chuyện vô cùng quỷ dị.
Hành động của Chương Vô Huyền lập tức trấn áp lại cục diện.
Dù sao, Chương Vô Huyền cũng là nhân vật xếp thứ bảy trong các đệ tử ngoại môn Tiểu Vũ Phong.
Hắn rất dễ chung sống, lại không hề tự cao tự đại, trong Tiểu Vũ Phong cũng không đắc tội bất cứ ai.
Người như vậy hầu như không có cảm giác tồn tại.
Nhưng mọi người rất rõ, giấu trong thân thể mập mạp kia là thực lực mạnh đến kinh người.
Vài đệ tử ngoại môn lâu năm vẫn còn nhớ rõ, lúc Chương Vô Huyền vừa vào Tiểu Vũ Phong, một số người cảm thấy Chương Vô Huyền yếu đuối dễ bắt nạt nên tìm hắn gây phiền phức. Kết quả đều bị Chương Vô Huyền nhẹ nhàng cho đo đất.
Khi đó mọi người mới hiểu được, người mập mạp nhìn như vô hại này tuyệt đối là một nhân vật cực kì lợi hại.
Thực lực Chương Vô Huyền hết sức ổn định, luôn xếp hạng thứ bảy trong phong.
Nhưng không ít người đoán, chắc chắn Chương Vô Huyền đã che giấu thực lực. Nếu hắn cố gắng thêm một chút thì chuyện nằm trong danh sách năm người mạnh nhất ngoại môn Tiểu Vũ Phong cũng không phải là vấn đề.
“Điền Nghị, trong Thanh Vân Tông, việc khiêu chiến giữa các phong chính là chuyện hết sức bình thường, chẳng qua là luận bàn tỉ thí mà thôi. Thế nhưng lời ngươi vừa nói quá đáng quá rồi.” Chương Vô Huyền lạnh mặt nói.
Cũng do Chương Vô Huyền tính tình tốt, chứ nếu đổi lại là người khác, chỉ sợ giờ phút này đã lao vào vừa đánh vừa mắng, sao có thể nói uyển chuyển như Chương Vô Huyền?
Trên thực tế những người hiểu biết Chương Vô Huyền lúc này đều rõ, Chương Vô Huyền thật ra đang vô cùng tức giận, chỉ là cách hắn tỏ ra tức giận khác với người bình thường.
Điền Nghị không nhận ra Chương Vô Huyền đang tức giận, hắn mỉa mai nói: “Quá đáng thì đã sao? Ta nói có gì không đúng? Tiểu Vũ Phong nếu đã hết người, thì nhận thua luôn đi, để người Thốc Thứu Phong chúng ta đi lãnh thưởng. Chứ giờ các ngươi lại phái một tên mập lên, thật khiến ta quá thất vọng.”
“Thất vọng hay không thì tỷ thí xong rồi nói, chứ ngươi cứ lắm lời như đàn bà vậy, xem ra Thốc Thứu Phong cũng chẳng hơn gì.” Chương Vô Huyền lắc đầu đáp lễ.
“Đàn bà?” Điền Nghị cười ha hả: “Được lắm, thế thì bắt đầu đi, để ta cho ngươi thua một cách quang minh chính đại!”
Sau đó Điền Nghị giơ hai tay lên, một tầng chân khí màu nâu bộc phát ra từ trong cơ thể hắn. Hắn khẽ quát một tiếng rồi điều khiển chỗ chân khí màu nâu kia xông vào trong sàn lôi đài.
“Thần Mộc Tiêm Thứ!”
“Phốc phốc!”
Thấy một màn như vậy, lông mày La Chinh hơi nhếch lên. Chân khí của Điền Nghị này dường như có lực tương thích rất mạnh, nhanh chóng nhập hết vào trong thép tinh luyện chế tạo lôi đài.
Sau đó, ánh sáng màu nâu cuộn trào, dưới lòng bàn chân Chương Vô Huyền xuất hiện hai cọc gỗ.
Điền Nghị dù sao cũng chỉ là Nửa Bước Tiên Thiên, lợi dụng chân khí biến thành “Thần Mộc Tiêm Thứ” vẫn còn hơi dính hư ảnh, chứ không phải đã hoàn toàn chân thật. Nếu như Điền Nghị đã là Tiên Thiên Cảnh thì giờ phút này thứ bay lên từ dưới đất phải là “Thần Mộc” thực sự.
Dù vậy, uy lực của “Thần Mộc” này cũng không thể khinh thường, nếu bị Thần Mộc đâm phải thì dù có không chết cũng sẽ mất đi nửa cái mạng. La Chinh cũng phải toát mồ hôi thay cho Chương Vô Huyền.