Lời Vân Lạc nói cũng không sai. Đừng nói là rơi vào trong cơ thể con Hung Hạt này, chỉ là sương mù thôi thì cũng đã định trước rằng bọn họ không thể rời khỏi rồi. Hơn nữa, sau khi bị sương mù này bao vây, dù bọn họ có di chuyển hay không thì thật ra vẫn liên tục bị kéo về phía vực sâu khổng lồ kia mà thôi.
Chưa nói đến chuyện đến gần vực sâu, lúc ấy mọi người còn đang lọt trong sương mù nên không thể ngăn cản Huyền Minh Tử Quang, nếu như không phải vì món bảo vật nhìn giống con cua trước ngực La Chinh kia thì tất cả đã chết dưới Huyền Minh Tử Quang hết rồi.
Lúc này, mọi người chỉ có thể nghe lời Vân Lạc, chứ không còn con đường nào khác để đi.
“Rốt cuộc mấy tên da xanh này là ai vậy?” Lúc này La Chinh mới hỏi.
Vân Lạc lập tức trả lời: “Vừa rồi Lăng Yên đoán đúng, bọn họ chính là dân bản địa trong thế giới này.”
“Nhưng sao bọn họ lại muốn giết chúng ta?” La Chinh lại hỏi.
Vân Lạc thản nhiên nói: “Bọn họ thân là dân bản địa trong cơ thể con Hung Hạt này, loại bỏ người ngoài chính là trách nhiệm của bọn họ.”
“Vậy vừa rồi ngươi nói gì khiến bọn họ thay đổi quyết định giết chúng ta sao?” La Chinh hỏi.
“Một lát nữa ngươi sẽ biết.” Vân Lạc trốn tránh không trả lời.
Tất cả mọi người đều bị treo trong tấm lưới khổng lồ này, từ từ di chuyển về phía trước, tất nhiên tốc độ bay sẽ nhanh hơn đi bộ không ít, liên tục lướt qua rừng núi, sông suối phía dưới...
Diện tích Tiểu Thế Giới trong cơ thể con Hung Hạt này vượt xa sức tưởng tượng của mọi người. Bay như vậy khoảng một canh giờ, phía trước mọi người bỗng xuất hiện một vùng cây được chế thành dãy tường thành. Cách đó không xa, từng cái cây dài được vót nhọn dựng thẳng đứng, rõ ràng đây là thành trại mà đám người da xanh kia xây dựng nên.
Trong thành trại kia có không ít tên da xanh đi tới đi lui, trên đầu đám người da xanh này có một tấm lưới lớn, được kéo dài thẳng ra sau thành trại, hạ xuống khắp ngõ ngách bên trong thành. Nhìn hàng rào sắt được chế tạo từ kim loại trước mắt, mọi người cũng hiểu rõ, nơi đây hẳn là ngục giam của thành trại này.
Sau khi đám người da xanh này cởi bỏ tấm lưới lớn đang trói chặt trên thân đám người La Chinh thì dùng trường thương ngăn bọn họ lại. Một tên da xanh trong số đó chỉ vào cửa ngục giam bên cạnh, ý bảo bọn họ tự đi vào.
Ánh mắt mọi người nhìn về phía Vân Lạc, Vân Lạc nháy mắt một cái, ý bảo bọn họ cứ vào đi, sau đó bước vào ngục giam trước, vì vậy những người khác cũng lần lượt đi vào sau Vân Lạc.
Đến khi La Chinh chuẩn bị đi vào thì lại có một cây trường thương cản hắn lại, trường thương nhẹ nhàng khều khều, bô bô nói gì đó với La Chinh.
Nơi trường thương khều khều vào chính là cái nhẫn tu di trước ngực La Chinh, trên mặt tên da xanh lộ ra ý cười, trong đôi mắt lại càng lộ vẻ tham lam.
Dù La Chinh nghe không hiểu những lời hắn ta nói, nhưng sao lại không hiểu ý chứ? Tên này đang muốn cái nhẫn tu di trước ngực La Chinh!
Chưa nói đến chuyện rong chiếc nhẫn tu di này chứa toàn bộ gia sản của hắn, hơn nữa còn có một lượng lớn Thiên Diễn Tinh Hoa, thậm chí còn cả món trang sức hình con cua dùng để ngăn Huyền Minh Tử Quang cũng được nhét vào. Huống hồ, cái nhẫn tu di này còn là đồ do Ninh Vũ Điệp đưa cho La Chinh lúc trước. Vậy thì sao hắn có thể dễ dàng giao ra được?
Lúc này, vẻ mặt những người khác cũng trầm xuống. Nếu như cái nhẫn tu di này bị lấy đi, thiếu đi ánh sáng màu da cam mà con cua kia tản ra để ngăn cản Huyền Minh Tử Quang thì sao bọn họ có thể bình yên vô sự mà ra ngoài được chứ? Đừng nói đến chuyện rời khỏi sương mù, sau khi rời khỏi thế giới bên trong con Hung Hạt này có lẽ chỉ trong nháy mắt bọn họ đã bị Huyền Minh Tử Quang chiếu chết mất rồi!
Đồ vật liên quan đến chuyện sống chết, sao có thể để bị cướp đi được?
“Không được cho hắn!” Lăng Yên lạnh giọng nói.
Trên mặt mọi người đều hiện ra một tầng sát khí, nếu tên da xanh này muốn cưỡng chế lấy nhẫn tu di của La Chinh đi, thì lúc này bọn họ chỉ có thể ra tay mà thôi. Mặc dù mọi người không thể vận chân nguyên, nhưng chỉ đơn thuần dựa vào sức mạnh cơ thể thì vẫn có thể liều mạng với đám người da xanh này!
Tên da xanh kia thấy La Chinh không hề động đậy thì nói liến thoắng thêm vài câu, sau đó đưa tay lên muốn lấy nhẫn tu di của La Chinh. Nắm đấm của La Chinh đã siết chặt, dưới khoảng cách này, hắn hoàn toàn có thể dùng một quyền đánh nát tên da xanh đó!
Đúng vào lúc này, bỗng nhiên Vân Lạc lại thản nhiên nói: “La Chinh, cứ đưa nhẫn tu di cho bọn chúng trước đi.”
“Nhưng mà...” Chân mày La Chinh cau lại. Không phải hắn không tin Vân Lạc, có lẽ là từ phần thiện cảm ban đầu đối với Vân Lạc nên hắn mơ hồ cảm thấy có lẽ Vân Lạc nói đúng. Nếu như lấy được phần truyền thừa kia, hắn có thể tự mình cân nhắc đúng sai, và rất có thể sẽ đứng về phía Vân Lạc.
Nhưng dù sao thì cái nhẫn tu di này lại có ý nghĩa rất khác đối với La Chinh, nên hắn khó mà nhượng bộ được.
“Cái nhẫn tu di này sẽ lấy lại được thôi.” Vân Lạc khẳng định: “Huống hồ những kẻ này lại hoàn toàn không biết cách để nhẫn nhận chủ, bọn chúng không thể mở nhẫn tu di ra được... Tin ta đi!”
Vân Lạc liên tiếp nói vài câu, trên mặt La Chinh hiện ra chút chần chừ, sau khi suy nghĩ một lát thì vẫn tháo nhẫn tu di xuống rồi đưa cho tên da xanh kia.
Không biết tên da xanh kia lại nói huyên thuyên thêm gì nữa, sai đó trên mặt hiện ra ý cười khẽ.
La Chinh híp mắt nhìn chằm chằm tên da xanh này, sau đó quay đầu bước vào ngục giam. Tất nhiên trong lòng La Chinh đã nổi lên ý định giết người, sau khi hắn bước vào ngục giam thì cánh cửa mới đóng lại đánh “ầm” một tiếng. La Chinh trầm mặt nhìn chằm chằm Vân Lạc hỏi: “Mặc kệ ngươi có mục đích gì, bây giờ, ngươi nhất định phải cho ta một lời giải thích!”
Ánh mắt mọi người lại đồng loạt nhìn chằm chằm vào Vân Lạc một lần nữa. Mọi người đi theo Vân Lạc suốt từ đầu tới giờ cũng không phải là để ngồi trong ngục giam làm tù binh thế này.
Vân Lạc nhìn chằm chằm La Chinh, lúc này mới cẩn thận nói: “Truyền thừa mà ngươi tìm, ở thế giới bên trong cơ thể con Hung Hạt này.”
“Vậy rồi sao?” Đáp án này của Vân Lạc cũng không khiến La Chinh cảm thấy bất ngờ, cũng không thể khiến hắn hài lòng được.
Vân Lạc nhắm mắt lại, suy nghĩ một chút, sau đó mới lên tiếng: “Giống như các ngươi đoán, thật ra toàn bộ động Huyền Minh có dính dáng đến cuộc tranh đấu của hai vị Thiên Tôn Nhân tộc, mà thứ hai vị Thiên Tôn này tranh đoạt, lại là một mảnh vỡ.”
“Thiên Tôn!” Ánh mắt La Chinh hơi loé lên.
Lần đầu tiên La Chinh nghe nói đến Thiên Tôn là do bộ thần võ tối cao mà Xích Long truyền lại! “Sao Chiến Thể” là do một vị cường giả Thiên Tôn tên Tinh Thần sáng tạo ra. Mà cường giả có thể sáng tạo ra bộ thần võ tối cao bậc này, thì hẳn thực lực bản thân cũng mạnh đến mức không thể tưởng tượng nổi!
Cho dù là trên Thượng Giới thì e rằng Thiên Tôn cũng là sự tồn tại hiếm thấy như lông phượng, sừng lân vậy.
Vân Lạc gật đầu: “Nhân tộc chúng ta trên Thượng Giới cũng không đoàn kết lắm, mà lại chia ra làm ba thế lực lớn. Trong đó, thế lực lớn nhất chính là do Nguyên Tội Thiên Tôn dẫn đầu. Nguyên Tội Thiên Tôn lãnh đạo bốn nghìn Đại Thế Giới! Còn thế lực thứ hai thì là Thần Dụ Thiên Tôn, ông ta lãnh đạo ba nghìn Đại Thế Giới. Còn Lôi Phạt Thiên Tôn là người yếu nhất, lãnh đạo hai nghìn Đại Thế Giới.”
“Vậy nếu thế lực Nhân tộc hợp lại thì chẳng phải có hơn một vạn Đại Thế Giới sao?” Triệu Phần Cầm bên cạnh mở to hai mắt hỏi.
Phi thăng lên Thượng Giới là ước mơ của mỗi võ giả, bởi vì con người trong đại lục Hải Thần vô cùng nhỏ yếu, vì vậy đám người Triệu Phần Cầm và Chu Chử Hạc cũng theo bản năng mà cho rằng, có lẽ trên Thượng Giới, Nhân tộc cũng có vẻ nhỏ yếu. Nhưng dù thế nào hắn cũng không ngờ được, Nhân tộc lại có thể lãnh đạo hơn một vạn Đại Thế Giới!
La Chinh cũng vô cùng kinh ngạc. Hắn từng nghe Thanh Long nói, thế lực của Nhân tộc trên Thượng Giới vô cùng lớn mạnh, nhưng cũng hoàn toàn không ngờ là lại mạnh đến mức độ này.
Cả Chân Long tộc cũng chỉ có một Đại Thế Giới mà thôi? Thế nhưng Nhân tộc lại có đến hơn một vạn? Sự chênh lệch này cũng lớn quá!
“Không ngờ Nhân tộc chúng ta trên Thượng Giới lại lợi hại như vậy.” Chu Chử Hạc bên cạnh lập tức nói, trên mặt tràn ngập vẻ tưởng tượng.
Hai gã Ma tộc Mông Xung và Thiên Hổ bên cạnh tuy không nói gì, nhưng nghe vậy cũng thấy vô cùng kinh hãi. Trong tháp Tội Ác, Ma tộc vẫn luôn khoe khoang rằng Ma tộc bọn họ mới là chủng tộc hoàn mỹ nhất, mấy chủng tộc như Nhân tộc thì chỉ là chủng tộc yếu kém mà thôi! Cho dù là thiên phú hay tiềm lực thì còn lâu mới bằng được Ma tộc bọn họ.
Có điều, bởi vì sự xuất hiện của La Chinh nên đã dễ dàng phủ định lời nói của Ma tộc.
Bây giờ lại nghe Vân Lạc nói thế, không ngờ Nhân tộc trên Thượng Giới lại kinh khủng như vậy!
Đúng vào lúc này, Huân lại lách mình ra, thản nhiên cười nói: “Hơn vạn Đại Thế Giới thì có gì giỏi, không phải Nhân tộc cũng không dám khai chiến với Yêu Dạ tộc ta sao. Hừ hừ!”
Vân Lạc thản nhiên liếc nhìn Huân, rồi lại lắc đầu: “Đúng là Yêu Dạ tộc các ngươi rất mạnh, nhưng đáng tiếc khả năng sinh sản lại quá yếu. Có lẽ trong một nghìn năm này Nhân tộc chúng ta vẫn không thể vượt qua được các ngươi, nhưng chẳng bao lâu nữa, nhất định chúng ta sẽ vượt qua Yêu Dạ tộc các ngươi.”
Thực lực cá nhân của người Yêu Dạ tộc mạnh mẽ, nhưng khả năng sinh sản lại thấp, mà đây cũng chính là tổn thất lớn nhất đối với một chủng tộc! Cho nên từ ban đầu, Yêu Dạ tộc đã giành được không ít Đại Thế Giới, nhưng lại không thể phái ra nhiều người để tiến vào chiếm giữ được. Cho đến bây giờ, toàn bộ số Đại Thế Giới mà Yêu Dạ tộc chiếm cứ được cũng không quá một nghìn.
“Hừ, trên Thượng Giới, cho dù có nắm trong tay bao nhiêu Đại Thế Giới đi nữa thì vẫn phải cân nhắc đến thực lực.” Huân không phục nói.
Vân Lạc lắc đầu từ chối cho ý kiến: “Trước hết không nói chuyện này nữa, ta đang nói đến tranh chấp giữa Thần Dụ Thiên Tôn và Nguyên Tội Thiên Tôn, chuyện này vốn không thể nói trước mặt ngươi được, vì vậy ta vẫn chưa nói rõ ràng cho La Chinh.”