Đối với võ giả Sinh Tử Cảnh, vào khoảnh khắc chân nguyên ngưng tụ đến tối đa thì nó sẽ dần hóa lỏng, đây vốn là một quá trình rất dễ hoàn thành.
Nhưng tối nay, Ninh Vũ Điệp lại liên tục thất bại, tâm trạng không yên thì kết quả chính là như vậy.
Thông thường, tu luyện dưới tình huống này thì lại là một việc hết sức nguy hiểm, rất có khả năng sẽ bị tẩu hỏa nhập ma, tự gây tổn thương cho chính bản thân mình, thế nên hầu hết các võ giả đều chọn buông thả một chút, tạm thời ngừng tu luyện.
Khổ nỗi Ninh Vũ Điệp lại rất bướng bỉnh, thế nên khi trong đầu đang cố suy nghĩ vớ vẩn thì chợt cảm nhận được nỗi đau đớn truyền đến từ dưới bụng. Hóa ra là một luồng chân nguyên bị mất khống chế nên bất ngờ xông ra! Mà khi luồng chân nguyên này mất đi khống chế cũng là lúc luồng chân nguyên khác trong đan điền của nàng bắt đầu bị kích thích.
Ninh Vũ Điệp nhất thời kinh hãi, lúc này mới thu lại tâm trạng, muốn củng cố lại những chân nguyên kia, chỉ có điều đã không kịp nữa rồi.
Chân nguyên mất khống chế bỗng vọt thẳng ra ngoài, xuyên qua đan điền của nàng!
“Phụt!”
Một ngụm máu tươi phun ra, cho dù chỉ có một luồng chân nguyên, khi xuyên qua đan điền cũng chỉ gây tổn thương nho nhỏ, nhưng đan điền lại là vị trí trung tâm, cũng là nơi yếu nhất của mỗi võ giả, chỉ cần bị tổn hại một chút thôi thì cũng sẽ gây ra tổn thương không nhỏ.
Ninh Vũ Điệp vừa ngăn chặn chân nguyên trong đan điền, vừa nuốt thêm một viên đan dược. Một lúc lâu sau, chờ đến khi đan dược có tác dụng hoàn toàn thì nàng mới dần hoàn hồn lại, chẳng qua sắc mặt vẫn trắng bệch.
Ninh Vũ Điệp tạm dừng tu luyện, nhưng tâm trạng vẫn không khá hơn là bao. Nàng đi tới bên cửa sổ, đêm nay trăng sáng, sao thưa, vô tình có thể nhìn thấy một ngôi sao có ánh sáng màu vỏ quýt nơi chân trời.
“Ngôi sao đó là?” Ninh Vũ Điệp nhíu mày, nàng cảm nhận được ánh sáng của ngôi sao ở nơi xa xôi kia bắn thẳng đến Vân Điện, giống như trong Vân Điện có người dẫn động lực ngôi sao vậy. Mà điều này sao có thể? Hết sức kinh ngạc, Ninh Vũ Điệp nhẹ nhàng chuyển mình một cái, lập tức biến mất khỏi Băng Cung.
Thật ra suy nghĩ của La Chinh không rắc rối như Ninh Vũ Điệp và Khê Ấu Cầm, giờ phút này hắn đang phóng cảm giác ra ngoài, bắt đầu kết nối với những ngôi sao trong vũ trụ. Trước đây, La Chinh đã nhiều lần thử kết nối với những ngôi sao, nhưng ngoài lần đầu tiên thành công ra thì lần nào cũng thất bại.
Quá nhiều lần thất bại nên cũng khiến La Chinh cảm thấy hơi uể oải.
So sánh với những công pháp khác, Sao Chiến Thể này khó khăn hơn La Chinh tưởng tượng nhiều.
Tuy nhiên tối nay lại khác, ý thức của La Chinh đã thành công dẫn động được một ngôi sao. Đó là một ngôi sao màu vỏ quýt vô cùng xinh đẹp, ánh sáng màu cam ôn hòa mà yên tĩnh, quan trọng hơn là nó không hề kháng cự lại La Chinh!
Cứ thêm một ngôi sao thì uy lực của Sao Chiến Thể sẽ lớn hơn một chút, bây giờ thực lực của La Chinh vẫn có mức chênh lệch nhất định so với Thôi Tà. Tuy hắn chưa từng trực tiếp đánh tay đôi với Thôi Tà, nhưng hắn tự nhận chênh lệch thực lực giữa hắn và Thôi Tà cũng không lớn. Nếu hắn dẫn động thêm mấy ngôi sao nữa thì khoảng cách đến ngày tiêu diệt Thôi Tà cũng không còn xa!
Lúc đang tu luyện Sao Chiến Thể, trên người La Chinh sẽ được bao phủ bởi một lớp ánh sáng tím mờ ảo. Đó là liên hệ giữa La Chinh và ngôi sao màu tím thứ nhất. Bây giờ La Chinh lại thành công dẫn động ngôi sao thứ hai nên sẽ có thêm luồng ánh sáng màu vỏ quýt bao phủ. Hai loại ánh sáng khác nhau đan xen trên người La Chinh khiến cả người hắn mang dáng vẻ huyền bí.
Ninh Vũ Điệp ở cách đó rất xa đã nhìn thấy La Chinh trên nóc nhà: “Quả nhiên là hắn!”
Ninh Vũ Điệp không biết về chuyện La Chinh có thể dẫn động lực từ các ngôi sao kia, vì dù sao đó cũng là một công pháp khó học, cho nên nàng cũng chỉ đoán là hắn thôi. Bây giờ lại chứng thực được suy đoán của mình, Ninh Vũ Điệp lại càng tò mò.
Từ xa đã nhìn thấy khuôn mặt gầy gò của La Chinh, trong lòng Ninh Vũ Điệp cũng hơi xúc động.
Trong thời gian hai năm ngắn ngủi, thiếu niên này đã từ Chiếu Thần Cảnh tiến thẳng vào Hư Kiếp Cảnh. Tuy bây giờ La Chinh chỉ là Hư Kiếp Cảnh sơ kỳ, nhưng dù là Trác đại tiên sinh cũng sẽ bị hắn dễ dàng đánh bại. Có lẽ, hắn cũng chẳng kém hơn mình là bao.
Hẳn là hai năm nay hắn cũng chịu không ít đau khổ?
Ninh Vũ Điệp rất muốn bước đến nói chuyện với La Chinh, nhưng nghĩ đến cô tiểu thư Khê gia kia nên cuối cùng vẫn áp chế xúc động của chính mình. Sau khi thở dài một hơi rồi lẩm bẩm đợi sau này nói tiếp thì nàng bèn yên lặng lùi vào trong bóng tối.
Sáng sớm hôm sau, Khê Ấu Cầm đã đi tới đi lui ở trước nơi La Chinh ở, khi La Chinh vừa mới xuất hiện, nàng liền tươi cười rồi đi đến đón.
Bây giờ Khê Ấu Cầm đã thay đổi hoàn toàn, so với trước đây, hoàn toàn là hai người khác nhau.
Trước đây Khê Ấu Cầm vô cùng kiêu ngạo, đối với người khác đều dùng thái độ vênh mặt hất hàm, nhưng khi ở trước mặt La Chinh, dường như nàng đã thu lại toàn bộ.
Có lẽ trong lòng nàng đã coi La Chinh như đích đến của đời mình, chỉ tiếc là La Chinh còn chưa nhận thức rõ chuyện này. Sau khi nhìn thấy Khê Ấu Cầm, La Chinh cũng chỉ thản nhiên nhìn nàng một chút, sau đó đi thẳng vào sâu trong Vân Điện.
Đối với La Chinh thì Khê Ấu Cầm là vấn đề tương đối khó giải quyết. Nếu không phải vì chuyện trong địa cung kia thì chắc chắn La Chinh sẽ quyết tâm đuổi nàng đi. Nhưng khổ nỗi hắn đã ném nàng một lần trong thành Hỏa Dương, không thể nào lại đuổi nàng ta thêm lần nữa.
Ở giai đoạn hiện tại, La Chinh chỉ có thể tạm thời không chán ghét nàng.
Thấy La Chinh hờ hững, Khê Ấu Cầm mím môi lại, nhưng khuôn mặt không hề tỏ ra chút tức giận nào, chỉ ngây ngốc cười một chút rồi yên lặng đi theo sau La Chinh. Nàng biết La Chinh không thích nàng nhiều lời, nên nàng dứt khoát không nói một câu.
Vừa mới vào đại sảnh nghị sự trong Vân Điện, họ đã nghe thấy bên trong đại sảnh có rất nhiều tiếng thở dài của các trưởng lão Vân Điện.
“Quá thảm, Thôi Tà phát rồ luôn rồi, ngay cả những người phàm không tu luyện cũng không tha!”
“Những võ giả độc lập kia vốn dĩ cũng không phải người tốt gì! Một đám ô hợp. Nếu có cơ hội thì tất nhiên phải trút giận cho đủ!”
“Chỉ tội nghiệp cho những võ giả trong thành Hư Thiên, đang yên đang lành lại gặp vạ!”
Đang sôi nổi trao đổi thì thấy La Chinh mang theo Khê Ấu Cầm đi vào, mọi người lập tức ngừng lại.
Sau khi La Chinh đi vào, ánh mắt Đại Mộng chân nhân dừng lại trên người Khê Ấu Cầm. Ông ta vốn có vài lời nói muốn nói với La Chinh, nhưng sau khi nhìn thấy Khê Ấu Cầm thì khuôn mặt lại hiện vẻ do dự.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Nhìn thấy sắc mặt của Đại Mộng chân nhân, La Chinh mở miệng hỏi.
Phải đến lúc này Đại Mộng chân nhân mới mở miệng nói: “Hư Linh Tông bị Thiên Tà Tông bao vây tấn công!”
Tuy tin tức này cũng không khiến La Chinh cảm thấy bất ngờ, nhưng hắn vẫn không nhịn được mà nhíu mày. Còn Khê Ấu Cầm nghe thấy tin tức này thì hoàn toàn ngây dại.
Vào cái ngày mà La Chinh phối hợp với Hư Linh Thất Tử bày bẫy để tiêu diệt Thôi Tà, họ không ngờ thực lực chân chính của Thôi Tà lại vượt ngoài tưởng tượng nhiều như vậy, khiến toàn bộ Hư Linh Thất Tử bị tiêu diệt. Thiên Tà Tông có hai cường giả Sinh Tử Cảnh là Thôi Tà và Vu Chiêm Hà nên muốn san bằng Hư Linh Tông cũng chỉ là vấn đề thời gian, bởi dù sao thì một mình Thanh Hư đạo nhân cũng chẳng chống đỡ nổi.
Thật ra Hư Linh Tông đã bị công phá từ nhiều ngày trước, nhưng do truyền tống trận bị phá hủy nên phải tốn một ít thời gian mới truyền tin tức này ra ngoài được.
Khê Ấu Cầm ngây ngốc đứng tại chỗ rồi lại ngây ngốc nhìn Đại Mộng chân nhân: “Thành... thành Hư Thiên thì sao? Có tin tức của thành Hư Thiên không?”
Đại Mộng chân nhân lại liếc mắt nhìn La Chinh một cái, La Chinh gật đầu: “Mời chân nhân nói thẳng.”
“Vì Thiên Tà Tông muốn trả thù cho những võ giả độc lập kia nên tất cả những người dân trong thành Hư Thiên nếu không bị giết thì đều bị cướp sạch, bảy đại thế gia bị diệt môn.” Đại Mộng chân nhân nói, lời ít ý nhiều.
“Bảy... bảy đại thế gia? Ngươi chắc chắn là bảy… đại thế gia sao?” Khê Ấu Cầm run rẩy hỏi.
Trong thành Hư Thiên, các gia tộc có thế lực tam phẩm có bảy đại thế gia, lần lượt là Lâm, Hoàng, Thường, Hứa, Tiếu, Trần, Khê. Trong đó, Khê gia là gia tộc đứng đầu, Khê Ấu Cầm không dám hỏi xem Khê gia nhà nàng thế nào nên mới hỏi như vậy.
Không ngờ Đại Mộng chân nhân lại trả lời trực tiếp hơn: “Khê gia cũng nằm trong số đó, hơn nữa còn nghe nói Khê gia là đối tượng tiêu diệt trọng điểm của Thiên Tà Tông. Cả Khê gia đều bị giết, toàn bộ đồ quý trong Khê Gia Bảo cũng bị đốt sạch rồi!”
Nghe thấy lời Đại Mộng chân nhân nói, hai chân Khê Ấu Cầm bỗng mềm nhũn, quỳ sụp trên mặt đất. Nàng thất thần nhìn chằm chằm phía trước, hai hàng nước mắt trào dâng, chảy dọc theo gương mặt xuống dưới.
Tuy trong lòng Khê Ấu Cầm cũng lo lắng, nhưng trước giờ nàng chưa từng nghĩ rằng một Hư Linh Tông lớn như vậy lại có thể dễ dàng bị công phá! Trong mắt Khê Ấu Cầm, ông cố của nàng, cũng chính là Thanh Hư đạo nhân, là tượng đài bách chiến bách thắng, tông môn vẫn luôn đứng sừng sững vạn năm, được gọi là tông môn đứng đầu thiên hạ, vậy mà nói đổ là đổ…
Thấy dáng vẻ thê thảm của cô gái nhỏ trắng trẻo kia, trong lòng vài vị trưởng lão Vân Điện cũng không nhịn được mà lắc đầu. Lúc này Ninh Vũ Điệp cũng đi đến, lạnh giọng nói: “Ta vừa mới nhận được tin, còn một đoàn người ngựa đang từ Khê gia đi đến Vân Điện ta rồi.”
“Khê gia còn có người sống ư?” Nghe thấy Ninh Vũ Điệp nói, trong mắt Khê Ấu Cầm lại lóe lên một tia hy vọng.
Ninh Vũ Điệp “Ừ” một tiếng rồi nói: “Hôm nay sẽ đến đây, có lẽ cần ngươi phối hợp một chút.”
“Phối hợp cái gì?” Khê Ấu Cầm lại hỏi.
Ninh Vũ Điệp cảm thấy này đáp án hơi tàn khốc, nhưng vẫn phải để cô tiểu thư Khê gia này tự mình đối mặt, vì thế nàng nói một cách thản nhiên: “Chờ họ tới ngươi sẽ biết.”