Vân Long Đào không chỉ tinh thông quy tắc không gian, mà công pháp hắn tu luyện cũng vô cùng đặc biệt, có thể nén không gian thành một tấm lá chắn mỏng, che chắn trước người mình.
Chẳng khác nào việc sử dụng không gian làm một bộ áo giáp cho bản thân!
Trong tu vi Hư Kiếp Cảnh, phần lớn các võ giả đều không đủ sức để xé rách không gian, chỉ cần không thể phá vỡ những “Áo Giáp Không Gian” trước người hắn thì thông thể nào khiến hắn bị thương được!
Mắt La Chinh hơi lóe lên, truyền thừa của tứ đại thần quốc quả nhiên thâm sâu khó lường.
Mặc dù thế tấn công của Triệu Thiên Cơ vô cùng sắc bén, nhưng dưới sự áp chế của Vân Long Đào thì cũng không có nhiều chỗ để phát huy!
Trừ khi chính Triệu Thiên Cơ có đủ sức mạnh để xé rách không gian, hoặc tinh thông quy tắc không gian, nếu không thì thế tấn công có mạnh mẽ đến mấy, quy tắc hệ Hỏa có lớn mạnh đến đâu thì cũng không thể khiến Vân Long Đào bị thương.
“Có lẽ Triệu Thiên Cơ này phải thất bại rồi.” La Chinh lắc đầu nói.
Người nói vô tâm, người nghe có ý.
Trong thần quốc Tinh Dã, Triệu Thiên Cơ đã vững vàng bước lên bậc thang cao nhất thì cũng chính là cường giả hạng nhất, hạng nhì trong võ phủ Đại Tuyên. Lúc này, võ giả trong võ phủ Đại Tuyên là những khán giả căng thẳng mở to hai mắt ra quan sát trận đấu.
Bỗng nhiên nghe thấy một võ giả của thần quốc Hắc Thiết bên cạnh lại nói ra lời này, võ giả của võ phủ Đại Tuyên kia lập tức không để yên!
“Nói Triệu Sư huynh của chúng ta phải thất bại! Nhóc con, muốn chết à?” Mấy võ giả Hư Kiếp Cảnh trong võ phủ Đại Tuyên đều quay đầu qua nhìn chằm chằm vào La Chinh, giận dữ nói.
“Triệu sư huynh là người đứng đầu võ phủ Đại Tuyên ta, cũng là một trong sáu người mạnh nhất của thần quốc Tinh Dã, là người mà ngươi có thể phán xét sao?”
“Thần quốc Hắc Thiết? Hừ hừ! Năm nào cũng xếp hạng chót, võ phủ Ngọc Huyền lại không bằng võ phủ Hắc Danh, hạng bét trong hạng bét. Nghe nói người mạnh nhất trong võ phủ Ngọc Huyền của họ tên là Chiêm Uân. Ha ha, tên tiểu tử kia còn chẳng xứng xách giày cho võ phủ Đại Tuyên chúng ta! Mọi người để ý đến lời hắn nói làm gì!”
Nghe thấy lời khiêu khích của đối phương, La Chinh trợn trắng mắt, cũng trách bản thân lắm miệng, không nên nói thì hơn.
Chẳng qua La Chinh không tức giận, vẻ mặt lạnh nhạt cũng là có nguyên do. Mặc dù truyền thừa của thần quốc rất lớn, nhưng chung quy thì những võ giả này cũng chỉ như những đóa hoa, vững bước trưởng thành trong nhà kính nên tâm tư vẫn còn đơn thuần lắm, La Chinh có thể hiểu được.
Nhưng La Chinh không nói, muốn nhân nhượng cho khỏi phiền mà võ giả của võ phủ Ngọc Huyền thì lại không!
“Ngươi nói gì hả? Võ phủ Ngọc Huyền của chúng ta là hạng bét? Miệng chó còn nói bậy!”
“Các ngươi nói võ phủ Đại Tuyên lợi hại như vậy, đợi lát nữa Chiêm Uân sư huynh của chúng ta lên, có khi lại đánh võ phủ Đại Tuyên các ngươi nhừ xương ấy!”
“Hừ hừ! Một tên thái giám vớ vẩn của võ phủ mà cũng dám ra nói chuyện!”
Các võ giả của võ phủ Ngọc Huyền nói lại, lập tức khiến võ phủ Đại Tuyên nổi giận. Lúc đầu lời nói ra còn đỡ, sau đó một câu “thái giám vớ vẩn” đã đâm vào nỗi đau của rất nhiều võ giả trong phủ Đại Tuyên.
Võ phủ Đại Tuyên quả thực là võ phủ đứng đầu trong thần quốc Tinh Dã.
Nhưng võ phủ được thành lập dưới sự nâng đỡ của thần quốc thì đều do Chiến Hoàng, Chiến Đế lập nên. Chẳng qua võ phủ Đại Tuyên hồi đó lại được một đám thái giám thành lập, trong thái giám cũng có cường giả!
Thực ra thái giám mà tu luyện thì vốn cũng có ưu thế trời sinh. Bởi vì sau khi bỏ đi “của quý”, thái giám có thể giữ vững dương nguyên, tu luyện loại công pháp mang tính thuần dương thì sẽ làm nhiều hưởng lớn. Trong số các thái giám của tứ đại thần quốc không thiếu đại năng Thần Hải Cảnh.
Võ phủ Đại Tuyên không những do thái giám thành lập mà trong võ phủ này quả thật cũng có vài đại năng Thần Hải Cảnh khác đều là thái giám...
Vì thế, các võ giả của tứ đại thần quốc đều lén lút gọi võ phủ Đại Tuyên là võ phủ thái giám!
Mặc dù đã phát triển nhiều năm rồi, nhưng võ phủ Đại Tuyên vẫn không thể xóa bỏ được danh hiệu này. Ở trong thần quốc khác mà lén nói như vậy còn được, chứ nếu để võ giả của võ phủ Đại Tuyên nghe thấy, chắc chắn sẽ xảy ra đánh nhau ngay.
Vậy mà giờ, võ giả của võ phủ Ngọc Huyền lại châm biếm ngay trước mặt.
Các võ giả của võ phủ Đại Tuyên bên kia đều đỏ mặt, xù cổ lên, vận chuyển chân nguyên, có vẻ muốn ra tay ngay.
Võ phủ Ngọc Huyền bên này cũng không nhường nhịn. Đều là võ giả Hư Kiếp Cảnh, đều là thiên tài trong thần quốc, lại đang tuổi khí huyết dồi dào, sao có thể nhường nhịn được?
Đúng lúc này, một khí thế uy nghiêm lập tức bao trùm!
Là khí thế của một đại năng Thần Hải Cảnh, muốn bình ổn lại rối loạn bên này.
Khí thế của đại năng Thần Hải Cảnh lớn mạnh tới mức nào? Nó giống như thực thể bị đông cứng lại vậy, gắt gao áp xuống đầu rất nhiều võ giả Hư Kiếp Cảnh. Các võ giả của võ phủ Ngọc Huyền và võ phủ Đại Tuyên lập tức cảm thấy như có một ngọn núi lớn đè trên đỉnh đầu mình.
Cho dù là Chiêm Uân của võ phủ Ngọc Huyền thì cũng không thở được, cảm thấy tay chân mình cứng ngắc, khó mà nhúc nhích.
Chỉ có ánh mắt La Chinh vẫn thản nhiên, trên mặt còn mơ hồ hiện ra ý cười, liếc mắt đến đại năng Thần Hải Cảnh phía xa kia.
Đại năng Thần Hải Cảnh này dùng khí thế của mình để áp chế, nhưng chợt phát hiện ra trong những võ giả Hư Kiếp Cảnh này lại có một người không hề bị ảnh hưởng thì cũng hơi kinh sợ. Hắn tò mò đánh giá, liếc La Chinh một cái, sau đó mới chậm rãi thu khí thế lại.
Nhưng trong lòng hắn lại thấy khó hiểu. Từ khi nào mà võ phủ Ngọc Huyền lại xuất hiện một nhân vật như vậy? Ngay cả khí thế của ta cũng không áp chế được?
Linh hồn của đại năng Thần Hải Cảnh vốn đã tu luyện đến Chiến Hồn Cảnh, vốn là khi hắn áp chế xuống thì chắc chắn võ giả của võ phủ Ngọc Huyền và võ phủ Đại Tuyên đều không thể nhúc nhích được. Mặc dù tên nhóc kia không hề di chuyển, nhưng đại năng Thần Hải Cảnh này rõ ràng cảm nhận thấy hắn không hề bị ảnh hưởng bởi sự áp chế của mình!
Võ giả Hư Kiếp Cảnh đã có được linh hồn Chiến Hồn Cảnh sao? Không thể nào! Trừ khi tên nhóc này có pháp bảo chống lại uy áp linh hồn...
Nhưng pháp bảo có thể chống lại uy áp linh hồn của đại năng Thần Hải Cảnh thì cho dù là Thái tử của thần quốc Hắc Thiết cũng không thể có được ấy chứ?
Đại năng Thần Hải Cảnh kia thầm cảm thấy vô cùng khó hiểu, nhưng lại không nói ra. Hắn có trách nhiệm giữ trật tự trong quảng trường, nhưng võ phủ Ngọc Huyền thuộc thần quốc Hắc Thiết, nếu hắn hấp tấp, chỉ sợ sẽ khiến Quốc chủ Chu Hoàng của thần quốc Hắc Thiết không vui.
Cho nên hắn cũng chỉ lưu ý tới La Chinh hơn một chút chứ không nói gì.
Sau khi bình ổn lại, trận đấu phía trên đã phân thắng bại rồi.
Giống như lời La Chinh nói, thế tấn công của Triệu Thiên Cơ kia quả thực mạnh mẽ, chỉ sợ khó có đối thủ trong đám Hư Kiếp Cảnh. Nhưng vấn đề là thiên tài thế hệ trẻ của tứ đại thần quốc lúc này đều đã tề tụ về đây, tất cả mọi người đều có bản lĩnh riêng của mình. Triệu Thiên Cơ thực sự không thể đánh hạ “Áo Giáp Không Gian” của Vân Long Đào, nên cuối cùng vẫn thua.
“Ầm!”
Triệu Thiên Cơ rơi từ trên cao xuống, trực tiếp quỳ gối trên mặt đất, vẻ mặt ảo não nói với Quốc chủ Thiên Vận trên bậc thang: “Quốc chủ, ta bại rồi!”
Quốc chủ Thiên Vận cười ảm đạm nói: “Đứng lên đi! Thắng bại là chuyện thường tình! Nhóc con, đừng giữ trong lòng!”
Mặc dù được Quốc chủ an ủi, nhưng nhìn cũng thấy Triệu Thiên Cơ vẫn rất ủ rũ. Dù sao thì hắn cũng là người đại diện cho thần quốc Tinh Dã xuất chiến, lúc này không phải hắn chỉ đại diện cho bản thân mình mà là cho võ phủ Đại Tuyên, cho toàn bộ thần quốc Tinh Dã!
Vẻ mặt của tất cả các võ giả trong thần quốc Tinh Dã đều rất khó coi, không ít võ giả trong đó đều nóng lòng muốn thử, nhảy lên khiêu chiến với Vân Long Đào.
Dù sao thì trong thần quốc Tinh Dã, ngoài võ phủ Đại Tuyên ra cũng còn có vài võ phủ khác, trong đó có vài người thực lực đều không kém gì Triệu Thiên Cơ.
Vân Long Đào khoanh tay đứng đó, lơ lửng giữa không trung, vẻ mặt kiêu ngạo liếc nhìn các võ giả Hư Kiếp Cảnh trên quảng trường. Hắn đang chờ đợi những người khác lên khiêu chiến.
Nếu Vân Long Đào dám tự phong là vô địch trong nhóm người từ Hư Kiếp Cảnh trở xuống, thì chứng tỏ hắn rất tự tin vào thực lực của bản thân!
“Ta lên! Ta, Lý Ngọc Long muốn khiêu chiến với ngươi!”
“Ta lên, ta...”
“Trước tiên hãy để ta lên đối phó với tên này!”
Kích động nhất chính là võ giả của thần quốc Tinh Dã. Họ vừa mới thất bại, nên đương nhiên lúc này sẽ vội vàng muốn chứng minh bản thân.
Chẳng qua giọng nói cao vút kia lại vang lên: “Theo quy tắc khiêu chiến luân phiên, kế tiếp đến lượt võ giả của thần quốc Thiên Phong và thần quốc Hắc Thiết khiêu chiến!”
Ánh mắt Yến Vương và Thái tử đều lóe sáng.
Tuy trận khiêu chiến này chỉ là để kiểm duyệt thực lực của võ giả thế hệ trẻ trong thần quốc nên cả Yến Vương và Thái tử đều có tư cách xuất chiến, nhưng họ lại là hoàng tộc thần quốc, huyết thống cao quý nên không thể tham gia.
Chẳng qua dù họ không thể tham gia nhưng lại có quyền đề nghị! Ví dụ như Thái tử có thể ra lệnh cho Chiêm Uân và Tiêu Đạo Viễn thay hắn xuất chiến!
Mặc dù Yến Vương cũng có đội ngũ của mình, nhưng người duy nhất có tư cách, có thực lực để thay mặt hắn xuất chiến cũng chỉ có một mình La Chinh!
Chỉ có điều, lúc này Yến Vương đang do dự, không biết La Chinh có chịu hay không?
Trong lúc Yến Vương còn đang do dự thì trên quảng trường đã bắt đầu tranh cãi.
Bởi vì Triệu Thiên Cơ thua trận, nên rất nhiều võ giả trong võ phủ Đại Tuyên khó chịu trong lòng. Đã thế lại chưa đến lượt thần quốc Tinh Dã khiêu chiến, buồn phiền trong lòng các võ giả này không có chỗ nào trút ra, thế nên họ nhắm ngay mục tiêu vào võ phủ Ngọc Huyền.
“Chẳng phải võ phủ Ngọc Huyền các ngươi lợi hại lắm sao? Có gan thì lên xem nào?”
“Cái tên Chiêm Uân, cao thủ đệ nhất võ phủ Ngọc Huyền kia, lên thể hiện bản lĩnh xem nào? Chỉ sợ cũng sẽ bị Vân Long Đào đánh cho răng rơi đầy đất!”
“Chỉ sợ võ phủ Ngọc Huyền cũng không chịu nổi!”
Võ giả của võ phủ Đại Tuyên lại xôn xao, Chiêm Uân và Thái tử đối mắt nhìn nhau, trên mặt Thái tử lộ ra vẻ thản nhiên, tay lập tức vịn vào xe lăn nói: “Chiêm Uân, ngươi đại diện ta xuất chiến đi!”
Điều Chiêm Uân chờ chính là lời này của Thái tử. Hắn gật đầu rồi hóa thành một tia sáng bay vụt lên không trung!
Lúc này, rất nhiều võ giả của võ phủ Ngọc Huyền đều sôi trào lên.
“Chiêm Uân sư huynh cố lên!”
“Chiêm Uân, tên nhóc kia chỉ biết dùng quy tắc không gian để phòng ngự, phải đánh nhanh thắng nhanh!”
“Võ phủ Ngọc Huyền chúng ta không thể để người khác coi thường!”
Bầu không khí chợt sôi nổi hẳn lên. Sau khi Chiêm Uân phi thân lên, hắn bỗng nhiên rút từ phía sau ra một cây đao. Thân đao dày rộng, sống đao như nanh sói, lóe lên tia sáng màu lam nhạt.
“Võ giả đạt đến tu vi Hư Kiếp Cảnh là có thể trang bị thánh khí trung phẩm... Nhưng không biết đại lục thần quốc này có thần khí hay không.” La Chinh thầm suy đoán.
Nói một cách công bằng thì La Chinh cũng không thực sự quan tâm đến kết quả của trận đấu lắm. Hắn không phải là người võ phủ Ngọc Huyền, cũng không phải là người của thần quốc Hắc Thiết. Hắn đến thần quốc với sứ mệnh cứu Ninh Vũ Điệp, vì hành trình kế tiếp, hắn phải nắm bắt cơ hội để quan sát trận chiến trước mắt cho thật kỹ.
Ngoài ra, trong lòng hắn vẫn hơi lo lắng. Nếu Thái tử này có thể sai Chiêm Uân đại diện xuất chiến, chưa chắc lát nữa Yến Vương sẽ không tìm tới mình?
La Chinh không hề sợ phải lên đấu, nhưng nếu đã lên võ đài thì nhất định sẽ bị thánh nữ của thần quốc Đại Vũ chú ý. Làm thế nào cho phải bây giờ?