Võ giả tạo thế, tranh với người, tranh với trời, tranh với đất.
La Chinh không sợ người khác thách đấu, cũng không sợ phải khiêu chiến với người khác.
Trái lại, chỉ có cạnh tranh với thiên tài khắp thiên hạ mới có thể giúp bản thân tiến xa hơn trên con đường võ đạo.
Nếu không phải vì Ninh Vũ Điệp thì La Chinh cũng sẽ bước lên đại lục thần quốc, khiêu chiến với các thiên tài trên đại lục này!
Nhưng hiện tại, chuyện quan trọng nhất của La Chinh chính là thu thập Sinh Mệnh Nguyên Thạch, những phiền phức khác, hắn không muốn đụng vào quá nhiều. Hơn nữa, nếu thánh nữ thần quốc kia phát hiện ra mình, có lẽ cũng sẽ rất khó xử, thậm chí còn bị đại năng Thần Hải Cảnh của thần quốc Đại Vũ tấn công.
Để chắc chắn đạt được mục đích, sau khi bước vào đại lục thần quốc thì La Chinh luôn chọn cách âm thầm hành động.
Nhưng theo diễn biến này, cuối cùng thể nào cũng sẽ có người đẩy La Chinh lên. Hắn lặng lẽ nhìn chăm chú vào Yến Vương đang ở trên bậc thang một cái, trong lòng thở dài một hơi. Nhìn vẻ mặt nóng lòng muốn thử của Yến Vương, chỉ sợ bản thân hắn không trốn được.
Suy đoán của La Chinh cũng rất chính xác.
Yến Vương và Thái tử giống nhau, đều muốn chứng minh bản thân trước mặt Chu Hoàng. Họ không chỉ muốn chứng minh thực lực, mà còn cả thiên phú của mình.
Thái tử có thể điều động nhân vật như Tiêu Đạo Viễn và Chiêm Uân, vậy Yến Vương thì sao?
Đây cũng là lý do Yến Vương tiếp đãi La Chinh rất nồng hậu. Để mượn sức, lôi kéo được La Chinh, thậm chí hắn còn hạ mình, cùng ngồi ăn với La Chinh, thản nhiên bày tỏ tâm tình với La Chinh, nói cho La Chinh biết nỗi khổ hiện tại của mình. Bởi vì Yến Vương cũng biết, có lẽ những điều bình thường rất khó khiến nhân vật như La Chinh này cảm động, cách duy nhất chính là đối xử chân thành.
Hơn nữa, Yến Vương tin vào con mắt nhìn người của bản thân, thực lực của La Chinh đáng để hắn kết bạn chân thành như vậy!
Cho nên lúc này, Yến Vương không tự hỏi La Chinh có xuất chiến hay không, mà là khi nào xuất chiến mới được.
Trận đấu trên không trung được triển khai với khí thế hừng hực. Không hổ là cường giả đứng đầu trong những võ giả Hư Kiếp Cảnh của võ phủ Ngọc Huyền, thế tấn công của Chiêm Uân còn mạnh hơn gấp ba lần Triệu Thiên Cơ!
Đặc biệt là thánh khí trung phẩm trong tay hắn, mỗi lần chém ra đều có thể lưu lại một vết mờ trên Áo Giáp Không Gian của Vân Long Đào. Mặc dù không thể chém vỡ Áo Giáp Không Gian kia, nhưng mọi người đều thấy rõ.
Những dấu vết kia không ngừng tăng lên, hơn nữa nhát sau còn sâu hơn nhát trước. Nếu tích lũy đến một mức độ nhất định thì chắc chắn Áo Giáp Không Gian này sẽ vỡ tan.
“Đao của ta tên là Long Nha, dùng răng nanh Chân Long để tạo ra, có chống lại cũng vô ích. Bộ mai rùa của người ngươi rồi cũng sẽ bị ta chém vỡ thôi! Một võ giả chỉ biết lùi bước thì cuối cùng sẽ thua!” Chiêm Uân cười lạnh một tiếng, thân hình nhanh như gió, nháy mắt đã hóa thành một tia sáng lao về phía Vân Long Đào.
“Thua cho ta!”
“Keng!”
Chiêm Uân lại chém xuống một nhát trên Áo Giáp Không Gian của Vân Long Đào.
Trong đao ý của Chiêm Uân ẩn chứa khí thế có thể phá vỡ vạn vật trong trời đất, không ít võ giả Hư Kiếp Cảnh vừa liếc nhìn một cái thì mí mắt cũng nhếch lên cao.
La Chinh hơi gật đầu. Thế tấn công của Chiêm Uân này quả thực rất sắc bén, nếu Vân Long Đào vẫn cứ chống đỡ như vậy thì cuối cùng Áo Giáp Không Gian sẽ bị Chiêm Uân phá vỡ.
Đáng tiếc, vẫn chưa đủ... La Chinh khẽ thở dài một hơi.
Từ đầu tới cuối, Vân Long Đào chỉ sử dụng Áo Giáp Không Gian để chống đỡ mà thôi, thực lực của hắn chắc chắn không chỉ như vậy! Chiêm Uân có lẽ vẫn không thể khiến đối thủ này bị thương được.
Nếu Chiêm Uân có thể đánh bại Vân Long Đào, thì đây hẳn là một chuyện tốt đối với La Chinh. Dù sao thì Yến Vương chắc sẽ không để mình lên khiêu chiến với Chiêm Uân đâu. Là võ giả cùng một thần quốc, La Chinh lên khiêu chiến Chiêm Uân thì có lẽ lại thành phá đám.
Chẳng qua nói đi cũng phải nói lại, cho dù Chiêm Uân có thể đánh bại được Vân Long Đào thì trong tứ đại thần quốc cũng còn võ giả khác có thể hạ gục được Chiêm Uân. Đến lúc đó, La Chinh vẫn khó tránh khỏi việc phải xuất chiến.
Những dự liệu của La Chinh vẫn tương đối có khả năng!
Trước đây, Chiêm Uân dựa vào đao pháp sắc bén mà liên tục chém vào Vân Long Đào, nếu để Chiêm Uân tiếp tục chém như vậy thì chỉ sợ Vân Long Đào sẽ thực sự thất bại.
Nhưng sau khi bị trúng một đao kia, Vân Long Đào lại chủ động bỏ Áo Giáp Không Gian trên người đi.
Hắn thản nhiên nhìn lướt qua Chiêm Uân, trên mặt là vẻ coi thường, sau đó lập tức đưa tay ra, từng tia sáng giống như đom đóm xoay quanh cánh tay hắn.
“Vù vù vù...”
Không gian xung quanh cánh tay kia nhẹ nhàng rung động, phát ra tiếng gió thổi rất nhỏ.
Sau đó một trường kiếm mơ hồ xuất hiện trong tay hắn.
Mà nếu nói đây là một thanh kiếm thì chi bằng nói rằng đây là một không gian có hình dạng là trường kiếm!
Người này lại lấy không gian làm vũ khí?
“Trảm Không kiếm của Long Đào sư huynh! Ha ha, kịch hay đến rồi!”
“Chiêm Uân có thể ép Long Đào sư huynh ra tuyệt kỹ thì cũng đủ để khiến hắn tự hào rồi!”
“Chẳng qua, Trảm Không kiếm của Long Đào sư huynh đã ra tay thì thể nào cũng sẽ cắt đứt tứ chi người ta ra. Chỉ sợ Chiêm Uân này thảm rồi!”
Nghe thấy tiếng bàn tán phía dưới, làm gì có chuyện Chiêm Uân không hiểu được sự lợi hại của Trảm Không kiếm? Chẳng qua ánh mắt hắn vẫn đầy vẻ kiên nghị. Từ một võ giả không có tiếng tăm gì, nay hắn đã nằm trong tốp những người đứng đầu của thế hệ trẻ trong võ phủ Ngọc Huyền thì cũng phải bỏ ra rất nhiều nhiều mồ hôi và công sức
Có thể được Thái tử thừa nhận, thay Thái tử xuất chiến thì chí ít cũng đã là vinh quang cao nhất của Chiêm Uân. Thế nên lúc này hắn không thể lùi bước được.
“Nghe thấy không?” Vân Long Đào thản nhiên hỏi: “Trảm Không kiếm của ta mà đã ra tay thì chắc chắn sẽ cắt đứt tứ chi của ngươi. Cho ngươi một cơ hội, cút xuống đi!”
“Ầm!”
Trên bậc thang, một bàn tay của Thái tử đập mạnh lên tay vịn của chiếc xe lăn. Tay vịn này được làm từ gỗ rất chắc chắn, nhưng vừa bị đập một cái, toàn bộ xe lăn lập tức biến thành bột mịn, rơi xuống đất, còn Thái tử thì vẫn duy trì dáng ngồi, trôi nổi giữa không trung.
Một vị thái giám bên cạnh thấy vậy liền nhanh chóng lấy một chiếc xe lăn khác ra, cẩn thận đặt dưới người Thái tử. “Vân Long Đào quá láo xược!” Sau khi nói xong, Thái tử mới nhẹ nhàng ngồi xuống xe lăn.
Các Quốc chủ của tứ đại thần quốc đều chú ý đến hành động của hắn, nhưng cũng chỉ mỉm cười. Chuyện của hậu bối, đương nhiên sẽ do hậu bối xử lý. Trong tình huống này, đám trưởng bối bọn họ sẽ không can thiệp.
Trên đỉnh bậc thang này không chỉ có Thái tử của thần quốc Hắc Thiết mà còn có Thái tử của thần quốc Đại Vũ. Chẳng qua Thái tử của thần quốc Đại Vũ không nói gì, còn thánh nữ của thì lại khẽ cười một tiếng: “Chà chà, Chu Ninh ca tức giận rồi sao?”
Thần quốc Hắc Thiết chính là thiên hạ của Chu gia, tên đầy đủ của Thái tử là Chu Ninh.
Chu Ninh hừ lạnh một tiếc, mặc kệ thánh nữ của thần quốc Đại Vũ, ánh mắt hắn vẫn như đao, nhìn chăm chú vào trận đấu trên không trung.
Lúc này, trong lòng Yến Vương lại khá thoải mái. Mặc dù Chiêm Uân đại diện cho thần quốc Hắc Thiết xuất chiến, nhưng dù sao cũng không phải người của Yến Vương hắn. Hơn nữa, Chiêm Uân này vốn là người do Chu Ninh mời lên, xem như là đại diện cho Chu Ninh xuất chiến. Thế nên thất bại mới tốt!
Mà tốt nhất là lát nữa Tiêu Đạo Viễn kia cũng thua trận. Đến lúc đó La Chinh vào sân mới có thể chứng minh được ánh mắt của Yến Vương hắn. Trong lòng Yến Vương thầm nghĩ như vậy.
Thực ra Yến Vương cũng không hiểu rõ thực lực chân chính của La Chinh, nhưng hắn rất tin tưởng La Chinh!
Sau khi Vân Long Đào sử dụng Trảm Không kiếm thì nhanh chóng đánh ra ba kiếm về phía Chiêm Uân!
Trảm Không kiếm gần như trong suốt, thậm chí nếu không nhìn kỹ sẽ không thể thấy được hình dạng thực sự, chỉ có thể dựa vào tia sáng bóp méo không gian mới có thể mơ hồ nhận ra nó!
“Keng!”
Kiếm đầu tiên được chém ra, Trảm Không kiếm đã chém ra vài vết nứt trên Long Nha trong tay Chiêm Uân.
“Keng!”
Kiếm thứ hai vừa chém ra liền trực tiếp chém vỡ Long Nha của Chiêm Uân.
“Keng!”
Kiếm thứ ba dễ dàng xẹt qua bả vai Chiêm Uân, máu tươi cứ thế phun ra, cánh tay hắn rơi thẳng xuống đất.
Ba kiếm thật sắc bén!
Lông mày La Chinh nhíu lại, đối thủ này quả thực không đơn giản!
“Quá lợi hại! Không hổ là người vô địch trong Hư Kiếp Cảnh!”
“Trảm Không kiếm này gần như vô địch, cho dù là thánh khí trung phẩm cũng không thể chống lại được, chém vỡ thánh khí trung phẩm mà như thái rau vậy. Không biết còn ai dám đi lên khiêu chiến không?”
“Long Đào sư huynh của chúng ta chính là vô địch! Ha ha ha!”
Đây chỉ là so đấu nên cũng cần chú ý giới hạn một chút. Dù sao thì sau đó mọi người còn phải vào thăm dò bí cảnh nữa. Vậy mà cánh tay kia lại bị Vân Long Đào chặt đứt, coi như Chiêm Uân đã thua rồi!
Chiêm Uân cắn răng lui xuống, nhặt lại cánh tay của mình.
Mặc dù võ giả đã cụt tay thì vẫn có thể nối lại, nhưng có lẽ phải mấy tháng tới cánh tay hắn cũng không thể khỏi hẳn, sẽ ảnh hưởng rất lớn đến việc thăm dò bí cảnh của hắn. Tài nghệ không bằng người ta, nên Chiêm Uân cũng không oán giận gì.
Vân Long Đào chắp tay thi lễ với Chiến Đế Đại Vũ, vẻ mặt Chiến Đế Đại Vũ vẫn luôn âm trầm, nay lại hiện ra ý cười: “Tốt! Vân Long Đào! Thần quốc Đại Vũ ta đương nhiên sẽ ban thưởng cho ngươi thật hậu hĩnh!”
“Đa tạ Quốc chủ. Vân Long Đào ta chỉ chiến đấu vì thần quốc Đại Vũ, không cầu ban thưởng!” Sau khi nói xong, hắn quay đầu lại đối diện với quảng trường, tiếp tục thản nhiên nói: “Còn người nào muốn khiêu chiến với ta?”
Mặt Thái tử Chu Ninh đã đen đến mức có thể nhỏ giọt thành nước, lúc này lại lạnh lùng nói: “Tiêu Đạo Viễn, ngươi lên đi!”
Chu Ninh rất muốn nổi giận, nhưng Vân Long Đào này không phải là người của thần quốc Hắc Thiết hắn, mà là võ giả của thần quốc Đại Vũ. Lúc này, Thái tử Chu Ninh cũng chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào Tiêu Đạo Viễn. Nếu Tiêu Đạo Viễn vẫn thua trên tay Vân Long Đào thì hắn cũng chẳng thể làm gì hơn được nữa.
“Theo quy tắc, bây giờ chỉ cho phép thần quốc Thiên Phong và thần quốc Tinh Dã khiêu chiến!”
Một thần quốc không thể khiêu chiến liên tục, Chu Ninh quá tức giận nên đã quên mất điều này.
Ngược lại, Chu Hoàng thản nhiên nói với Chu Ninh: “Ninh nhi, đừng nôn nóng mà để người khác chê cười.”
Chiến Đế Đại Vũ đứng cách đó không xa, cười ha ha: “Chu Hoàng huynh nói rất đúng. Có một số việc, có nôn nóng cũng chẳng được!”
Chu Hoàng lạnh lùng liếc Chiến Đế Đại Vũ một cái. Mấy năm nay, thần quốc Đại Vũ quả thực rất hùng mạnh, nhưng chẳng qua tứ đại thần quốc vẫn luôn dựa vào nhau mà tồn tại, đồng thời cũng kìm hãm lẫn nhau. Nay thế sự đổi thay, biết đâu ngày mai tới lượt của ta. Tính tình Chiến Đế Đại Vũ vốn u ám mà nay lại thích khoe khoang!
Mấy vị Quốc chủ bề ngoài ra vẻ không coi trọng thắng thua, bởi thắng thua của mấy võ giả Hư Kiếp Cảnh thì chẳng có ý nghĩa gì, nhưng thực ra mọi người vẫn đang âm thầm phân cao thấp!
Lúc này, Quốc chủ Thiên Vận của thần quốc Tinh Dã cũng nói: “Trác nhi, con có chọn được ai có thể đề cử không?”
Thần quốc Tinh Dã đã thất bại trong tay Vân Long Đào ở hiệp một nên cũng sốt ruột muốn lấy lại thể diện. Quốc chủ Thiên Vận lại không thể tự đề cử người được chọn, nên đương nhiên phải mở lời hỏi con trai của mình.
Trác nhi trong miệng ông là Thái tử của thần quốc Tinh Dã, vị Thái tử kia chớp mắt một cái, sau đó mới mở lời: “Nguyệt Tùng Vân! Ngươi thay ta xuất chiến!”