Nơi nào có người ắt sẽ có đấu tranh. Tuy tứ đại thần quốc thân thiết với nhau như tay với chân, chưa từng xảy ra chiến tranh thần quốc quy mô lớn, nhưng điều này không có nghĩa là giữa tứ đại thần quốc không có cạnh tranh.
Ngược lại, chính vì tứ đại thần quốc có quan hệ tốt đẹp, không thể thâu tóm lẫn nhau nên việc cạnh tranh ngầm lại càng kịch liệt!
Đó cũng là lý do vì sao tứ đại thần quốc lại xây dựng nhiều võ phủ như vậy. Mục đích chính của các võ phủ là để đào tạo ra các thiên tài thế hệ mới!
Thân là Quốc chủ của thần quốc Hắc Thiết, Chu Hoàng hiểu rõ giá trị của La Chinh. Cho dù hắn còn chưa được chứng kiến thực lực chân chính của La Chinh, nhưng việc La Chinh mới là Hư Kiếp Cảnh trung kỳ mà linh hồn đã gần đạt tới Bích Hồn Cảnh thì cũng đủ để nói lên rất nhiều điều.
Tuy Chu Hoàng nói chuyện rất ôn tồn, nhưng không có nghĩa là hắn sợ Chiến Đế Đại Vũ!
Những năm gần đây, thần quốc Đại Vũ phát triển mạnh nhất. Xét về thực lực tổng thể thì thần quốc Đại Vũ xếp thứ nhất, còn thần quốc Hắc Thiết lại xếp thứ tư, là số một đếm ngược từ dưới lên.
Nhưng đó là thực lực tổng hợp lại, còn xét về thực lực giữa các Quốc chủ thì Chu Hoàng chưa chắc đã xếp dưới!
Nghe Chu Hoàng nói vậy, sắc mặt Lưu Tán lập tức tối đi, mở miệng hỏi ngược lại: “Chu Hoàng, ngươi có ý gì?”
Chu Hoàng vẫn thản nhiên nói: “Ý tứ rất rõ ràng. Ta không cần biết hắn là La Chinh hay là La Thiên Hành, hắn đến từ thần quốc Hắc Thiết của ta, đến từ võ phủ Ngọc Huyền thì hắn chính là thần dân của thần quốc Hắc Thiết ta!”
Lưu Tán hừ lạnh một tiếng, khóe miệng hiện ra một nụ cười lạnh: “Nói như vậy, hoàng nhi của ta chết vô ích sao?”
Khóe miệng Chu Hoàng hơi cong lên, thản nhiên đáp lại: “Nếu ta nhớ không lầm, đời sau của ngươi cũng phải có đến hơn hai vạn người ấy nhỉ?”
Có những Quốc chủ háo sắc nên tất nhiên sẽ có rất nhiều con nối dòng. Bốn Quốc chủ của tứ đại thần quốc đều có không ít con cái, dù sao cũng là Quốc chủ, có càng nhiều người thừa kế càng tốt, như thế mới có thể tìm ra người ưu tú nhất trong những người ưu tú để đưa lên làm Thái tử!
Nhưng con nối dòng của Chiến Đế Đại Vũ Lưu Tán có lẽ là nhiều nhất. Người này vốn thích gái đẹp, hậu cung của hắn ta phải chiếm tới trăm vạn khoảnh(*) đất, tương đương với một thành thị cỡ vừa, trong đó có đến hơn vạn người phụ nữ xinh đẹp.
(*) Khoảnh: đơn vị đo đất đai. 1 khoảnh = 100 mẫu Trung Quốc, tương đương với khoảng 6,6667 hecta.
Số lượng hoàng tử mà đám phi tử của hắn sinh ra chắc cũng phải lên đến hơn hai vạn, chỉ sợ chính Lưu Tán cũng chẳng thể nhớ hết được tên những đứa con trai của mình...
Trong thần quốc, Hoàng tử cũng không có giá trị lắm.
Cho dù là Hoàng tử thì cũng phải có thiên phú và thực lực, chứng minh được bản thân không phải là kẻ vô dụng thì còn được chút ít tài nguyên! Đa số các Hoàng tử có thiên phú không tốt thì chỉ có thể bị loại bỏ một cách tàn khốc.
Nhìn từ điểm này thì thấy, cuộc sống của các Hoàng tử có thiên phú không tốt còn thảm hơn nhiều so với người thường.
“Cho dù ta có nhiều con nối dòng đi nữa thì Hoằng Văn cũng là đứa có thiên phú tốt nhất, được ta yêu thương nhất, cũng có quan hệ tốt với thánh nữ! Chẳng lẽ ta đây làm phụ thân lại không thể đòi lại công bằng hay sao?” Lưu Tán lạnh lùng nói với Chu Hoàng.
Nghe Lưu Tán nói vậy, Chu Hoàng cười lạnh trong lòng, rốt cuộc Lưu tán cũng đã lộ bộ mặt thật.
Trong bốn Quốc chủ thì tính cách của Lưu Tán là thâm trầm, gian trá nhất, nói nhiều như vậy chẳng qua cũng chỉ là muốn ăn vạ mà thôi.
“Ta sẽ cho ngươi một lời giải thích! Nhưng ta lặp lại lần nữa, La Thiên Hành chính là võ giả của thần quốc Hắc Thiết ta!” Chu Hoàng chậm rãi tránh sang một bên, đồng thời quay đầu nói với La Chinh: “La Thiên Hành!”
Trên mặt La Chinh nở nụ cười tươi rói, chắp tay với Chu Hoàng nói: “Có!”
“Nếu con ta Tri Hoa đã muốn ngươi xuất chiến thay nó, vậy ngươi hãy nỗ lực mà biểu hiện một phen đi! Nhưng bản thân ngươi cũng phải cẩn thận.” Chu Hoàng thản nhiên dặn dò một câu rồi trở về đài cao.
Hắn thân là Quốc chủ, làm được như vậy là đáng quý lắm rồi, dù sao La Chinh cũng chỉ là một võ giả Hư Kiếp Cảnh nho nhỏ.
Hắn nhắc nhở La Chinh phải chú ý một chút đến võ giả của thần quốc Đại Vũ, nếu đã nói đến mức này, đương nhiên Lưu Tán sẽ không tiếp tục ra tay với La Chinh nữa.
Nhưng cũng không thể coi thường thực lực võ giả trẻ tuổi của thần quốc Đại Vũ. Nếu võ giả của thần quốc Đại Vũ thật sự không cẩn thận mà ngộ sát(*) La Chinh, vậy Chu Hoàng cũng không thể bảo vệ La Chinh được, chỉ có thể trách thực lực của chính hắn không đủ mà thôi.
(*) Ngộ sát: lỡ tay giết chết.
Tri Hoa?
Thần quốc Hắc Thiết là thiên hạ của Chu gia, vậy tên đầy đủ của Yến Vương chính là Chu Tri Hoa...
Trong lòng La Chinh cảm thấy buồn cười. Khó trách trước đây người này bị gọi là Hoa Hoa.
Đối với lời dặn dò của Chu Hoàng, La Chinh thấy thật cảm động. Dù sao bản thân hắn cũng không phải là võ giả của thần quốc Hắc Thiết, vì một võ giả Hư Kiếp Cảnh như hắn mà Chu Hoàng lại đồng ý ra mặt bảo vệ, điều này đã vượt ngoài mong đợi của La Chinh.
Sóng gió tạm thời dừng ở đây, La Chinh xoay người bay về phía kết giới trên không trung, ánh mắt vẫn dừng trên người Vân Long Đào.
Khóe miệng Vân Long Đào cong lên, trên mặt vẫn là nụ cười tự tin như trước. Hắn thản nhiên nói với La Chinh: “Linh hồn của ngươi rất mạnh! Nhưng... không biết thực lực thì thế nào!”
La Chinh có được linh hồn Chiến Hồn Cảnh, nên khi đối mặt với võ giả Hư Kiếp Cảnh bình thường sẽ có ưu thế rất rõ ràng.
Cho dù Vân Long Đào vô cùng tự tin, nhưng vẫn rất kiêng dè. Trên người hắn có pháp bảo phòng ngự linh hồn, nhưng hắn cũng không dám chắn rằng mình có thể ngăn cản được đòn công kích linh hồn của La Chinh.
La Chinh lại mỉm cười: “Yên tâm! Ta sẽ không sử dụng công kích linh hồn!
Lời này lập tức khiến sắc mặt Vân Long Đào sa sầm lại, thằng nhãi trước mặt này còn cuồng ngạo hơn cả hắn!
Rõ ràng có được ưu thế hiếm có, vậy mà lại dứt khoát không dùng. Huống chi, trước đây La Chinh đã được biết về thực lực của Vân Long Đào, điều này nói lên điều gì?
“Được! Rất tự tin! Long Đào, người này đáng để ngươi dốc toàn lực để đối phó!” Lúc này, giọng nói của Lưu Tán truyền tới.
Ý tứ trong những lời này của hắn rất rõ ràng, tương đương với việc chặn đứng con đường để La Chinh lợi dụng linh hồn áp chế đối phương mà chỉ hoàn toàn dựa vào thực lực của mình để khiêu chiến với Vân Long Đào!
Vân Long Đào gật đầu. Hắn không hề sợ hãi, huống hồ La Chinh còn bỏ qua ưu thế về mặt linh hồn. Hắn vẫn luôn vững tin rằng bản thân rất khó có thể tìm được đối thủ trong đám người có tu vi Hư Kiếp Cảnh, cho nên mới có danh hiệu vô địch trong Hư Kiếp Cảnh. Hắn chắc chắn tới tám phần là La Chinh sẽ chiến bại!
Nhưng khi nghe Lưu Tán nói vậy, trong lòng Vân Long Đào cũng hiểu rõ, chỉ sợ không đơn giản là bản thân hắn phải đánh bại hay lấy đi một cánh tay của La Chinh là được, mà còn phải lấy đi tính mạng của hắn.
La Chinh chậm rãi lấy một thanh trường kiếm ra khỏi cơ thể của mình, vung nhẹ lên một cái, trường kiếm đón ánh nắng, tỏa ra ánh vàng nhàn nhạt.
“Thánh khí thượng phẩm?” Nhìn thấy trường kiếm của La Chinh, ánh mắt Vân Long Đào hơi khựng lại.
Cho dù là luyện khí sư nổi tiếng ở thần quốc Hắc Thiết thì cũng ít khi thấy được thánh khí thượng phẩm, mà dù có thì cũng là loại vũ khí được trang bị cho hoàng tộc, võ giả bình thường rất khó có được.
Cho nên khi Chu Hoàng nhìn thấy thánh khí thượng phẩm trong tay La Chinh, trên mặt hắn lộ ra vẻ kỳ quái: “Tri Hoa, thánh khí thượng phẩm này là ngươi tặng cho hắn sao?”
Yến Vương lại lắc đầu: “La Chinh chưa từng đòi con cho hắn thánh khí, đây là của bản thân hắn.”
Chu Hoàng lắc đầu cười cười: “Lai lịch của người này sợ rằng không phải chỉ đơn giản là đến từ Thiên Bắc Vực.”
Suy luận của ông ta rất đơn giản, nơi nhỏ bé như Thiên Bắc Vực thì không có luyện khí sư nào có thể luyện chế ra thánh khí thượng phẩm được. Cho dù thật sự có thì luyện khí sư cấp bậc này cũng không thể tìm được đủ nguyên liệu để luyện chế!
Bản thân Chu Hoàng chính là một luyện khí sư, ông ta hiểu rõ việc luyện ra được một thánh khí thượng phẩm thì phải trả giá thế nào.
Yến Vương gật đầu nói: “Con hiểu, nhưng tính cách của La Thiên Hành rất tốt, rất hợp với tính con, cho nên con đã tặng Sinh Mệnh Nguyên Thạch trân quý cho hắn.”
“Ừ, làm tốt lắm. Có nhân vật như vậy ở trong thần quốc Hắc Thiết, tương lai có thể mang đến lợi ích khó tưởng tượng cho thần quốc ta.” Chu Hoàng nói.
Nghe cuộc nói chuyện giữa Yến Vương và Chu Hoàng, sắc mặt Thái tử Chu Ninh ngồi bên dần sa sầm xuống!
Chu Ninh và Chu Tri Hoa tranh chấp đã lâu, cho dù Chi Tri Hoa đã được phong Vương, nhưng tương lai còn dài. Cho dù hiện tại Chu Ninh đã là Thái tử, nhưng hắn cũng hiểu rõ, cuộc cạnh tranh này vẫn chưa đến hồi kết. Trừ phi tương lai sau này hắn có thể tiến vào Thần Hải Cảnh, đồng thời phụ hoàng cũng thoái vị, nếu không thì vị trí Thái tử của hắn vẫn sẽ bị Yến Vương uy hiếp.
Mà trước mắt, có thể tưởng tượng được áp lực La Chinh mang đến cho Chu Ninh lớn đến mức nào.
Trong lúc nói chuyện, bên kia đã bắt đầu chiến đấu.
Vân Long Đào thu hồi sự khinh thường lại, ngưng kết ra một tầng áo giáp, đồng thời Trảm Không kiếm trong tay không ngừng bóp méo không gian, giống như trong không gian kia có vô số vân nước chậm rãi chảy qua, tỏa ra đủ mọi màu sắc dưới ánh mặt trời.
Vân Long Đào lập tức bước ra một bước, kéo ra một chuỗi bóng người trên bầu trời, nháy mắt đã hắn xuất hiện một cách quỷ dị bên người La Chinh.