Ai cũng muốn cố gắng để mạnh hơn, tu vi cao hơn. Chiến Đế Đại Vũ muốn, Chu Hoàng muốn, Quốc chủ Thiên Phong cũng rất muốn...
Vì tài nguyên ở Hạ Giới có hạn nên đa số các đại năng Thần Hải Cảnh đều khó có thể vượt qua được điểm quyết định kia.
Quái vật nhỏ này có được thiên phú đặc biệt như thế, tất nhiên sẽ là đối tượng khiến mọi người chú ý, là quốc bảo của thần quốc Đại Vũ, hay thậm chí là của tứ đại thần quốc.
Chính bởi vì như thế cho nên quái vật nhỏ mới làm xằng làm bậy, không nể nang gì ai, cũng chẳng ai dám đến tìm hắn gây sự.
Lúc trước, trong thần quốc Đại Vũ, quái vật nhỏ nhìn trúng một hoa khôi lầu xanh nên tranh giành với một Hoàng tử có thiên phú không tệ của thần quốc Đại Vũ. Trong cơn tức giận, hắn đã ra tay giết chết Hoàng tử kia.
Địa vị của Hoàng tử thần quốc kia thậm chí còn ở trên Lưu Hoằng Văn, gần với địa vị Thái tử thần quốc. Nhưng chết thì cũng chết rồi, tuy Chiến Đế Đại Vũ có tức giận đến đâu thì cũng không thể truy cứu bất cứ trách nhiệm nào với quái vật nhỏ.
Bạch Nguyệt Dung suy nghĩ một chút, nàng nhìn La Chinh trôi nổi trên không trung, sau đó lập tức cắn môi đáp: “Phải, ta muốn ngươi xuất chiến thay ta!”
“Được thôi!” Khóe miệng quái vật nhỏ ngoác ra, phối hợp với đôi mắt đen kịt của hắn thì nhìn không giống như nhân loại mà chẳng khác gì quái vật. Hắn xoa xoa hai tay, lập tức ghé sát vào người Bạch Nguyệt Dung, cái mũi ngửi ngửi, cười nói: “Ta muốn thù lao!”
Trong lòng Bạch Nguyệt Dung xuất hiện linh cảm không tốt, chỉ sợ tên quái vật nhỏ này lại đưa ra yêu cầu linh tinh không an phận gì đó.
Quái vật nhỏ tiếp tục xoa xoa hai tay, lập tức dùng chân nguyên truyền âm cho Bạch Nguyệt Dung, người bên ngoài không nghe thấy được.
Trên mặt Bạch Nguyệt Dung lập tức biến thành màu đỏ, giận dữ trách mắng: “Ngươi muốn chết sao, quái vật nhỏ!”
Thật ra Bạch Nguyệt Dung cũng biết hắn sẽ đưa ra yêu cầu quá đáng này. Nhưng cũng may là hắn còn biết kiêng kỵ một chút mà dùng chân nguyên truyền âm cho nàng, nếu để người ngoài nghe được thì chỉ sợ sẽ ảnh hưởng lớn tới Mật Giáo.
Yêu cầu của hắn rất đơn giản, chính là muốn nàng ta ngủ với hắn một lần.
Yêu cầu thế này làm sao Bạch Nguyệt Dung có thể đồng ý?
Nhìn thấy Bạch Nguyệt Dung thật sự nổi giận, lúc này quái vật nhỏ mới bớt cợt nhả đi một chút: “Ngươi không đồng ý yêu cầu này cũng được, nhưng khi con đường Nghịch Linh mở ra, nếu Thượng Giới thả thứ gì tốt xuống dưới, ngươi phải để ta chọn trước?”
Đây là năng lực của Mật Giáo.
Vì sao tứ đại thần quốc lại hỗ trợ Mật Giáo như thế? Cho dù là Quốc chủ cũng phải có ba phần lễ phép với Bạch Nguyệt Dung? Nguyên nhân chính là điều này.
Chỉ có Mật Giáo mới có thể kết nối với Nhân tộc ở Thượng Giới. Mỗi năm, Thượng Giới sẽ đẩy một ít bảo vật ở Thượng Giới xuống dưới thông qua con đường Nghịch Linh. Nhưng mấy thứ này không phải sẽ cho không. Mật Giáo ở Thượng Giới còn phải trông cậy vào tứ đại thần quốc để thâu tóm thánh hải Thiên Vũ một cách triệt để, lấy ra những món quan trọng trong đó.
Sau khi con đường Nghịch Linh được mở ra, đương nhiên quyền lựa chọn trước tiên thuộc về Quốc chủ tứ đại thần quốc. Nhưng những thứ này cũng do Bạch Nguyệt Dung tiến hành phân phối.
Yêu cầu này của quái vật nhỏ tuy quá đáng, nhưng Bạch Nguyệt Dung vẫn có thể miễn cưỡng chấp nhận. Dù sao thứ được đẩy xuống từ con đường Nghịch Linh không chỉ có bảo vật mà còn có không ít đan dược dùng cho tu luyện, rất nhiều đại năng Thần Hải Cảnh đều đang ngóng trông việc quái vật nhỏ tiến vào Thần Hải Cảnh.
Nàng ta hơi chần chừ một chút, sau đó mới cắn môi gật đầu nói: “Có thể!”
“Được, lát nữa ta giết hắn giúp ngươi!” Sau khi nói xong, quái vật nhỏ không thèm để ý tới người chung quanh, thậm chí cũng không đánh giá La Chinh trên bầu trời mà lại tìm chỗ đất trống rồi xoay người ngủ thật say lần nữa.
Nghe thấy quái vật nhỏ nói vậy, Bạch Nguyệt Dung nhìn La Chinh trên bầu trời một cái, môi mỏng cong lên, lộ ra nụ cười lạnh: La Chinh à La Chinh, ta đã nói nhất định sẽ giết ngươi, cho dù đã qua ba năm, nhưng ngươi vẫn không chạy thoát được đâu.
La Chinh đứng ở giữa không trung, lúc này không có võ giả lên khiêu chiến cho nên hắn cũng nhìn rõ cảnh tượng trên quảng trường.
Tên quái vật nhỏ này cuồng vọng như thế, tuy trên mặt La Chinh không có biểu hiện gì, nhưng trong lòng đã nổi lên cảnh giác.
Người tu luyện tới tu vi Hư Kiếp Cảnh thì chẳng có ai là kẻ ngốc cả, đa phần đều là kẻ ngông cuồng, đều có bản lĩnh và thực lực chân chính. Nhìn Bạch Nguyệt Dung cười lạnh, có vẻ rất tự tin về quái vật nhỏ nên tất nhiên La Chinh cũng cảnh giác với quái vật nhỏ kia.
Vân Long Đào chiến bại, lần này tới lượt thần quốc Tinh Dã và thần quốc Thiên Phong phái võ giả ra chiến!
Ngay từ đầu thần quốc Thiên Phong cũng chưa từng phái võ giả ra, về phần thần quốc Tinh Dã thì cũng không có ai lên tiếng.
Không có người khiêu chiến sao? La Chinh lẳng lặng lơ lửng trên không trung, trong lòng cũng thấy khó hiểu. Trận đấu tiếp theo phải làm sao để tiến hành đây?
Võ giả thuộc đội ngũ thứ nhất của tứ đại thần quốc chỉ có hai ba mươi người mà thôi.
Vân Long Đào đã là người đứng đầu trong hai ba mươi người này, ngay cả đám Triệu Thiên Cơ, Tiêu Đạo Viễn, Chiêm Uân cũng nhìn ra thực lực của Vân Long Đào mạnh đến mức nào.
Một tên mạnh như thế, lại bị La Chinh dễ dàng đánh bại. Rất nhiều võ giả ở đây đều không muốn đối đầu với La Chinh, vì thực lực chênh lệch quá lớn.
Đương nhiên, cũng không phải trong đám người trẻ tuổi không có ai dám đứng ra. Không ít Thái tử và Hoàng tử của thần quốc cũng đều là yêu nghiệt trong yêu nghiệt, bọn họ có thể kế thừa thiên phú huyết thống nào đó, hoặc tu luyện công pháp kỳ dị gì đó, cũng có thể là có vật bảo và bí thuật trong người.
Nhưng hoàng tộc sao có thể dễ dàng xuất chiến?
“Còn có ai muốn khiêu chiến La Chinh của thần quốc Hắc Thiết hay không?” Lúc này đến lượt Chu Hoàng lên tiếng, trên mặt hắn hiện ra vẻ vô cùng đắc ý.
Đúng lúc này, Chiến Hoàng Thiên Phong vẫn luôn trầm mặc mới mở miệng nói: “Doãn Nhi, nếu con thật sự không nhịn được, có thể ra so đấu với La Thiên Hành một chút, đến điểm thì dừng lại là được!”
Một giọng nữ mềm mại truyền đến: “Vâng, thưa phụ hoàng!”
Từ phía sau Chiến Hoàng Thiên Phong có một cô gái tóc dài như thác nước nhanh chóng đi ra!
Tóc của cô gái này rất dài, nửa dưới mái tóc để xõa đến tận gót chân, còn nửa trên thì bện lại, nếu không thì chắc chắn tóc sẽ bị kéo lê trên mặt đất.
“Là Công chúa của thần quốc Thiên Phong! Thật không ngờ hoàng tộc lại xuất chiến!”
“Đã rất nhiều năm rồi không thấy hoàng tộc xuất chiến...”
“Không phải bình thường hoàng tộc không xuất chiến sao?”
Trong tình huống không có ai chịu xuất chiến, Công chúa thần quốc Thiên Phong lại nhảy ra, thật là khiến người ta không thể tưởng tượng được.
Thần quốc Thiên Phong chính là thiên hạ của Hỏa gia, Công chúa tên là Doãn Nhi này cũng là người rất có danh tiếng!
Nghe nói Hỏa Doãn Nhi chính là võ giả có thiên phú nhất trong hoàng tộc thần quốc Thiên Phong, cũng vì Hỏa Doãn Nhi nên Thái tử thần quốc Thiên Phong mới bị phế bỏ.
Võ giả của quốc gia này luôn luôn tôn sùng thực lực, mặc dù Hỏa Doãn Nhi là nữ, nhưng nếu thực lực của nàng tăng tiến thêm, tương lai có thể trở thành Thần Hải Cảnh thì cũng có thể tiếp nhận vị trí Chiến Hoàng Thiên Phong, trở thành Nữ hoàng một đời.
Nhưng trong lịch sử đại lục thần quốc, còn chưa có người phụ nữ nào ngồi lên vị trí Quốc chủ. Hiện nay mọi người lại nhất trí coi trọng Hỏa Doãn Nhi, rất có thể nàng sẽ là người đầu tiên trong sử sách trở thành Nữ hoàng đầu tiên trên đại lục thần quốc.
Hỏa Doãn Nhi nhìn qua rất mỏng manh, thậm chí còn có chút yếu đuối, thần thái cũng hơi quyến rũ. Nàng nhẹ nhàng xoay người, dưới chân chợt biến ra từng tầng hoa sen lửa. Nàng bước lên hoa sen, chậm rãi bay tới.
Khi nàng đi vào trong kết giới thì liền mỉm cười thản nhiên, nét mặt như có ánh lửa nhàn nhạt xoay quanh: “Tên ta là Hỏa Doãn Nhi!”
La Chinh khẽ nhướng mày. Đối phương thân là Công chúa thần quốc mà còn biết lễ nghĩa như thế, La Chinh tất nhiên sẽ không chậm trễ: “Tại hạ là La Thiên Hành.”
“Phụ hoàng nói, hoàng tộc ra tay cần có tôn nghiêm của hoàng tộc, nhưng ta lại nghĩ, phụ hoàng thống lĩnh được thần quốc không phải chỉ dựa vào tôn nghiêm hay cái gì khác, mà chính là dựa vào thực lực của Hỏa gia, thực lực của phụ hoàng... Nếu thực lực không đủ, sao còn có tôn nghiêm?” Hỏa Doãn Nhi vẫn không nhanh không chậm nói.
Giọng nói nàng mềm mại uyển chuyển, nghe vào tai như nước suối ngọt lành, khiến người nghe vô cùng thoải mái.
“Lời ấy tại hạ hoàn toàn đồng ý.” La Chinh gật đầu nói.
Tất cả danh tiếng đều phải dựa vào thực lực, nếu không, sẽ chỉ như bèo rong không rễ, phiêu dạt trong nước, không phải là danh tiếng thực sự!
“Cho nên ta muốn so đấu với ngươi.” Hỏa Doãn Nhi dịu dàng cười nói.
“Có thể giao đấu cùng Công chúa thần quốc, tại hạ cảm thấy vô cùng vinh hạnh!” La Chinh lập tức nói.
La Chinh vốn cho rằng tiếp đó liền đến lúc ra tay, nhưng không ngờ Hỏa Doãn Nhi lại bỗng nhiên nhìn sang quái vật nhỏ đang ngủ khò khò trên quảng trường, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi, sau đó lập tức nhỏ giọng nói với La Chinh: “Ta nói cho ngươi biết, sau khi chúng ta phân thắng bại xong, nếu ngươi thua thì còn đỡ, chứ nếu ngươi thắng ta, thì tốt nhất là nên lén thua dưới tay ta đi.”