Hỏa Doãn Nhi thân là Công chúa thần quốc nên hiếm khi có cơ hội thể hiện sức mạnh của mình.
Hoàng tộc của tứ đại thần quốc đều có mật địa tu luyện. Thậm chí những mật địa tu luyện này còn được vận dụng năng lực của người trên Thượng Giới để xây dựng nên. Trong ghi chép từ trước tới nay, dường như Hỏa Doãn Nhi chưa từng so đấu với người khác trước mặt mọi người, mọi người đều chỉ đoán thực lực của nàng dựa trên địa vị ở thần quốc Thiên Phong mà thôi. Vì thế, mọi người hoàn toàn không rõ về công pháp chủ tu và khả năng lĩnh ngộ quy tắc của nàng lắm. Mọi người đều biết Hỏa Doãn Nhi rất mạnh, nhưng không ngờ nàng lại có thể dũng mãnh tới mức này. Ở trước mặt nàng, dường như La Chinh không hề có năng lực đánh trả! Tuy cú đập này của nàng mới chỉ dùng bảy phần sức mạnh, nhưng chiếc vòng trên cổ tay trắng nõn kia lại nhẹ nhàng nhoáng lên một cái, rung lắc dữ dội, sau đó bộc phát ra một luồng sức mạnh cực kỳ lớn. “Bụp!”. Mọi người đột nhiên nghe thấy một âm thanh như tiếng dưa hấu vỡ truyền đến. Sau đó thân thể La Chinh đột nhiên rơi xuống phía dưới, trực tiếp đập xuống cạnh dưới của kết giới. Cũng may là kết giới này do đại năng Thần Hải Cảnh tạo ra. Dưới cú va chạm này, kết giới bắt đầu bị méo mó, biến dạng, lõm sâu xuống dưới. Nhưng đôi mắt của vị đại năng Thần Hải Cảnh bố trí kết giới bỗng lóe sáng, chỉ trong nháy mắt mà kết giới đã được khôi phục lại! Nếu đổi là võ giả khác, khi trúng một cú đập khẽ như vậy thì có lẽ sẽ khó mà đứng dậy được.
Nhưng La Chinh lại có thân thể tiến khí. Khi luồng sức mạnh khổng lồ được rót vào cơ thể La Chinh thì chúng lập tức bị hóa thành từng tia Hồng Mông Thiên Cương rồi bắt đầu thấm vào thân thể hắn.
Từ sau khi thân thể La Chinh đạt tới tiến khí thì chưa từng có cơ hội được luyện hóa, dùng thân thể tiến khí mà đối mặt với trận chiến ở mức này thì còn hơi kém một chút. Cho nên, dù thân thể đã không ngừng chuyển hóa thì cũng chỉ kịp chuyển hóa bảy phần sức mạnh, ba phần còn lại vẫn khiến thân thể hắn bị tổn thương.
Ba phần sức mạnh còn lại, La Chinh vẫn có thể chịu đựng được, chẳng qua nó cũng khiến La Chinh bị vài vết thương nhẹ. Với thần thể mạnh mẽ của hắn hiện giờ thì chỉ cần mấy nhịp thở là có thể hồi phục rồi.
Chiếc váy dài màu trắng xanh của Hỏa Doãn Nhi không ngừng lay động theo làn gió. Nàng nhìn xuống La Chinh, trên mặt cũng hiện ra vẻ lo lắng. Trong lòng nàng lại lo rằng, mặc dù vừa rồi có nương tay, nhưng không biết có phải liệu củ đập kia vẫn hơi nặng hay không?
Nhưng chỉ giây lát sau, nỗi lo lắng của nàng liền biến mất, thậm chí trên mặt còn nở một nụ cười an tâm. Bởi vì, nàng đã nhìn thấy La Chinh nhảy lên khỏi cạnh dưới của kết giới, nhìn qua thì thân thể hắn cũng không có gì đáng ngại.
“Cô nàng này, thực sự tốt bụng như thánh vậy.” Trong lòng La Chinh cũng thầm thở dài một hơi. “Ừ, hử? Vừa ý người ta rồi chứ gì?” Đúng lúc này, Huân thừa dịp chen vào một câu. “Ha ha.” La Chinh không nói gì mà lập tức phi lên trên, đối mặt với Hỏa Doãn Nhi, bốn mắt nhìn nhau. “Tốt lắm!” Hỏa Doãn Nhi nhìn thấy La Chinh thì nói ngay.
La Chinh nhất thời sửng sốt: “Cái gì tốt?” Nhưng Hỏa Doãn Nhi lại tỏ vẻ kỳ quái, lập tức ngơ ngác nói: “Chẳng phải chúng ta đã phân thắng bại rồi sao?” Lời này vừa được thốt ra thì trên mặt mọi người đều là vẻ kỳ lạ. Sau đó, ngoài nhóm võ giả của thần quốc Thiên Phong ra, các nhóm võ giả của thần quốc Tinh Dã, thẩn quốc Đại Vũ và thần quốc Hắc Thiết đều nở nụ cười. Dù sao thì nàng cũng là Công chúa của thần quốc bọn họ, là nữ thần cao cao tại thượng trong cảm nhận của bọn họ, làm sao có thể cười được. Về phần các đại năng Thần Hải Cảnh, trên mặt cũng đều nở nụ cười. Đứa nhỏ này của Hỏa gia, thật là... Bất đắc dĩ, Chiến Hoàng Thiên Phong đành cười khổ, chuyện này cũng chỉ có thể trách hắn. Từ sau khi phát hiện ra thiên phú của Hỏa Doãn Nhi, hắn vẫn luôn nuông chiều nàng, chưa từng cho nàng một mình ra ngoài rèn luyện.
Đương nhiên, không rèn luyện một mình cũng không có nghĩa là Hỏa Doãn Nhi không cố gắng. Trên thực tế, những năm gần đây, Hỏa Doãn Nhi gần như đã dốc hết tâm huyết vào việc tu luyện, bỏ qua hầu hết các hoạt động khác. Cho nên tính cách nàng dường như vẫn dừng lại ở những năm tháng còn là một cô gái nhỏ bảy tám tuổi, quá mức tốt bụng và khờ dại, đồng thời lại có thực lực và thiên phú đáng sợ.
“Chúng ta còn chưa phân thắng bại.” La Chinh nghiêm túc đáp lại.
Vẻ mặt Hỏa Doãn Nhi hiện lên nét kỳ quái. Sau khi suy nghĩ một chút, nàng mới trả lời: “Nhưng... nhưng rõ ràng vừa rồi người đã bị đánh bại...”
La Chinh mỉm cười, trên mặt bỗng nhiên hiện ra một nét gian xảo, hắn cũng dùng giọng nói giống nắng để trả lời: “Nhưng... nhưng ta còn chưa nhận thua. Hỏa Doãn Nhi chớp hai mắt, bừng tỉnh: “A! Nói cách khác, phải để người nhận thua mới được tính! Ta hiểu rồi!” Nàng chỉ không hiểu việc đời chứ không phải thực sự là kẻ ngốc. Theo nàng thấy, vừa rồi La Chinh thực sự đã bị đánh bại, bởi đây chỉ là so đấu mà thôi, không cần phải liều mạng tới mức người chết ta sống. Hiện tại, sau khi đã hiểu ra thì trong lòng nàng cũng chỉ có một suy nghĩ, đó là phải làm cho La Chinh nhận thua. Vì thế, sau khi nói xong, chiếc váy dài màu trắng xanh của nàng khẽ tung bay, thân thể hơi nghiêng về phía trước một chút, giống như tiên nữ bay trên trời, nhẹ nhàng di chuyển về phía La Chinh. Cùng lúc đó, chiếc vòng trong tay nàng bắt đầu rung lên, quy tắc thời gian truyền ra từ cổ tay. Chiếc vòng trong tay nàng không phải là một bảo bối có tính công kích mà chỉ có tính chất giúp tăng cường sức mạnh và chân nguyên của nàng mà thôi. Trong nháy mắt khi quy tắc thời gian truyền ra, theo phản xạ, La Chinh liền chuẩn bị rút lui. Tiếc rằng tốc độ quy tắc thời gian lan truyền quá nhanh, huống hồ không gian bên trong kết giới vốn cũng không lớn nên không có quá nhiều chỗ để cho La Chinh chạy trốn. Khi bị quy tắc thời gian bao phủ, thân hình La Chinh liền trở nên chậm chạp. Mặc dù hắn đã muốn dùng quy tắc không gian để thông qua một điểm không gian khác ở cách đó không xa, nhưng thân thể còn chưa kịp thuấn di thì đã bị quy tắc thời gian bao phủ rồi.
Hỏng rồi...
Dưới tác dụng của quy tắc thời gian, suy nghĩ trong đầu La Chinh cũng trở nên rất chậm chạp.
Hắn thấy tốc độ của Hỏa Doãn Nhi đột nhiên tăng lên vô số lần, nhanh chóng tiếp cận mình. Nhưng bị quy tắc thời gian bao phủ nên hắn thật sự không có nhiều biện pháp lắm. Lần thứ hai Hỏa Doãn Nhi tiếp cận La Chinh, đôi mày thanh tú của nàng hơi nhíu lại. Nàng cũng chẳng thích thú gì cái việc nhất định phải đánh tới mức khiển La Chinh phải phục, phải nhận thua. Nhưng nàng cũng hiểu rõ, nàng là người đại diện cho thần quốc Thiên Phong xuất chiến, hơn nữa còn là người của hoàng thất, chính nàng cũng không muốn thua trong trận so đấu này. Trong tình huống không có cách nào tốt hơn, nàng chỉ có thể tăng sức mạnh của mình lên lần nữa. Chín phần sức mạnh, không thể hơn được nữa.... Trong lòng nàng nghĩ như vậy, sau đó tay ngọc lập tức đánh lên trán La Chinh. Nhìn qua thì củ đập này vô cùng nhẹ nhàng, giống như chỉ xoa nhẹ trên đầu La Chinh, nhưng không có võ giả nào dám coi thường sức mạnh của nàng. Cũng may, thân thể La Chinh như giống quái vật mạnh mẽ, chứ nếu là đầu của võ giả khác thì chỉ sợ ngay cả cổ cũng đứt lìa rồi. Nhưng dù La Chinh có được thân thể tiến khí thì khi bị đập như vậy, đầu hắn cũng bắt đầu choáng váng, não căng ra, mắt đầy sao sáng quay mòng mòng.
“Ầm!”
Thân thể La Chinh lại đập thật mạnh xuống cạnh dưới của kết giới. Bị quy tắc thời gian của Hỏa Doãn Nhi bao phủ nên tốc độ rơi của La Chinh rất chậm. Đương nhiên, đó chỉ là hiệu ứng thị giác của người bên ngoài mà thôi. Sau khi Hỏa Doãn Nhi thu lại quy tắc thời gian, tốc độ của La Chinh rõ ràng đã nhanh hơn, đập thật mạnh xuống kết giới.
“Nhận thua chưa?” Hỏa Doãn Nhi nhíu mày hỏi.
“Không nhận thua!” La Chinh lau một vết máu chảy ra từ khóe miệng: “Không nhận thua!”
“Vậy tiếp tục!” Tiếng nói vừa dứt, chỉ trong nháy mắt Hỏa Doãn Nhi đã xuất hiện trước mặt La Chinh. Khi chiếc vòng trên cổ tay nàng rung lên, tay ngọc nhẹ nhàng nhất một cái thì thân thể La Chinh đã bị đánh bay lên cạnh trên của kết giới. Lần này, thậm chí Hỏa Doãn Nhi đã sử dụng tới mười phần sức mạnh! “Nhận thua chưa?” Hỏa Doãn Nhi lại hỏi. Trên mặt nàng đã hiện lên vẻ không thể chịu nổi nữa. Dường như việc đối xử với La Chinh như thế khiến nàng hết sức khó chịu. “Bụp!” Lúc này, La Chinh đã đi thẳng về phía bên trái, bây giờ khóe miệng hắn đã chảy cả vốc máu.
“Nhận thua chưa?” Hỏa Doãn Nhi lại hỏi. “Không.” La Chính thản nhiên nhìn Hỏa Doãn Nhi rồi đáp lại.
Bây giờ thì Hỏa Doãn Nhi bắt đầu lo lắng rồi. Nàng chưa từng nghĩ tới, trên thế giới này lại có tên nào như vậy. Rõ ràng không phải là đối thủ của nàng, vậy mà vẫn ương ngạnh chống đỡ. Sau khi suy nghĩ một chút, bỗng nhiên nàng mở miệng nói: “Ta van xin ngươi, ngươi nhận thua đi được rồi!”
Hỏa Doãn Nhi không muốn đánh chết La Chinh, nhưng hết lần này tới lần khác, hắn lại sống chết không nhận thua. Đối với võ giả khác thì đây vốn là một chuyện đơn giản, cùng lắm thì giết chết đối phương là được, bởi dù sao người ta cũng chịu không nhận thua mà.
Nhưng đối với Hỏa Doãn Nhi mà nói, chuyện này là một vấn đề rất lớn.