Khi Hỏa Doãn Nhi đạt tới Tiên Thiên thận trọng, tất nhiên đã có thể đánh bại những đối thủ là Chiểu Thân thất trọng! Về sau, Hỏa Doãn Nhi có thể đánh bại đối thủ hơn nàng cả một cảnh giới lớn. Bây giờ nàng đã vào Hư Kiếp Cảnh hậu kỳ, như vậy đối thủ của nàng phải là Sinh Tử Cảnh nhị trọng, thậm chí còn là Sinh Tử Cảnh tam trọng!
Tuy nhiên, trình độ tu vi ở mức đó mà giao đấu với nàng thì cũng chỉ là mở đầu thôi. Nàng là thiên kim đáng giá nghìn vàng, là Công chúa của thần quốc, cho dù chiến Hoàng Thiên Phong có sai những võ giả kia dốc hết sức để ứng phó thì cũng làm gì có ai thật sự dám làm Hỏa Doãn Nhi bị thương?
Dù sao thì việc rèn luyện này cũng không phải là rèn luyện trên bờ vực sinh tử. Mà bây giờ nàng phải đối mặt với La Thiên Hành, vậy cũng coi như là một thử thách lớn đối với nàng. Hắn hy vọng con gái bảo bối của hắn có thể đưa ra lựa chọn chính xác, không đến mức khiến hắn phải quá mất mặt.
Nghe thấy lời Hỏa Doãn Nhi xin mình nhận thua, vẻ mặt La Chinh đúng kiểu không biết nên khóc hay nên cười. Cười xong, hắn vẫn trả lời nàng: “Có xin, ta cũng không nhận thua!” Hỏa Doãn Nhi thật sự không còn cách nào khác, nàng nhìn xung quanh như muốn tìm kiếm một vài sự trợ giúp. Ngay khi ánh mắt của nàng dừng lại trên người Chiến Hoàng Thiên Phong, Chiến Hoàng Thiên Phong liền nhắm hai mắt lại. Hắn là người làm cha, nhưng lúc này lại không muốn nhắc nhở con gái bất cứ điều gì. Đương nhiên, Chiến Hoàng Thiên Phong không nhắc nhở thì đã có võ giả khác bày mưu tính kế. Phía dưới có rất nhiều võ giả của thần quốc Thiên Phong nhìn thấy vẻ mặt Công chúa nhà mình thì lập tức cả đám đều lớn tiếng kêu lên. “Công chúa, giết hắn là được. Tên nhóc này không biết điều, nếu Công chúa nương tay thì hắn cũng sẽ tra tấn người!” Giết hắn à? Hỏa Doãn Nhi cắn răng, nhanh chóng gạt ngay ý tưởng này đi. Từ khi nàng bắt đầu có ký ức đến nay, ngay cả một con kiến nàng còn chưa từng giết.
Sau khi tu luyện đến Tiên Thiên Cảnh, nàng có thể cảm nhận được vạn vật trên thế gian. Khi đi trên mặt cỏ cũng sẽ cố gắng uyển chuyển, nhẹ nhàng, chỉ sợ làm cỏ xanh bị thương. Mà nếu trên đường có con kiến, châu chấu hay những sinh mạng bé nhỏ khác thì nàng cũng sẽ thật cẩn thận mà tránh đi!
Người như Hỏa Doãn Nhi mà người còn hy vọng nàng giết người? Chỉ sợ dù có giết nàng thì nàng cũng khó có thể làm được. Dù sao thì tổ chất tâm lý của nàng vẫn còn quá yếu ớt, nên trong lúc nóng vội, hốc mắt nàng đã đỏ lên, nước mắt trong suốt rưng rưng ở bên trong. Thấy cảnh tượng như vậy, rất nhiều trái tim của các thiên tài cấp Thần trong thần quốc Thiên Phong đều tan nát. Những thiên tài cấp Thần đó cơ bản đểu là người ngưỡng mộ Hỏa Doãn Nhi, sao có thể chịu được cảnh nàng bị người ta chọc tới mức phải khóc? Nhất thời, rất nhiều thiên tài cấp Thần đểu trút oán hận lên người La Chinh...
“La Thiên Hành, căn bản ngươi không phải là đối thủ của Công chúa thần quốc Thiên Phong chúng ta, đừng làm một tên vô lại như vậy nữa, ngoan ngoãn nhận thua đi!”
“Đường đường là nam tử hán mà còn chơi xấu, quả thực quá mất mặt!”
“Nhanh nhận thua đi. Không nhận thua, chắc chắn ta phải giết ngươi!”
Nhất thời, các võ giả của thần quốc Thiên Phong bắt đầu la hét ầm ĩ.
Đúng lúc này, quái vật nhỏ vốn đang ngủ khò khò bỗng nhiên trở mình rồi giận dữ hét lên với những thiên tài cấp Thần của thần quốc Thiên Phong kia: “Hét hét cái lông! Phá tan mộng đẹp của ta! Ấy... Hỏa, Hỏa gì gì của thần quốc Thiên Phong nhỉ? Hỏa mỹ nữ này, ngươi không muốn giết người thì cứ trực tiếp đánh hắn bất tỉnh là được. Đúng là đàn bà, có cái chuyện nhỏ xíu này mà cũng phải xoắn xuýt cả lên!”
Vốn dĩ khi quái vật nhỏ rống lên như vậy đã khiến nhiều người tức giận, bởi tuy hẳn lợi hại nhưng dù sao cũng không thể ra tay với nhiều thiên tài cấp Thần của thần quốc Thiên Phong đến vậy được, cho nên những thiên tài cấp Thần đó khó tránh khỏi việc sẽ đáp lại quái vật nhỏ một cách mỉa mai.
Nhưng phần sau mà quái vật nhỏ nói đã lập tức nhắc nhở những thiên tài cấp Thần kia. “Đúng vậy, vừa nãy không nghĩ tới, Công chúa, đánh La Thiên Hành bất tỉnh là được!”
“Đánh ngất hắn cũng được coi là thắng rồi!” Nghe thấy ý kiến này, đôi mắt của Hỏa Doãn Nhi chợt sáng lên. Giết người thì có lẽ nàng không làm được, nhưng đánh người ta bất tỉnh thì miễn cưỡng vẫn có thể. Vì thế nàng hơi mỉm cười với La Chinh: “Nếu ngươi đã nhất định không chịu nhận thua, vậy xin lỗi, ta phải đánh người ngất xỉu rồi!” Nghe thấy giọng nói mềm mại quyến rũ của Hỏa Doãn Nhi kéo dài một chữ “rồi” ở cuối câu, tâm hồn của không ít thiên tài cấp Thần lập tức rung động. Một cô gái có dung mạo, lại thêm giọng nói cỡ này thì đều có sức hấp dẫn trí mạng với bất kỳ võ giả nào. Lúc này, Hỏa Doãn Nhi nhẹ nhàng lướt đến, tiếp tục sử dụng phương pháp cũ, thi triển quy tắc thời gian khiển tốc độ thời gian trở nên chậm lại. Thoạt nhìn thì thấy dường như La Chinh không có sức chống cự, ngây ngốc đứng một chỗ, trơ mắt nhìn Hỏa Doãn Nhi lấy tốc độ nhanh tới mức không thể phát hiện ra mà áp sát mình. Vì muốn đánh ngất La Chinh nên Hỏa Doãn Nhi đã vòng ra phía sau hắn, bàn tay ngọc của nàng đánh thẳng về gáy của La Chinh. Nhưng ngay trong khoảnh khắc khi Hỏa Doãn Nhi áp sát La Chinh thì tình hình lại có biến chuyển! Động tác của La Chinh vốn chậm như sên, bỗng chốc chợt nhanh hơn vài phần. Tuy tốc độ của hắn không theo kịp tốc độ của Hỏa Doãn Nhi, nhưng cũng đủ để hắn bảo vệ cái gáy của mình. Cho nên một chương này của Hỏa Doãn Nhi lại đánh trên cánh tay La Chinh.
“Bốp!” Một lần nữa, La Chinh lại giống như quả bóng cao su bay thẳng về phía trước. Lúc này, do có cánh tay bảo vệ nên La Chinh cũng không bị thương, trên mặt hắn hiện lên một nụ cười, lắc lắc cánh tay hơi đau rồi khôi phục lại như bình thường.
“Ơ?”
Khuôn mặt Hỏa Doãn Nhi lộ vẻ kỳ quái: “Động... động tác vừa nãy của ngươi, sao có thể nhanh như vậy...” Nàng đã hoàn toàn sử dụng thành thạo quy tắc thời gian tầng thứ nhất, có thể giảm tốc độ trôi đi của thời gian trong phạm vi mười trường xung quanh mình từ một trăm xuống còn một. Nói cách khác, ở bên ngoài, khi thời gian trôi qua được một trăm nhịp thở thì ở trong phạm vi mà quy tắc thời gian của nàng bao phủ, một trăm nhịp thở ấy đã bị giảm xuống chỉ còn một nhịp thở mà thôi. Đây cũng là nguyên nhân khiến tốc độ của La Chinh chậm như ốc sên.
Sau khi bị giảm bớt đi trăm lần, cho dù tốc độ của La Chinh có nhanh tới mấy thì cũng đi được đến đâu? Sao có thể ngăn cản được đòn tấn công của Hỏa Doãn Nhi?
Nhưng ngay trong nháy mắt La Chinh ra tay bảo vệ cái gáy của mình vừa rồi, tốc độ lại bất chợt nhanh hơn gấp mười lần!
Chuyện này tương đương với việc La Chinh đã ép tốc độ của mình tăng lên gấp mười lần... Đây căn bản là chuyện không có khả năng!
Mà quan trọng hơn là nàng cảm nhận được xung quanh còn có một chút quy tắc thời gian lưu lại trong không trung. Hơn nữa, thứ quy tắc thời gian này không phải do nàng phóng ra!
“Ngươi lĩnh ngộ được quy tắc thời gian? Vừa mới lĩnh ngộ?” Mặt Hỏa Doãn Nhi đầy vẻ ngạc nhiên. Lúc này, vẻ mặt đám Chiến Hoàng, Chiến Để và rất nhiều đại năng Thần Hải Cảnh cũng đầy khiếp sợ. Với tầm mắt của bọn họ, làm sao có thể không nhìn ra biến cố vừa nãy? Trước đây, La Chinh vẫn luôn bị đánh, thậm chí còn không hề có sức để đánh trả. Chuyện này không nói lên rằng La Chinh không đủ lợi hại, mà là quy tắc thời gian quá mức lợi hại! Người nào có được quy tắc thời gian thì sẽ chiếm ưu thế khi chiến đấu với võ giả cùng cấp bậc, thật sự rất khó tưởng tượng. Vậy nên, nếu La Chinh thua dưới tay Hỏa Doãn Nhi thì cũng không oan. Cho nên Chu Hoàng đã thầm nghĩ trong lòng, cho dù La Chinh có thật sự bại dưới tay Hỏa Doãn Nhi, hắn cũng sẽ cố hết sức để giúp đỡ La Chinh.
Đồng thời Chu Hoàng cũng cảm thấy kỳ lạ, không hiểu tại sao La Chinh cố chống cự làm gì? Có lẽ là sợ sau khi bị thua thì thẩn quốc Hắc Thiết sẽ bỏ rơi hẳn không thèm quan tâm nữa, cuối cùng rơi vào tay Chiến Đế Đại Vũ? Thậm chí Chu Hoàng còn muốn dùng chân nguyên truyền âm với La Chinh, khiến hắn không còn mới nghi ngờ này nữa. Đảnh không lại Hỏa Doãn Nhi thì thôi, dù sao thì quy tắc thời gian gần như là thứ không thể chiến thắng được, cứ giằng co mãi cũng không có ý nghĩa gì. Đánh người rất sảng khoái, tuy nhiên bị đánh thì chắc rất khó chịu, huống chi Hỏa Doãn Nhi cũng đã bị La Chinh tra tấn quá mức rồi...
Nhưng bây giờ, Chu Hoàng đã hiểu việc La Chinh đang làm. Vậy mà tên nhóc này lại lĩnh ngộ được quy tắc thời gian của Hỏa Doãn Nhi trong lúc chiến đấu!
Càng đáng sợ hơn là hình như hắn đã thật sự lĩnh ngộ được không ít! .
Chiến Hoàng Thiên Phong hít một hơi thật sâu, sau đó nói: “Việc lĩnh ngộ quy tắc thời gian khó khăn tới mức nào, có lẽ đã rất rõ ràng. Ta muốn biết rõ một việc, tên nhóc này thật sự chỉ vừa mới lĩnh ngộ ra lúc chiến đấu ư?”
Quốc chủ Thiên Vân, Chiến Đế Đại Vũ, Chu Hoàng cũng như nhóm rất nhiều Phủ chủ là đại năng Thần Hải Cảnh đều bắt đầu rơi vào trầm tư.
Quy tắc thời gian chính là quy tắc khó lĩnh ngộ được nhất, còn khó hơn quy tắc không gian tới mấy lần. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy mà đã có thể lĩnh ngộ được quy tắc thời gian dựa trên những gì Hỏa Doãn Nhi thi triển ra, căn bản bọn họ không tin được!