Người nhiều vô kể, muôn hình muôn vẻ, tính cách gì cũng có, tính cách của Khề Ẩu Cẩm lúc đầu đã khiển La Chinh hiểu rõ đạo lý này.
“Ta phải dùng lửa rồi, chiều này e là người không chống đỡ được, sợ là người sẽ chết!” Hỏa Doãn Nhi nghiêm túc nói.
“Lửa?” Lông mày La Chinh khẽ dựng lên. Từ sau lần luyện thể trước, Hồng Mông Thiên Cương của La Chinh vẫn luôn tích lũy trong cơ thể hắn, La Chinh cũng muốn dung luyện cơ thể lần nữa, để cơ thể tấn thẳng lên tầng kế tiếp.
Nhưng mãi cho đến nay, La Chinh vẫn chưa tìm được nguồn lửa thích hợp.
Nguồn lửa như thế nào mới có thể giúp cơ thể La Chinh tấn thăng tới phẩm cấp tiếp theo, bản thân La Chinh cũng không nói rõ được. Nhưng nói chung thì cơ thể hắn càng mạnh mẽ, nguồn lửa cần thiết lại càng phải lớn mạnh. Nguồn lửa lợi hại, bản thân La Chinh cũng có, đó chính là Hắc Hỏa trong lò luyện thần bí kia. Thế nhưng, Hắc Hỏa lại quá bá đạo, La Chinh không dám coi thường mà thử. Có lẽ thứ mà Hỏa Doãn Nhi này tinh thông nhất không chỉ có quy tắc thời gian, trình độ lĩnh ngộ quy tắc hệ Hỏa cũng tương đối cao, nếu có thể mượn ngọn lửa của nàng để giúp cơ thể mình trở thành thánh khí thì đối với La Chinh quả thực là một việc tốt.
“Đúng.” Hỏa Doãn Nhi gật đầu: “Vì vậy người vẫn nên từ bỏ đi, đừng ép ta dùng chiêu này. Hiện giờ ta không thể đánh ngất được người, mà tốc độ lĩnh ngộ quy tắc thời gian của ngươi lại nhanh như vậy, e là không bao lâu nữa ngươi đã có thể hoàn toàn lĩnh ngộ được quy tắc thời gian rồi. Đến lúc đó, ta đã không phải là đối thủ của ngươi nữa...”
Không ngờ nàng lại thẩm phân tích những thứ này trong lòng, rồi nói cho La Chinh nghe từng chút, từng chút một... Nghe Hỏa Doãn Nhi giảng giải như vậy, đám thiên tài cấp Thần Hư Kiếp Cảnh ở bên dưới ai nấy đều thở dài tuyệt vọng. Những thiên tài cấp Thần này cũng được coi là yêu nghiệt ở nơi họ sống, cũng là sự kiêu ngạo tuyệt đối trong thế gia của mình! Nhưng so sánh với La Chinh thì bọn họ còn kiêu ngạo thế quái nào được? Hắn cứ như vậy mà lĩnh ngộ quy tắc thời gian nên khó tránh khỏi quá đả kích người khác. Đã không thể nào dùng từ yêu nghiệt và quái vật để hình dung tên nhóc này được nữa. “Chỉ có thể nói, tên nhóc này không phải là người!” Có người tức giận nói. “Không phải người thì là gì?” Người bên cạnh lại hỏi một câu.
“Là gia súc, là súc sinh!” Hình như chỉ có gọi La Chinh như vậy mới có thể khiến tâm lý của mọi người cảm thấy cân bằng hơn một chút.
Thấy La Chinh không trả lời, Hỏa Doãn Nhi khẽ nghiến răng nói: “Nhận thua đi, ta xin người đó! Ta không muốn dùng chiêu này.”
Đây đã là lần thứ hai Hỏa Doãn Nhi cầu xin La Chinh...
La Chinh lắc đầu, thản nhiên cười nói: “Rất xin lỗi. Người cầu xin như vậy khiến ta thực sự rất khó xử. Nếu là chuyện khác thì có lẽ ta còn có thể đồng ý, nhưng bảo ta nhận thua thì xin thứ lỗi, La Thiên Hành ta khó lòng nghe theo được!”
Hỏa Doãn Nhi phồng má lên, động tác đáng yêu của nàng khiến rất nhiều võ giả bên dưới nhìn vào vừa thương yêu vừa tức giận. Đương nhiên bọn họ thương yêu Hỏa Doãn Nhi, còn tức giận vì La Chinh đối đãi với nữ thần trong lòng bọn họ như vậy.
Chẳng phải chỉ là nhận thua thôi sao? Có gì to tát chứ? “Hết cách.” Hỏa Doãn Nhi khịt khịt mũi, tay phải giơ cao lên.
Cánh tay của nàng rất nhỏ, vì vậy chiếc vòng ngọc màu đỏ lửa trên tay rất lỏng. Nhấc tay một cái, chiếc vòng ngọc đó liền thuận theo cổ tay trắng nõn của nàng trượt xuống, sau khi trượt thẳng qua cùi chỏ đến cánh tay thì mới dừng lại.
Sau đó, hai tay Hỏa Doãn Nhi đột nhiên chắp lại với nhau giữa đỉnh đầu. Vốn dĩ, mỗi khi Hỏa Doãn Nhi vận chuyển chân nguyên thì chiếc vòng ngọc đều sẽ nhanh chóng lắc lư, nhưng giờ đây cánh tay của nàng đã cố định vòng ngọc lại nên không phải vòng ngọc chuyển động nữa mà là cơ thể nàng! Chỉ nhìn thấy thân người Hỏa Doãn Nhi nhanh chóng lắc lư với một biên độ nhỏ. Bởi vì tốc độ quá nhanh cho nên vừa nhìn qua, thậm chí nàng còn mang lại cho người khác một cảm giác mơ hồ! Khi nàng bắt đầu chuyển động thì trên vòng ngọc cũng bắt đầu xuất hiện ngọn lửa đỏ rực diễm lệ! Phần đông các đại năng Thần Hải Cảnh của thần quốc Thiên Phong khi nhìn thấy cảnh này thì đều không hẹn mà cùng nhìn về phía Quốc chủ của họ, Chiến Hoàng Thiên Phong. Nhìn thấy sắc mặt điềm nhiên của Chiến Hoàng Thiên Phong, trong lòng những đại năng Thần Hải Cảnh kia lại tràn đầy lo lắng. Thậm chí, một đại năng Thần Hải Cảnh còn không nhịn được mà mở miệng hỏi: “Quốc chủ, không ngăn nàng lại sao?” Trên mặt Chiến Hoàng Thiên Phong hiện lên vẻ phức tạp. Nói đúng ra, hắn không muốn Hỏa Doãn Nhi dùng chiêu này. Nhưng lần này Chiến Hoàng Thiên Phong đã hạ quyết tâm, vì lúc trước hắn đã quá cưng chiều Hỏa Doãn Nhi, thể nên mới nuôi nàng trở thành một người có tính cách không chín chắn như vậy.
Sư tử còn biết đẩy con xuống núi để rèn luyện hậu duệ của mình, hắn đường đường là Chiến Hoàng Thiên Phong, lẽ nào lại không làm được? Lần này, hắn muốn để Hỏa Doãn Nhi tự mình quyết định xem phải làm thế nào để đối mặt với La Thiên Hành. Vì vậy, chỉ cần không nguy hiểm tới tính mạng của Hỏa Doãn Nhi thì hắn sẽ không ngăn cản. “Bỏ đi, tất cả phải xem bản thân nó thôi.” Chiến Hoàng Thiên Phong trả lời. Nếu Quốc chủ đã nói như vậy thì những đại năng Thần Hải Cảnh khác trong thần quốc Thiên Phong cũng không còn gì để nói nữa. Ngọn lửa trên chiếc vòng trên cánh tay Hỏa Doãn Nhi càng lúc càng cháy mạnh hơn, đồng thời ở giữa mi tâm của Hỏa Doãn Nhi cũng đột nhiên xuất hiện một dấu ấn thật đậm. Sau đó, một luồng sức mạnh từ dấu ấn đó phát tán ra ngoài!
“Chân Phương Chi Hỏa, xuất hiện đi...”
Một ảo ảnh phượng hoàng được ngưng luyện thành lập tức xuất hiện phía sau Hỏa Doãn Nhi!
Sau đó, mọi người ở quảng trường đều cảm nhận được hơi nóng mãnh liệt. Sau khi xuyên qua kết giới của đại năng Thần Hải Cảnh bố trí thì hơi nóng này đã bị suy giảm, nhưng vẫn khiến người khác khó mà chống đỡ được. Không ít võ giả Hư Kiếp Cảnh đểu phải ngưng tụ chân nguyên hộ thể mới có thể ngăn chặn được hơi nóng ở bên ngoài cơ thể.
“Huyết mạch Chân Phượng, không ngờ Hỏa Doãn Nhi lại có huyết mạch Chấn Phượng? Nàng là hậu duệ Phượng tộc?Nhìn thấy cảnh này, có người lớn giọng hét lên.
“Nồng độ huyết mạch của nàng cao đến mức vô lý, rất có khả năng là hậu duệ Phượng tộc!” Nhìn thấy ngọn lửa chầm chậm ngưng kết ra này, lông mày của La Chinh cũng đột nhiên dựng lên. La Chinh cũng từng hấp thụ máu Chân Long, thậm chí cả tỉnh huyết Chân Long. Sau khi hấp thụ tinh huyết Chân Long thì thân thể La Chinh cũng có được lợi ích vô cùng lớn.
Có điều, máu và tinh huyết Chân Long mà La Chinh hấp thụ đều được tính bằng giọt”. Nói một cách tổng quát thì tỉ lệ huyết mạch trong cơ thể La Chinh không nhiều. Quan trọng hơn là máu Chân Long của hắn đều là mãi sau này mới hấp thụ, vì vậy vẫn chưa nắm rõ được sự thần thông của Chân Long tộc. Còn Hỏa Doãn Nhi này, hình như là hậu duệ của thần thú siêu cấp thực sự. Nồng độ huyết mạch cao đến mức vô lý, ảo ảnh Chân Phượng đó lại được ngưng kết đến mức độ như thật! Khi La Chinh ở Thanh Vân Tông cũng từng gặp Mạc Vũ Hinh có huyết mạch Thanh Loan. Nhưng bản thân Thanh Loan không thể nào sánh được với thần thú siêu cấp, kém xa những thần thú siêu cấp như Chân Long, Chân Phượng. Huống hồ, nồng độ huyết mạch của Mạc Vũ Hinh không hề cao, thậm chí còn hơi bị pha tạp.
Hỏa Doãn Nhi trước mặt thì lại khác, nàng ta hình như có huyết mạch Chân Phượng hoàn chỉnh... “Vù vù vù...” Từ mi tâm của nàng phóng ra từng ngọn lửa, chúng không ngừng ngưng tụ, chầm chậm dung hợp lại thành một con phượng hoàng! Con phượng hoàng mà Hỏa Doãn Nhi ngưng kết ra cũng không giống như Bằng Phượng của Ninh Vũ Điệp. Bằng Phượng của Ninh Vũ Điệp là vật quán tưởng mà thành, còn con phượng hoàng hiện tại gần như là một con phượng hoàng thực sự!