Yến Vương lại nghiêm mặt nói: “Không được xem thường những mũi tên đó. Độc trên những mũi tên dài kia đều là độc Long Tỳ! Cho dù là cường giả Sinh Tử Cảnh mà chạm vào thì cũng sẽ chết ngay lập tức! Nghe nói, trong các võ giả thăm dò bí cảnh lúc đầu, đã có không ít cường giả Sinh Tử Cảnh phải chết dưới những mũi tên này!”
Tả Truyền Đông lại tỏ vẻ không tin: “Yến Vương, ngươi nói thuốc độc trên mũi tên rất lợi hại thì ta tin. Nhưng ngươi nói có cường giả Sinh Tử Cảnh chết dưới những mũi tên này thì còn lâu ta mới tin!”
Tốc độ bay của những mũi tên kia chậm như thế, ngay cả một ông cụ già yếu cũng có thể dễ dàng tránh được thì sao có thể bị loại mũi tên này bắn chết? Hơn nữa còn là cường giả Sinh Tử Cảnh!
Yến Vương cười khổ, sau đó nói: “Mấy mũi tên kia đều là chiến lược phòng ngự do Long mạch tộc để lại. Ta chỉ nhắc nhở mọi người phải cẩn thận thôi. Còn lý do vì sao, các ngươi sẽ biết ngay thôi.”
Tuy ngoài miệng Tả Truyền Đông nói không tin, nhưng vì Yến Vương đã nhấn mạnh tính nguy hiểm như thế nên trên mặt hắn vẫn hiện ra vẻ cẩn thận.
Bốn người đó đi theo Yến Vương, tiếp tục đi vào trong rừng.
Lúc đầu, số mũi tên trong khu vực Mũi Tên Chậm cũng không nhiều, chỉ thưa thớt, chậm rãi bay ra mà thôi.
Sau đó, một mũi tên nhọn liền bắn từ phía trước lại đây, mọi người chỉ cần cẩn thận tránh đi là được. Dù sao thì tốc độ bay của những mũi tên nhọn này cũng vô cùng chậm.
Nhưng chỉ chốc lát sau, mọi người đã hiểu lời Yến Vương nói. Chính xác thì khu vực Mũi Tên Chậm hết sức nguy hiểm, bởi vì số lượng mũi tên nhọn thật sự quá nhiều!
Ngay từ đầu, xung quanh mọi người chỉ có dăm ba mũi tên chậm chạp bay qua, nhưng khi mọi người càng đi sâu vào trong thì số lượng mũi tên nhọn lượn lờ xung quanh bắt đầu tăng lên rất nhanh!
Thường thường sẽ có mười, hai mươi mũi tên nhọn bắn ra từ các hướng khác nhau! Có vài mũi tên nhọn xếp thành một hàng, hoàn toàn vây kín con đường phía trước nên chỉ có thể phi thân lướt qua hoặc nằm trên mặt đất rồi lăn qua.
Nhưng ngay cả như vậy thì vẫn không thể làm khó được bọn họ. Bởi vì bị lực huyết tế áp chế nên mọi người khó có thể bay, nhưng thân thể võ giả Hư Kiếp Cảnh vẫn tương đối linh hoạt.
Chỉ có điều, bị những mũi tên bay chậm kia quấy nhiễu nên trên mặt Tả Truyền Đông khó tránh khỏi thể hiện ra một tia mất kiên nhẫn!
Đối mặt với một mũi tên đang phóng tới, Tả Truyền Đông cầm thanh đao ngắn trong tay chém ra một nhát!
“Đừng!”
Yến Vương mở miệng ngăn cản nhưng đã muộn.
Thanh đao ngắn trong tay Tả Truyền Đông cũng là một món thánh khí trung phẩm. Đao vừa chém ra, mũi tên nhọn lại hơi lay động một chút. Tả Truyền Đông không chỉ không chặt đứt được mũi tên này mà còn khiến nó bất chợt tăng tốc!
“Vèo!”
Trong nháy mắt, tốc độ của mũi tên tăng lên vô số lần, bắn thẳng về phía ngực Tả Truyền Đông.
Tả Truyền Đông cũng đơ cả người. Hắn không ngờ những mũi tên nhọn này đang bay rất chậm, vậy mà lại có thể tự tăng tốc…
Trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, tay La Chinh chợt đánh ra. Lần này lại đánh vào bên trái bả vai Tả Truyền Đông. Cả người Tả Truyền Đông chao đảo một lúc, ngực hắn nghiêng đi, mũi tên nhọn xuyên qua vạt áo trên ngực hắn, tạo thành một cái lỗ lớn trên đó!
“Nhanh giúp hắn cởi quần áo!” Thấy cảnh tượng như vậy, Yến Vương vội vàng nói.
Chỉ thấy một ít ánh sáng xanh trên mũi tên nhọn đã dính vào vạt áo bên trái của Tả Truyền Đông. Ánh sáng màu xanh đó cũng chính là độc Long Tỳ mà Yến Vương đã nói.
Độc dược thường sẽ lan đi rất nhanh trong cơ thể sinh vật. Nhưng độc Long Tỳ này dường như giống vật sống vậy, có thể lan tràn theo vạt áo của Tả Truyền Đông!
Cho dù là cường giả Sinh Tử Cảnh mà bị dính phải độc Long Tỳ này thì cũng sẽ bỏ mạng chỉ trong nháy mắt, vậy nên Tả Truyền Đông cũng luống cuống. Nghe thấy lời Yến Vương nói, hắn cũng thật sự muốn cởi hết quần áo ra…
Nhưng La Chinh lại càng trực tiếp hơn, đánh ra một chưởng tiếp theo. Sức mạnh trong bàn tay hắn khuếch tán ra ngoài rồi trực tiếp đánh tan quần áo của Tả Truyền Đông, đến mức cả độc Long Tỳ dính trên quần áo cũng tiêu tan hết.
Thấy cảnh tượng như vậy, Yến Vương mới thở phào nhẹ nhõm.
Tả Truyền Đông tìm được đường sống trong chỗ chết, nhất thời đầu hắn không nghĩ được gì nữa, cả người rơi vào trạng thái đờ đẫn.
“Mặc vào đi! Không có La Chinh thì bây giờ ngươi đã là người chết rồi!” Yến Vương tùy tiện lấy một bộ quần áo từ trong nhẫn tu di ra rồi ném cho Tả Truyền Đông.
Nguyệt Doanh và Lam Thần cũng thở phào nhẹ nhõm. Giờ phút này, hình tượng La Chinh trong lòng bọn họ lại tăng lên lần nữa. Có thể chung đội với một nhân vật như vậy thật là một việc cực kỳ may mắn.
“Không được sơ suất nữa. Càng vào sâu bên trong thì số lượng mũi tên trong khu vực Mũi Tên Chậm này sẽ càng ngày càng nhiều! Tuy tốc độ chậm, nhưng nếu muốn tránh né hết thì vẫn là một chuyện rất khó khăn!” Yến Vương dặn dò.
Nghe thấy lời này, ba người Nguyệt Doanh, Lam Thần và Tả Truyền Đông lại đến gần La Chinh theo bản năng. Đại khái thì đi theo sau La Chinh vẫn có cảm giác an toàn hơn một chút.
Ánh mắt La Chinh lại bình thản, hắn không ngại việc che chở cho bọn họ. Với các võ giả khác thì khu vực Mũi Tên Chậm này thực sự có chút khó khăn, nhưng với La Chinh thì lại không thành vấn đề. Dù sao cơ thể hắn cũng đã có thể kháng lại với mọi loại độc, nên dù những mũi tên kia thong thả bay ra một cách khủng bố nhất, hay đơn thuần là độc Long Tỳ thì cũng sẽ không thể tạo thành tổn thương quá lớn cho La Chinh.
“Lại là một loạt mũi tên nữa đấy. Mọi người, đi theo ta!” Yến Vương ra lệnh.
Khi mọi người càng vào sâu bên trong, số mũi tên ở nơi này đã nhiều đến mức khiến người ta giận sôi. Giờ thì là hơn trăm mũi tên chậm rãi bay đến, khoảng cách chúng phân bố tạo thành một bức tường mũi tên, bay về phía mọi người.
Tuy nhiên, tường mũi tên này vẫn có khe hở nho nhỏ!
Mọi người đi sau lưng Yến Vương, ai nấy đều đứng nghiêng người, mà tường mũi tên kia lại cứ thế bay về phía họ. Vì nghiêng người nên bọn họ vừa vặn xuyên qua từ chỗ khe hở.
Lúc xuyên qua khe hở của tường mũi tên, phía trước, phía trên và cả phía sau của mọi người đều chi chít mũi tên nhọn, khắp nơi đều lập lòe ánh sáng màu xanh, thật sự làm người ta cảm thấy sởn tóc gáy.
Sau khi xuyên qua tường mũi tên, Yến Vương lại ra lệnh một tiếng: “Đi tiếp!”
Không ngờ khi hắn vừa mới hạ lệnh thì lại nghe được một tiếng kêu rên truyền đến từ một nơi không xa.
“A!”
“Lý Triền! Hắn trúng tên rồi!”
Nghe thấy tiếng hét thảm đó, La Chinh nhanh chóng nhìn qua xem liền thấy ở khoảng đất trống cách đó mấy chục trượng có một võ giả bị tên nhọn bắn trúng!
Võ giả trúng mũi tên hình như là thiên tài cấp Thần đến từ chính thần quốc Tinh Dã. Chỉ thấy trong nháy mắt khi hắn trúng tên, làn da toàn thân đều hiện ra ánh sáng màu xanh, sau đó nhanh chóng thối rữa. Máu thịt cả người hắn như bị sôi lên rồi không ngừng bay hơi.
Chỉ chốc lát sau, thân thể võ giả kia đã biến mất hoàn toàn…
Nhìn thấy cảnh tượng khiến người ta sợ hãi này, mặt Nguyệt Doanh cũng tái mét. Tuy Yến Vương đã cảnh cáo bọn họ rằng độc Long Tỳ cực kỳ lợi hại, nhưng bọn họ cũng không ngờ lại lợi hại đến mức này. Nhìn thấy những mũi tên nhọn đang từ từ bay đến từ bốn phương tám hướng, cảm xúc trong mắt bọn họ càng thêm sợ hãi.
Đội bên kia nhìn thấy đồng đội phải chết nhưng cũng không dừng lại lâu. Nếu mọi người đã lựa chọn thăm dò thánh hải Thiên Vũ thì tất nhiên cũng ý thức được về cái chết. Huống chi, trong khu vực Mũi Tên Chậm này, chỉ cần cẩn thận một chút thì cũng không thể coi là vùng đất khủng khiếp gì.
“Đi thôi, đừng nhìn.” La Chinh nói với Nguyệt Doanh, sau đó hắn nói với Yến Vương: “Lần này ta đi trước.”
Đội ngũ này là do Yến Vương dẫn đầu, theo lẽ thường thì nên do hắn dẫn dắt mới đúng. Tuy nhiên, nếu La Chinh đã mở miệng thì Yến Vương cũng sẽ đồng ý. Trong lòng Yến Vương, La Chinh vẫn là đồng đội đáng để tin tưởng.
Cứ đi như vậy, mọi người đều kinh hãi nhưng cũng không quá sợ sệt nên đều tránh được mấy làn mưa tên. Nhưng vào lúc sắp rời khỏi khu vực Mũi Tên Chậm, phía trước chợt có vài bóng dáng bay vụt ra, đi đầu là một thân hình với thế nhanh như chớp.
“Lưu Tú!” Mắt Yến Vương chợt lóe sáng. Đám người Lưu Tú chắc hẳn nên đi ở đằng trước, theo dự đoán của Yến Vương thì có lẽ đã đi qua khu vực Mũi Tên Chậm rồi. Không hiểu sao bọn họ lại vòng về?
Lưu Tú nghe Yến Vương gọi mình thì lạnh lùng nói: “Đường phía trước không đi được!”
“Vì sao?” Yến Vương ngạc nhiên. Hắn đã từng tới hòn đảo này, nên chắc chắn đi như vậy là đúng!
“Tự ngươi xem đi!” Lưu Tú chỉ ra phía sau, khuôn mặt hiện vẻ bất đắc dĩ.