Nếu là mọi khi, không ít võ giả sẽ không ngại mà bay tới cứu Hỏa Doãn Nhi. Địa vị của Công chúa thần quốc này thậm chí còn cao hơn Thái tử, có thể cứu được Hỏa Doãn Nhi thì sẽ khiến thần quốc Thiên Phong nợ họ một nhân tình rất lớn.
Nhưng hiện tại lại không có ai dám lên phía trước. Độc tính của độc Long Tỳ quá mạnh, không ai dám chạm vào mũi tên nhọn này. Huống hồ, chỉ cần hơi chạm vào thì tốc độ của mũi tên nhọn này sẽ lập tức tăng lên, bay nhanh tới hướng đã định. Nếu muốn cưỡng ép chúng thay đổi phương hướng thì sẽ chỉ làm cho Hỏa Doãn Nhi nhanh chết hơn!
“Tỷ tỷ!” Hai mắt Hỏa Thần nhìn chằm chằm vào Hỏa Doãn Nhi. Hắn và Hỏa Doãn Nhi đi tít đằng trước nên cũng khá an toàn hơn các võ giả khác. Nhưng mũi tên nhọn từ hai bên trái phải bao vây lại càng lúc càng nhiều, không ngờ lại dồn Hỏa Doãn Nhi vào góc chết.
Trên mặt Hỏa Doãn Nhi cũng lộ vẻ bàng hoàng, nàng nhìn xung quanh, dường như đã nghĩ ra biện pháp phá vòng vây!
Đôi mắt nàng vừa chớp một cái, chiếc vòng ngọc kia liền lắc lư kịch liệt hơn, một luồng lực quy tắc huyền ảo lấy nàng làm tâm mà lan rộng ra ngoài. Rõ ràng nàng muốn dùng quy tắc thời gian để làm cho mấy mũi tên nhọn dừng lại!
Tuy nhiên, mũi tên nhọn ban đầu đã chịu sự ảnh hưởng từ lực quy tắc thời gian, hơn nữa lực quy tắc thời gian trên thân mũi tên dường như còn mạnh hơn Hỏa Doãn Nhi. Mũi tên nhọn này vẫn không ngừng bay, chậm rãi tiếp cận nàng!
Khi hai người đồng thời thi triển quy tắc thời gian, quy tắc thời gian nào mạnh hơn thì sẽ hoàn toàn bao trùm quy tắc thời gian yếu hơn. Cho nên, quy tắc thời gian nàng phóng gia lúc sau chẳng những không ảnh hưởng tới mũi tên nhọn, mà ngược lại còn làm cho thời gian của các võ giả khác ở xung quanh chậm lại…
Thấy cảnh tượng này, cuối cùng Hỏa Doãn Nhi cũng kích động, vội vàng thu lại quy tắc thời gian. Lập tức, tiếng chửi bậy của các võ giả khác liền vang lên. Bởi vì, quy tắc thời gian của nàng suýt chút nữa đã hại chết bọn họ…
Quy tắc thời gian không có hiệu quả, nàng càng không dám thi triển các võ thuật khác đi tấn công mũi tên nhọn. Nhìn mũi tên nhọn từ từ tới gần, những cảm xúc tuyệt vọng dần dần chiếm lấy nội tâm nàng.
“Là ta không đủ mạnh sao? Quả nhiên phụ hoàng nói đúng. Thực lực hiện tại của ta mà muốn một mình lang bạt thì vẫn chưa đủ tư cách. Không ngờ lần đầu tiên thăm dò bí cảnh, ta lại ngã xuống ở đây.” Trong lòng Hỏa Doãn Nhi nghĩ tuyệt vọng như thế.
Tính cách của nàng luôn tích cực, cởi mở, vấn đề duy nhất chính là quá mức khờ khạo. Nàng nghĩ rằng tất cả sự vật trên thế gian đều vô cùng tốt đẹp, chưa từng cảm nhận được sự tàn khốc của thế giới này.
Hỏa Doãn Nhi hơi hối hận, bởi vốn dĩ phụ hoàng có một chiếc nhuyễn y cấp bậc thần khí muốn giao cho mình, vừa vặn nhuyễn y đó lại có thể ngăn cản mũi tên ngọn, thế nhưng lại bị Hỏa Doãn Nhi kiên quyết từ chối. Nàng vẫn cảm thấy phụ hoàng quá mức yêu chiều mình, như vậy nàng làm sao có thể trưởng thành?
Nhưng vào khoảnh khắc khi đối mặt với cái chết, nàng mới hiểu được rằng bản thân mình vẫn quá ngây thơ. Đáng tiếc đã quá muộn, trên mũi tên nhọn không ngừng lóe ra ánh sáng màu xanh, sáng bóng như lưỡi hái tử thần, từng bước áp sát nàng.
Ngay trong nháy mắt ấy, La Chinh thôi không đẩy khối đá Nguyên Từ Thần kia nữa, mà lập tức băng qua không gian, vòng trở lại phía Hỏa Doãn Nhi.
“Hắn quay lại làm gì?” Hỏa Doãn Nhi chớp mắt một cái. Nàng đã bị bốn mũi tên nhọn hai bên đan xen dồn vào góc chết, căn bản không có cách nào để phá vòng vây. Chẳng lẽ hắn muốn cứu mình? Đây căn bản là chuyện không thể nào, trừ phi La Chinh lấy bản thân ra ngăn cản mũi tên. Hơn nữa, với uy lực của mũi tên nhọn này, một khi chạm vào chúng thì chỉ sợ nó sẽ dễ dàng xuyên qua bất cứ thân thể võ giả nào.
“La Thiên Hành! Ngươi làm gì? Nhanh đi đẩy tảng đá của ngươi đi! Mẹ nó! Ngươi muốn hại chết chúng ta sao?”
“Ngu ngốc, còn một chút nữa là vượt qua khu vực Mũi Tên Chậm rồi, ngươi quay lại làm gì!”
“Nếu ngươi không đẩy đá Nguyên Từ Thần, tất cả chúng ta sẽ chết!”
Mặc kệ việc La Chinh bộc phát ra toàn bộ sức mạnh, đẩy đá Nguyên Từ Thần đi nhanh đến đâu thì dưới sự ép sát của tử thần sẽ chẳng có ai ghét hắn đẩy quá nhanh mà chỉ hận La Chinh không thể đẩy tảng đá bước đi như bay. Như vậy mọi người mới có thể theo hắn tiến lên!
Hiện tại cũng chỉ còn hơn mười trượng nữa là có thể ra khỏi khu vực Mũi Tên Chậm thì La Chinh lại dừng lại. Hơn nữa, hắn còn bỏ đá Nguyên Từ Thần đó mà đi vòng lại phía sau, đây chẳng phải là muốn hại chết mọi người sao?
Đám người Yến vương, Nguyệt Doanh và Tả Truyền Đông không nói gì. Tuy bọn họ cũng rất lo lắng, cũng không hiểu vì sao La Chinh lại đi vòng, nhưng biểu hiện trước đây của La Chinh đã khiến cho mọi người hết sức tín nhiệm.
Nghe thấy tiếng chửi rủa, La Chinh trợn tròn mắt. Đám người kia dường như không biết rõ tình cảnh của mình vậy. Hắn căn bản không quan tâm đến tính mạng của những người khác, nhưng Hỏa Doãn Nhi lại để lại cho hắn ấn tượng không tồi, nhất là lúc hắn phải chịu một quyền của Chiến Đế Đại Vũ, nàng lại chịu đưa bán thần khí của nàng cho mình mượn, việc này khiến trong lòng La Chinh rất cảm kích.
Nhưng La Chinh cũng rõ, Hỏa Doãn Nhi có hành vi như vậy là do tính cách của nàng vốn vậy, chứ cũng không đại diện cho cái gì khác. Ngay cả như vậy, hắn cũng phải đến cứu Hỏa Doãn Nhi.
Đợi đến khi La Chinh xông đến bên cạnh Hỏa Doãn Nhi, bốn mũi tên nhọn đã vây kín hai bên trái phải của nàng cũng chỉ còn cách Hỏa Doãn Nhi trong gang tấc!
“Ngươi muốn làm gì?” Thấy La Chinh vươn tay về phía mũi tên nhọn, trên mặt Hỏa Doãn Nhi lộ ra vẻ sợ hãi. Mọi người đều đã chính mắt nhìn thấy độc tính của độc Long Tỳ trên mũi tên nhọn, đã có không ít thiên tài cấp Thần chết dưới mũi tên nhọn đó, vậy mà La Chinh cứ thể vươn tay ra bắt lấy?
Tất cả mọi người đều trông chờ La Chinh đẩy tảng đá đi, cho nên ánh mắt cũng tập trung trên người hắn. Bọn họ biết La Chinh muốn cứu Hỏa Doãn Nhi, nhưng trăm triệu lần đều không ngờ La Chinh lại cứ tay không như vậy mà bắt mũi tên nhọn.
Đây là muốn tìm chết?
Ngay trước mắt bao người, La Chinh trực tiếp ra tay đè lại đầu nhọn của hai mũi tên ở bên phải vừa mới bay đến một chút!
Bởi vì tác dụng của quy tắc thời gian nên khi mũi tên nhọn này chạm phải cái gì đó thì sẽ đột ngột tăng tốc. Nếu La Chinh tùy ý đập vào trên mũi tên nhọn, mũi tên nhọn kia rất có thể sẽ đột ngột xuyên qua Hỏa Doãn Nhi, cho nên hắn mới chọn bắt lấy đầu nhọn của mũi tên!
Trong nháy mắt bắt lấy đầu nhọn mũi tên, La Chinh liền cảm nhận được một luồng sức mạnh cực kỳ khổng lồ tuôn ra từ trong đó!
Hai mũi tên nhọn đó đẩy mạnh hai tay La Chinh, bắn thẳng tới người hắn. Mà La Chinh lại khéo léo sử dụng sức lực, thuận theo sức mạnh của hai mũi tên nhọn mà nghiêng hai tay sang, mu bàn tay trực tiếp đánh vào trên người Hỏa Doãn Nhi. Dưới sự va chạm này, Hỏa Doãn Nhi mới thoát khỏi nguy hiểm.
Cùng lúc đó, hai mũi tên nhọn mới xuyên qua hai tay La Chinh đã bay mất, không thấy bóng dáng đâu nữa.
Sức chống đỡ của hai tay La Chinh đã có thể so ngang với thánh khí, thế mà lại bị hai mũi tên nhọn này xuyên qua. Có thể tưởng tượng được, sức mạnh của mũi tên nhọn trong khu vực Mũi Tên Chậm này kinh khủng đến mức nào…
Hỏa Doãn Nhi ngơ ngác nhìn La Chinh. Tuy nàng biết bản thân đã được cứu, nhưng nàng lại càng rõ hơn, La Chinh chết chắc rồi!
Chỉ thấy trong hai tay La Chinh không chỉ có máu tươi tuôn ra, mà độc Long Tỳ màu xanh cũng bắt đầu không ngừng lan ra, nhanh chóng lan theo cổ tay La Chinh.
“Đừng có ngây người nữa! Không còn trông chờ được vào người này nữa rồi. Hắn chết chắc rồi! Chúng ta phải tự mình đi đẩy tảng đá thôi!”
“Đúng vậy, không thể trông cậy vào La thiên Hành nữa, chúng ta nhanh lên! Mọi người cẩn thận một chút, đừng đụng vào La Thiên Hành, nếu không cũng sẽ bị nhiễm độc Long Tỳ đấy!”
Một số võ giả sau khi phục hồi tinh thần thì không còn chú ý đến La Chinh nữa. Nếu không đẩy đá Nguyên Từ Thần, tất cả bọn họ sẽ chết.
Vì thế, có năm sáu người bay vút ra, bắt đầu đẩy mạnh đá Nguyên Từ Thần.
Mấy vị thiên tài cấp Thần đồng thời đẩy tảng đá, coi như cũng có chút hiệu quả. Đá Nguyên Từ Thần lại bắt đầu di chuyển, nhưng mỗi lần chỉ có thể di chuyển được nửa trượng, một trượng, còn thua xa La Chinh. Dưới một chưởng của hắn, đá Nguyên Từ Thần này phải di chuyển được bảy tám trượng!
Chỉ có ánh mắt của Hỏa Thần, Hỏa Doãn Nhi và đám người Yến Vương, Nguyệt Doanh là ngơ ngác, tập trung trên người La Chinh.
“Độc Long Tỳ đã bắt đầu phát tán khắp người hắn, nhưng vì sao… độc dược mạnh như vậy mà lại không ăn mòn thân thể hắn?” Trong đầu Hỏa Doãn Nhi và Hỏa Thần cùng hiện lên một vấn đề.