Đúng lúc này, cách đó không xa lại truyền tới một tiếng hét thảm. Số lượng tên nhọn từ hai bên trái phải lao đến càng lúc càng nhiều, càng lúc càng khó tránh!
La Chinh không có thời gian giải thích với bọn họ, nên chỉ đành để mọi người thoát khỏi khu Mũi Tên Chậm rồi nói tiếp.
“Tránh ra!”
La Chinh thét một tiếng. Trên người hắn nhiễm độc Long Tỳ mà lúc này còn sôi nổi xông lên phía trước, tức thì khiến mọi người giật cả mình!
Chất độc không ngừng lan ra trên người hắn, thoạt nhìn giống như một pho tượng được sơn màu xanh khắp mình. Vậy thì còn ai dám đụng vào La Chinh?
Dưới tiếng gào thét của hắn, những người ở đằng trước đều nhanh chóng tránh ra, chừa lại một lối đi nhỏ để La Chinh tiến lên.
“Nhìn độc Long Tỳ lan ra như vậy, người này có phải đã bị độc khí công tâm rồi hay không?”
“Mẹ nó! Độc khí công tâm mà còn hăng như đánh tiết gà vậy chắc? Tên này đúng là con mẹ nó không phải người rồi!”
“Tốt xấu gì hắn cũng liều mạng như vậy, tình nguyện đi đẩy tảng đá kia thì cũng coi như là xả thân vì nghĩa...”
Những thiên tài cấp Thần này không hiểu vì sao La Chinh trúng độc Long Tỳ mà vẫn có thể bừng bừng khí thế như vậy. Họ chỉ thầm phán đoán trong lòng rằng có lẽ La Chinh có bí quyết gì đó có thể tạm thời kéo dài tính mạng của mình. Đợi đến khi hơi thở tàn rồi thì cuối cùng cũng không thoát khỏi cái chết.
“Ầm... ầm... ầm...”
Mấy võ giả vốn đang hợp lực đẩy đá Nguyên Từ Thần cũng né La Chinh ra. Chưởng của La Chinh liên tiếp đập lên đá Nguyên Từ Thần.
Dưới sự bùng nổ sức mạnh của La Chinh, chẳng mấy chốc mà đá Nguyên Từ Thần đã di chuyển cực nhanh về phía trước.
Cuối cùng, mọi người nhìn thấy một dãy tường đen ngòm đứng sừng sững ở sát ranh giới khu vực Mũi Tên Chậm. Bên trong bức tường có hàng loạt lỗ tròn nhỏ được sắp xếp theo quy luật. Từ trong lỗ tròn đó có những mũi tên nhọn không ngừng bắn ra.
Khu vực Mũi Tên Chậm vốn có ba mặt tường, chỉ có phía mà mọi người xuất phát là không có bức tường này, cho nên những mũi tên nhọn không ngừng bay vụt đến từ phía trước, bên trái và bên phải.
“Rầm! Ầm ầm!”
Đã đến đây, La Chinh liền đá thẳng một cước vào tảng đá Nguyên Từ Thần. Tảng đá to lớn trực tiếp bị La Chinh đá bay đi, cuối cùng đụng vào vách tường, chặn một phần lỗ trên vách tường lại!
“Lên!”
La Chinh lập tức giẫm lên đá Nguyên Từ Thần rồi nhảy lên bức tường.
Các võ giả phía sau không hề chần chừ, cũng đạp lên đá Nguyên Từ Thần rồi đứng trên bức tường. Có điều, bọn họ vẫn duy trì một khoảng cách tương đối với La Chinh. Dù sao thì độc Long Tỳ màu xanh nhạt trên người La Chinh thật sự quá đáng sợ.
Một hồi sau, tất cả các võ giả đều thoát khỏi khu vực Mũi Tên Chậm. Hỏa Thần liền thật thà đi tới trước mặt La Chinh nói: “Cám ơn huynh đã cứu tỷ tỷ ta!”
La Chinh cười nhẹ đáp lại: “Chuyện nhỏ thôi, không cần phải nói cảm ơn.”
Hỏa Doãn Nhi cũng chớp mắt, nhìn chằm chằm độc Long Tỳ trên người La Chinh mà hỏi: “La Thiên Hành, huynh... không sao chứ?”
Trong lòng Hỏa Doãn Nhi vô cùng cảm kích vì La Chinh đã bất chấp nguy hiểm tính mạng để cứu mình. Nhưng nếu vì mình mà khiến La Chinh ngã xuống thì đối với Hỏa Doãn Nhi cũng là chuyện tuyệt đối không thể chấp nhận được.
La Chinh hơi cười, lập tức nói: “Độc Long Tỳ quả này thực rất kỳ quái, cứ không ngừng tự lan ra. Có điều, thứ độc dược này hẳn không làm ta chết được!”
Lúc này nhóm Yến Vương và Nguyệt Doanh cũng đã đi tới, trong lòng bọn họ cũng còn năm phần lo lắng. Nhưng lâu như vậy mà nhìn La Chinh vẫn giống như không có chuyện gì, nay lại nghe La Chinh nói như thế nên trái tim đang treo lơ lửng cũng lập tức bình ổn lại.
La Chinh cũng nhìn đi nhìn lại đôi tay phủ đầy màu xanh lam của mình, nhíu chặt hàng lông mày rồi nói: “Có điều, quả thực ta phải đẩy độc Long Tỳ này ra thì mới đi tiếp được!”
“Không sao, Thiên Hành huynh, chúng ta chờ huynh.” Yến Vương thản nhiên cười nói.
Còn Hỏa Thần vẫn không lên tiếng, Hỏa Doãn Nhi thì nói: “Chúng ta cũng chờ huynh!”
“Chúng ta đi!” Lưu Tú chỉ hờ hững liếc mắt nhìn La Chinh, trong hai mắt lại không có chút cảm kích nào.
Ngoại trừ nhóm Hỏa Thần và Yến Vương ở lại, những võ giả khác vừa đi qua khu vực Mũi Tên Chậm đều không hề dừng chân. Cho dù mọi người có thể đi qua khu vực Mũi Tên Chậm đều là nhờ công La Chinh, nhưng trong lòng bọn họ lại cho rằng đây là điều La Chinh phải làm, bởi dù sao bản thân hắn cũng cần sống sót.
Ngồi trên vách tường này có thể thấy những mũi tên nhọn chằng chịt chầm chậm bay xen kẽ với nhau. Những mũi tên này đều có quỹ đạo riêng của mình, sẽ không đụng vào nhau. Không thể không nói, để bố trí cơ quan này thì Long mạch tộc cũng phải tốn rất nhiều tâm tư.
Đặc tính của độc Long Tỳ này hết sức kỳ quái, nó chỉ lan tràn ở bên ngoài thân thể La Chinh chứ không tiến vào sâu bên trong cơ thể. Cho nên lần này La Chinh ngồi xuống, chỉ cần tống độc Long Tỳ ở bên ngoài ra là được.
La Chinh chậm rãi vận chuyển chân nguyên từ trong đan điền ra. Đầu tiên là đưa chân nguyên chạy dọc theo hai cánh tay, sau đó hắn thử khống chế chân nguyên nhằm dung hợp độc Long Tỳ này.
Trong nháy mắt khi hai thứ đó dung hợp với nhau, độc Long Tỳ liền bốc lên khói mù cuồn cuộn. Khói mù này cũng có màu xanh nhạt!
“Cẩn thận, tản ra!” La Chinh cả kinh, lập tức nhắc nhở.
Hỏa Doãn Nhi, Hỏa Thần và đám người Yến Vương đang vây xem La Chinh trừ độc, thấy khói màu xanh lam thì sao không biết là khói độc? La Chinh vừa dứt lời, bọn họ đều đã đứng cách hắn sáu trượng. Khoa trương nhất là Tả Truyền Đông, không ngờ lại dọc theo bờ tường mà lui ra xa vài chục trượng.
Thấy cảnh tượng này, Nguyệt Doanh cũng cười nói: “Ngươi không cần phải chạy xa như vậy đâu!”
Tả Truyền Đông đỏ mặt cười hì hì hai tiếng, sau đó mới chầm chậm bước về.
Độc Long Tỳ này quả thực vô cùng bá đạo, cho dù là chân nguyên cũng có thể ăn mòn. Khói độc màu xanh nhạt này chính là do độc Long Tỳ ăn mòn chân nguyên rồi sinh ra.
Có điều, cùng lúc độc Long Tỳ ăn mòn chân nguyên thì cũng có một phần bị chân nguyên trung hòa. La Chinh thấy thế thì dứt khoát không ngừng rút chân nguyên trong cơ thể ra. Do đó khói mù màu lam cuồn cuộn bốc lên bên ngoài cơ thể La Chinh.
Sau mười mấy nhịp thở, chân nguyên trong cơ thể La Chinh đã tiêu hao hết một phần ba. Độc Long Tỳ trên người hắn cũng hoàn toàn biến mất, khôi phục lại màu da bình thường.
Hắn còn chưa kịp đứng dậy thì đã có một bàn tay ngọc bên cạnh đưa một hòn đá được điêu khắc thành hình quả đào qua. Thấy hòn đá kia, La Chinh hơi sững sờ. Ngay sau đó mới nhận ra đây là một viên đá chân nguyên cực phẩm, Kỹ thuật điêu khắc này cũng cực kỳ lợi hại, nhìn sống động như một quả đào thật vậy, chỉ khác mỗi màu sắc.
Chỉ nghe Hỏa Doãn Nhi nhẹ giọng nói: “Tiêu hao không ít chân nguyên, bổ sung một chút đi!”
Sử dụng một viên đá chân nguyên cực phẩm cũng không phải là chuyện gì to tát. Cho dù với giá trị bây giờ của La Chinh thì một viên đá chân nguyên cực phẩm đã không tính là cái gì, huống hồ là những Thái tử và Hoàng tử, Công chúa thần quốc này?
Thứ khiến La Chinh tuyệt đối im lặng chính là hình dạng của viên đá chân nguyên cực phẩm này. Không đến mức phải điêu khắc đá chân nguyên tinh xảo như vậy chứ?
Thấy sắc mặt La Chinh quái dị khi nhận lấy “quả đào” này, Hỏa Doãn Nhi cũng cười nói: “Đó là lúc ta không có chuyện gì làm liền khắc chơi, cũng không tệ lắm phải không?”
“Rắc!”
La Chinh nhẹ nhàng bóp nát “quả đào”, bắt đầu hấp thu chân nguyên tinh khiết trong đó rồi gật đầu nói: “Cũng không tệ, quả thực là không tệ...”
Võ giả đại lục thần quốc an nhàn hơn Trung Vực nhiều. Mà võ giả Trung Vực lại rảnh rỗi hơn võ giả đại lục Hải Thần không ít.
Cho nên võ giả Trung Vực và đại lục Hải Thần cơ bản không có thời gian hứng thú với những phương diện khác. Đâu như Hỏa Doãn Nhi, đang tu luyện mà vẫn có thời gian rỗi.
“Được rồi, chúng ta phải tiếp tục xuất phát!” Lúc này Yến Vương mới mở miệng nói.
Hiện tại, nhóm Hỏa Thần, Hỏa Doãn Nhi đều ở lại, Yến Vương cũng ngầm hiểu, coi như là La Chinh dẫn đầu mọi người hợp thành một đoàn đội mới. Song như vậy cũng tốt, tuy Hỏa Doãn Nhi vô cùng ngây thơ, nhưng thực lực có lẽ còn cao hơn cả Yến Vương hắn.
“Qua khu Hoãn Tiễn chính là khu Linh Thú. Có điều, bởi vì chuyện huyết tế nên linh thú trong đó đã chết hết rồi.” Yến Vương lại nói tiếp.
Huyết tế của Long mạch tộc đã tước đoạt sinh mệnh của toàn bộ các chủng tộc khác. Trên lý thuyết thì trong bốn bí cảnh lớn này đã không còn sinh linh nào tồn tại.
“Vậy chẳng phải là không có nguy hiểm gì sao?” Một vị thiên tài cấp Thần đi theo Hỏa Thần hỏi.
Yến Vương mỉm cười hỏi ngược lại: “Ngươi đoán xem?”