Không hiểu cây đại thụ này hút khoáng thạch từ nơi nào lên mà lại có rất nhiều chủng loại, thế nên đương nhiên mọi người có thể thông qua giao dịch để đáp ứng nhu cầu của mình.
Vào lúc chuẩn bị leo lên, La Chinh bỗng nhiên suy nghĩ một chút rồi đi về phía đám người kia.
Khi La Chinh một mình đi về phía này thì cả đám người liền tức khắc im lặng.
Giờ đây cũng có thể coi La Chinh là người có danh có tiếng, để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng những thiên tài cấp Thần trẻ tuổi.
La Chinh lại không để ý tới chuyện này, hắn lấy từng viên khoáng thạch ra khỏi nhẫn tu di, để thành một đống lộn xộn trên mặt đất rồi nói: “Ai đào được Sinh Mệnh Nguyên Thạch thì có thể trao đổi với ta.”
Phần lớn những thiên tài cấp Thần này đều hoạt động từ tầng hai mươi trở lên, nhưng cao nhất cũng chỉ tầm tầng hai lăm, hai sáu. Với thực lực của bọn họ mà đi lên cao nữa thì căn bản cũng chẳng đào nổi những chiếc lá kiên cố kia, thế nên tất nhiên cũng không lấy được khoáng thạch trong đó.
Mà La Chinh lại luôn hoạt động ở tầng hai mươi chín, ngoài Sinh Mệnh Nguyên Thạch ra, hắn còn tiện tay đào ra được một ít khoáng thạch khác có hình dáng không tệ, màu sắc cũng rất đẹp.
Dưới sự phối hợp của cuốc đào quặng cấp bậc thánh khí hạ phẩm, cùng một chút lực vảy rồng thì đối với La Chinh đây cũng không được coi là chuyện khó khăn.
Số tầng càng cao thì khoáng thạch đào được cũng càng tốt. Nhưng những loại khoáng thạch khác không có tác dụng gì với La Chinh, chỉ là trong đó cũng không thiếu khoáng thạch quý hiếm, giá trị của một số khoáng thạch thậm chí còn không hề kém Sinh Mệnh Nguyên Thạch.
Cho nên khi La Chinh ném ra mấy viên khoáng thạch lẻ tẻ này thì trong đôi mắt của một số võ giả lập tức bắn ra tia sáng khác thường.
Trong đó, đúng là có mấy khoáng thạch mà bọn họ cần!
Không ít võ giả bị đống khoáng thạch trên đất hấp dẫn. Một vị trong đó chỉ vào đống khoáng thạch rồi nói: “Ta không có Sinh Mệnh Nguyên Thạch, nhưng ngươi cứ ra giá cho viên khoáng thạch màu xanh này, ta có thể dùng đá chân nguyên cực phẩm để mua.”
Những thiên tài cấp Thần này hẳn là con cháu trong các thế gia ngũ phẩm, có điều kiện kinh tế cho nên ra tay khá là hào phóng. Trong tay bọn họ có thể không có Sinh Mệnh Nguyên Thạch, nhưng lại có không ít đá chân nguyên cực phẩm.
La Chinh lắc đầu rồi nói ngay: “Khoáng thạch của ta chỉ đổi chứ không bán. Nếu muốn lấy thì dùng Sinh Mệnh Nguyên Thạch đến đổi đi.”
Võ giả kia nghe La Chinh nói như vậy, trên mặt lộ ra vẻ không tin rồi lập tức hô lên: “Hai trăm viên đá chân nguyên cực phẩm.”
Nghe thấy vậy, ngay cả mí mắt La Chinh cũng chẳng thèm ngước lên, hắn lười giải thích lại cho kẻ điếc.
“Ba trăm, ba trăm viên đá chân nguyên cực phẩm.” Võ giả thấy vẻ mặt của La Chinh như vậy thì có vẻ cảm thấy mình bị làm nhục nên liền tăng giá thêm một nửa nữa.
Biểu cảm trên mặt La Chinh vẫn không có thay đổi gì.
“Bốn trăm!” Võ giả kia lại ra giá thêm một trăm. Thực ra ở bên ngoài, viên Lục Tùng Thạch này cũng có giá khoảng năm trăm viên đá chân nguyên cực phẩm, nhưng nơi này là nguồn khoáng thạch nên giá cả thu mua cũng sẽ thấp hơn không ít.
Thế nhưng La Chinh vẫn không có động tĩnh gì mà chỉ tiếp tục lướt qua một vòng rồi nói: “Thời gian của ta không nhiều, nếu mọi người có Sinh Mệnh Nguyên Thạch thì có thể lấy ra đổi.”
“Nhóc con, ngươi có ý gì? Giá ta đây trả cũng không phải thấp!” Võ giả nọ lạnh giọng nói, trong mắt cũng là vẻ không lành. Hắn phát hiện La Chinh hoàn toàn không để ý đến mình nên mặt mày đỏ bừng cả lên. Võ giả ở vào cái tuổi này thì sĩ diện là nhất, khó lòng tha thứ cho những người xem thường mình nhất.
Nghe thấy câu hỏi của võ giả kia, trên mặt La Chinh lộ ra chút ý cười châm biếm, sau đó nhìn chằm chằm hắn rồi nói: “Lời ta nói, ngươi nghe không hiểu? Chỉ đổi, không bán! Lặp lại lần nữa, nếu muốn thì mang Sinh Mệnh Nguyên Thạch ra mà đổi! Không có Sinh Mệnh Nguyên Thạch thì đừng tới góp vui, giờ đã nghe rõ chưa?”
Lúc này võ giả kia mới giật mình phát hiện ra tên nhóc trước mắt này chính là cái tên mà dám chọc vào cả đại năng Thần Hải Cảnh, thế thì hắn làm sao có thể dây vào được. Thế là dù bực bội tới mức mặt mày lúc đỏ lúc trắng thì cuối cùng hắn vẫn đành ảo não lui sang một bên.
Ngay lúc võ giả kia vừa lui lại thì có một vị võ giả khác nói với La Chinh: “Ta có mười viên Sinh Mệnh Nguyên Thạch, ta muốn đổi lấy viên Thanh Mông Thạch của ngươi có được hay không?”
Thứ mà vị võ giả kia chỉ chính là một viên khoáng thạch mặt ngoài hiện ra rất nhiều đường nét có màu xanh, thoạt nhìn thì như trong suốt nhưng nếu tỉ mỉ quan sát thì sẽ thấy bên trong lại hơi mờ mờ.
La Chinh mỉm cười: “Thành giao!” Hắn lập tức điểm nhẹ ngón tay một cái, viên Thanh Mông Thạch kia liền bay thẳng về phía đối phương.
Hắn không sợ đối phương sẽ lấy luôn của mình mà không trả Sinh Mệnh Nguyên Thạch, còn việc mười viên Sinh Mệnh Nguyên Thạch có thể đổi được một viên Thanh Mông Thạch hay không thì La Chinh cũng không quan tâm lắm.
Võ giả kia biết rõ sự lợi hại của La Chinh nên làm sao dám lừa? Hắn liền thoải mái lấy mười viên Sinh Mệnh Nguyên Thạch ra giao cho La Chinh, nét mặt hiện ra vẻ mừng rỡ, cho thấy rõ ràng là hắn đã có lãi.
Một số võ giả thấy cảnh này thì trong lòng thầm mắng La Chinh ngu ngốc, bởi trao đổi như thế rõ ràng là thiệt. Chỉ có điều, bọn họ cũng sẽ không nhắc La Chinh.
“Còn ai có Sinh Mệnh Nguyên Thạch thì đều có thể đổi với ta.” Thấy vẻ mặt của đối phương, trong lòng La Chinh cũng hiểu rõ. Nhưng ý nghĩa của Sinh Mệnh Nguyên Thạch đối với hắn lớn hơn các khoáng thạch khác rất nhiều, thế nên dù có phải trả giá lớn hơn nữa cũng đáng.
Thấy La Chinh dễ nói chuyện như vậy, một số võ giả cũng bắt đầu rục rịch. Tuy số lượng Sinh Mệnh Nguyên Thạch không có nhiều lắm, nhưng vẫn có mấy võ giả đào được. Một vị võ giả trong đó cũng chỉ vào khoáng thạch màu vàng kim dưới chân La Chinh mà nói: “Chỗ này của ta có sáu viên Sinh Mệnh Nguyên Thạch, đổi viên này với ngươi có được không?”
La Chinh đang chuẩn bị gật đầu thì một giọng nói du dương vang lên: “Sáu viên Sinh Mệnh Nguyên Thạch đổi lấy một viên Phác Kim, ngươi cũng biết làm ăn đấy!”
Người lên tiếng chính là Nguyệt Doanh, nàng vừa mới từ khe hở kia ra ngoài liền nhìn thấy La Chinh tùy ý ném một đống khoáng thạch xuống đất để trao đổi với người khác.
Trong đống khoáng thạch trước người La Chinh thì viên Phác Kim màu vàng kia có giá trị cao nhất! Một viên Phác Kim lớn như vậy, chí ít cũng có thể bán với giá bốn nghìn viên đá nhân nguyên cực phẩm!
Vị võ giả vừa ra giá kia nghe thấy Nguyệt Doanh mở miệng phá rối thì sắc mặt cũng trầm xuống.
Nhưng Nguyệt Doanh lại không sợ hãi mà lạnh lùng nói: “Thế nào? Muốn động thủ? Một đầu ngón tay của Thiên Hành ca cũng có thể đâm chết ngươi! Ngươi muốn một viên Phác Kim thì ít nhất cũng phải đem tám mươi viên Sinh Mệnh Nguyên Thạch ra mà đổi!”
Nghe thấy Nguyệt Doanh đem mình ra để uy hiếp đối phương lộ liễu như vậy, trên mặt La Chinh cũng hiện ra vẻ bất đắc dĩ. La Chinh chẳng trông chờ gì vào việc đối phương có thể lấy ra tám mươi viên Sinh Mệnh Nguyên Thạch để đổi, thế nên vì Ninh Vũ Điệp, cho dù chỉ có sáu viên Sinh Mệnh Nguyên Thạch hắn cũng sẽ không ngần ngại mà đổi.
Đối phương nghe thấy lời uy hiếp như thế thì cũng chỉ cắn môi nói: “Ta không có nhiều Sinh Mệnh Nguyên Thạch như vậy! Trên tay ta cũng chỉ có mười hai viên!”
“Rõ ràng có mười hai viên nhưng giữ lại sáu viên, định bắt nạt Thiên Hành ca không hiểu rõ về giá trị của những khoáng thạch này, nên còn muốn đổi thêm thanh Kim Noãn Thạch này nữa chứ gì?” Nguyệt Doanh khom lưng, cầm một thanh khoáng thạch thon dài màu vàng kim lên, quơ quơ về phía võ giả nọ.
Bị Nguyệt Doanh nói trúng tâm tư, biểu cảm trên mặt võ giả này cũng cực kỳ mất tự nhiên. Thấy hắn vẫn không nói gì, Nguyệt Doanh đành nói trước: “Thế này đi, viên Phác Kim này tính ngươi với giá ba nghìn năm trăm viên đá chân nguyên cực phẩm, cộng thêm mười hai viên Sinh Mệnh Nguyên Thạch trong tay ngươi! Chốt giá!”
“Ngươi...” Đáng lẽ chỉ cần sáu viên Sinh Mệnh Nguyên Thạch là có thể thu vào tay, vậy mà giờ lại bị nữ nhân này chọc gậy bánh xe, làm sao hắn không buồn bực cho được? Hơn nữa, quả thực hắn định dùng sáu viên Sinh Mệnh Nguyên Thạch còn lại để đổi lấy thanh Kim Noãn Thạch kia...
Nhưng dù vậy thì hắn cũng chẳng thể làm gì Nguyệt Doanh!
Chẳng qua ba nghìn năm trăm viên đá chân nguyên cực phẩm cộng với mười hai viên Sinh Mệnh Nguyên Thạch... thì hắn vẫn có lời một chút rồi. Nghĩ tới đây, hắn liền cắn răng nói: “Được! Thành giao!”
Sau khi Nguyệt Doanh hoàn thành khoản giao dịch này với vị võ giả kia, La Chinh lại chỉ nhận mười hai viên Sinh Mệnh Nguyên Thạch từ trong tay nàng mà bỏ qua đá chân nguyên cực phẩm. Hắn nói: “Cám ơn ngươi, những thứ này coi như là thù lao của ngươi, ta không cần...”
“Huynh đúng là ngốc chết đi được!” Nguyệt Doanh trả lại những viên đá chân nguyên cực phẩm này cho La Chinh, sau đó còn nói thêm, “Ngoài việc lấy vật đổi vật thì huynh còn có thể dùng đá chân nguyên cực phẩm để thu mua Sinh Mệnh Nguyên Thạch của người khác nữa đấy! Hơn nữa, về cơ bản thì mỗi khi đào được Sinh Mệnh Nguyên Thạch thì đều là theo từng ổ gồm ít nhất tám viên, mười viên, rất ít khi chỉ đào ra được sáu viên. Cho nên khi hắn nói trong tay có sáu viên thì rõ ràng là muốn lừa huynh...”
Bị Nguyệt Doanh răn dạy như thế, La Chinh hơi sững sờ một chút. Nữ nhân này khôn khéo hơn hắn tưởng nhiều.
Thế nhưng điều này cũng không thể trách La Chinh. Hắn hoàn toàn không biết giá cả thị trường của những khoáng thạch này. Còn Nguyệt Doanh chính là võ giả trong thần quốc Hắc Thiết, từ nhỏ đã được tiếp xúc và có thể phân biệt được chúng rồi. Hơn nữa, những khoáng thạch này được sản xuất trong thánh hải Thiên Vũ, La Chinh không có cách nào tìm hiểu thông qua ý chí Đại Thế Giới..
“Nể mặt huynh đã từng cứu ta, ta giúp huynh ở đây đổi Sinh Mệnh Nguyên Thạch nhé!” Nguyệt Doanh dịu dàng cười, “Có điều, mỗi một giao dịch ta đều lấy một khoản tiền hoa hồng!”