Lúc trước, hắn đã thăm dò hết ba mươi tư tầng, mục tiêu hiện tại chính là nhắm thẳng tầng ba mươi lăm. Có lẽ càng lên cao, số lượng Sinh Mệnh Nguyên Thạch trong phiến lá càng ít, nhưng hắn cũng không còn lựa chọn nào khác.
Ngay lúc La Chinh trèo lên tầng ba mươi lăm của kim tự tháp, hắn lại thấy được một cánh cổng chật hẹp rất đặc biệt.
Tất cả các cánh cổng hẹp trong kim tự tháp đều được chống đỡ bằng có hai cột trụ phủ đầy bụi, tạo thành một con đường nhỏ hẹp, cho nên mỗi lần chỉ một người có thể đi vào.
Nhưng cánh cổng hẹp đặc biệt trong tầng ba mươi lăm lại khác, cây cột ở đây được điêu khắc hình hai con Chân Long. Hai con Chân Long đang há to miệng, giận dữ nhìn La Chinh, trông rất sống động.
“Vì sao cái cổng này lại khác vậy?” Trên mặt La Chinh lộ vẻ tò mò.
Đa số các võ giả đều hoạt động ở dưới tầng ba mươi, gần như không có thiên tài cấp Thần nào tiến vào tầng ba mươi lăm. Nguyên nhân rất đơn giản, tiến vào cũng chỉ lãng phí thời gian, bọn họ căn bản không làm gì được phiến lá của tầng ba mươi lăm. Hơn nữa, lỡ như gặp phải trùng ăn khoáng thạch thì còn có khả năng sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Cho dù là trùng ăn khoáng thạch màu xanh lá thì sợ là bọn họ cũng khó có thể ngăn cản.
La Chinh không nghĩ nhiều, hắn quyết định tự mình tiến vào trong đó tìm hiểu đến cùng.
Ngay sau khi La Chinh bước vào trong cánh cổng thì liền rơi xuống giống như lúc trước. Hắn nhanh chóng rơi xuống trên một phiến lá rất lớn, nhưng phiến lá này lại hoàn toàn không giống những phiến lá khác!
Những phiến lá khác đều trong suốt, đẹp đẽ như lưu ly, tỏa ra ánh sáng màu xanh lam. Phiến lá ở tầng thấp hơn thì thì màu nhạt hơn, lên tầng cao hơn thì màu xanh đậm hơn. Nhưng phiến lá dưới chân La Chinh lúc này lại tỏa ra ánh sáng màu vàng.
“Phiến lá này có vẻ rất đặc biệt.” Trên mặt La Chinh lộ vẻ tò mò, bắt đầu cẩn thận đánh giá phiến lá.
Nhưng sau khi đánh giá, ánh mắt La Chinh liền khựng lại!
“Đây là... một cuốc đào quặng! Cuốc đào quặng này có cấp bậc gì vậy?” La Chinh thất thanh kêu lên.
Trong phiến lá màu vàng nhạt này được khảm một cái cuốc đào quặng ngắn nhỏ màu đen, nhưng khí thế nó phát ra lại khiến La Chinh thầm cảm thấy kinh hãi. Quan trọng hơn là trên cái cuốc đó còn có thần văn kỳ lạ quay vòng, mà thần văn này...
“Thần văn cấp mười! Đã thế còn là ba cái thần văn cấp mười!” La Chinh thất thanh kêu lên lần nữa.
La Chinh không thể phân biệt được thần văn mà tứ đại thần quốc truyền thừa và của Nhân tộc Thượng Giới khác nhau thế nào, nhưng đây rõ ràng là thần văn của Long mạch tộc, cũng là truyền thừa của Chân Long tộc mà La Chinh đã từng học tập được thông qua Thanh Long!
Cho dù là ở Thượng Giới thì thần văn cấp mười cũng là một trong những thần văn đứng đầu. Ngay cả lúc Thanh Long mạnh mẽ nhất mà muốn vẽ thần văn cấp mười thì cũng phải phí không ít sực lực và thời gian mới có thể vẽ được. Đây là còn chưa nói đến lượng nguyên liệu tiêu hao khi vẽ thần văn cấp mười!
Lúc trước, La Chinh dựa vào ba cái thần văn cấp năm đã có thể ngăn cản không cho cường giả Sinh Tử Cảnh xâm chiếm. Trong các thần văn, sự cách biệt giữa mỗi cấp độ đều là cả một trời một vực. Cấp sáu thì sao? Cấp bảy thì sao? Cấp tám thì thế nào?
Như vậy cái cuốc có được ba cái thần văn cấp mười này là bảo vật có phẩm cấp gì?
Nhất thời La Chinh không đoán ra được, nhưng trong lòng hắn hiểu, nếu cái cuốc này đã được khắc ba cái thần văn cấp mười, vậy chắc chắn phẩm cấp sẽ không thấp!
“Có nên đào ra không?”
La Chinh khó có thể ngăn nổi mà nảy ra suy nghĩ này trong đầu.
Nhưng nghĩ lại thì cái cổng hẹp này lộ ra rõ ràng như thế, hẳn là cũng đã có không ít võ giả từng tiến vào thăm dò phiến lá này rồi, hơn nữa đa số đều là cường giả Sinh Tử Cảnh và đại năng Thần Hải Cảnh. Nếu ngay cả đại năng Thần Hải Cảnh cũng không thể lấy cái cuốc này ra được, vậy thì hắn phải làm thế nào mới lấy ra được đây?
Tuy trong lòng nghĩ như vậy, nhưng La Chinh vẫn lấy cái cuốc cấp thánh khí của mình ra, bước trên phiến lá màu vàng nhạt, đi về phía cái cuốc đào quặng có ba cái thần văn kia. Sau đó hắn đứng lại, dùng cái cuốc trong tay, gõ nhẹ lên trên phiến lá hai cái.
Phiến lá màu vàng nhạt đáp lại bằng hai tiếng vang trầm đục.
Sau đó La Chinh nhắm ngay một vị trí, giơ cao cái cuốc trong tay lên và dùng sức đập xuống phiến lá!
“Bốp! Rắc... keng...”
Âm thanh vang lên đầu tiên chính là tiếng phát ra khi La Chinh đập cái cuốc lên bề mặt phiến lá. Âm thanh thứ hai vang lên chính là tiếng cái cuốc trong tay La Chinh bị gãy. Âm thanh thứ ba vang lên, chính là tiếng một bộ phận của cái cuốc đã bị gãy bay ra, lăn đến mép phiến lá rồi rơi xuống!
Thấy cảnh tượng này, La Chinh ngẩn người, sau đó lập tức nở nụ cười khổ.
Tuy cái cuốc Yến Vương đưa tặng La Chinh là một thánh khí hạ phẩm, nhưng La Chinh đã dùng nó với cường độ như thế thì cái cuốc vốn đã có chút tổn hại rồi. Mà mức độ cứng rắn của phiến lá màu vàng nhạt dưới chân La Chinh hiện tại quả thực rất khó có thể tưởng tượng!
Theo phán đoán của hắn, có lẽ phiến lá màu vàng nhạt này cũng phải tương đương với thần khí!
Nói cách khác, chỉ cần cắt được phiến lá màu vàng nhạt này xuống thì cũng có thể chế tạo ra binh khí có sức mạnh ngang ngửa thần khí!
Lấy một cái cuốc cấp thánh khí mà gõ lên thì chẳng khác gì lấy trứng chọi đá, nháy mắt liền gãy ngay.
Cái cuốc vỡ vụn, nhưng phía phiến lá lại không hề có chút vết tích hư hại nào...
Nhìn cái cuốc đen thui lẳng lặng nằm trong phiến lá, trên mặt La Chinh lộ ra vẻ không muốn chịu thua. Nhẫn tu di trong tay chợt lóe sáng, hắn lấy thánh khí thượng phẩm của mình ra.
Tuy rằng kiếm nổi tiếng sắc bén, nhưng lại không thích hợp để đào quặng. Xét về độ cứng rắn tổng thể thì kiếm không thể bằng cái quốc được, cho nên La Chinh rút kiếm ra khoa chân múa tay một chút, cuối cùng vẫn không nỡ đâm xuống. Nếu đâm xuống thì khả năng lớn sẽ là kiếm của hắn sẽ bị gãy.
Sau khi suy nghĩ, La Chinh thở dài một hơi, nhảy xuống khỏi phiến lá màu vàng kia.
Khi La Chinh cầm cái cuốc gãy xuất hiện ở bên cạnh kim tự tháp, Yến Vương khó hiểu hỏi: “La Chinh, ngươi làm gãy cuốc đào quặng rồi?”
La Chinh nhẹ nhàng giơ cái cuốc tàn tạ trong tay lên, bất đắc dĩ mỉm cười. Chung quy lại thì cái cuốc này cũng là do Yến Vương cho hắn mượn, thế mà giờ hắn lại làm gãy.
“Không thể nào! Cho dù là đào quặng ở tầng ba mươi lăm thì thánh khí hạ phẩm cũng không thể nào gãy nhanh như vậy được.” Yến Vương lộ vẻ khó hiểu. Mặc dù cái cuốc này chỉ là thánh khí hạ phẩm, nhưng hình dáng lại rất thích hợp để đào quặng, đặc biệt là loại cuốc đào quặng được tạo ra vừa rộng vừa thô thế này bình thường sẽ rất khó gãy. Yến Vương không phải có ý trách cứ La Chinh, tuy cái cuốc thánh khí hạ phẩm này khó kiếm, nhưng dù sao cũng chỉ là một thánh khí hạ phẩm mà thôi.
La Chinh chỉ có thể thành thật trả lời: “Ta phát hiện một thứ kỳ quái ở tầng ba mươi lăm.”
“A!” Vừa nghe La Chinh nói như thế xong, trên mặt Yến Vương lập tức lộ vẻ đã hiểu, “Ngươi nói đến cái cuốc trong phiến lá màu vàng đúng không? Không phải ngươi muốn đào cái cuốc đó ra đấy chứ?”
Phiến lá màu vàng nhạt kia cũng không khó tìm, thế nên không phải Yến Vương không biết, La Chinh lập tức gật đầu.
“Ha ha, khó trách! Phải trách ta vì không dặn ngươi trước!” Yến Vương lập tức nói, “Phiến lá vàng kia căn bản không thể đào được. Phiến lá đó bao lấy một cái cuốc đào quặng có tên là ‘Hắc Tinh’. Theo tài liệu lịch sử của Long mạch tộc ghi lại thì đây chính là một thần khí chí tôn!”
“Thần khí chí tôn?” La Chinh lập tức sửng sốt. Vốn dĩ La Chinh cho rằng thần khí cũng giống thánh khí, được chia làm ba loại: hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm. Nhưng xem ra có vẻ không giống như những gì hắn phỏng đoán. Chỉ có điều trước kia La Chinh chưa từng tiếp xúc, mà hiện tại Thanh Long và Xích Long đều đang chìm vào trong giấc ngủ say, ngay cả Huân cũng đang chôn mình trong Dưỡng Hồn Mộc, hắn chẳng có ai để hỏi cả.
Yến Vương cũng cười nói: “Thần khí chí tôn có uy lực cụ thể thế nào thì ta cũng không rõ lắm. Dù sao trong lịch sử cũng có ghi chép lại về cái cuốc đào quặng này như thế! Mà tác dụng quan trọng nhất của cái cuốc này đương nhiên không phải dùng để chiến đấu, mà nó vốn dĩ dùng để đào mỏ quặng! Nó dùng để đào phiến lá trên đỉnh cây mỏ quặng.”