Nhưng số lượng binh khí này thật sự quá mức khổng lồ, từ huyền khí cấp thấp nhất cho đến linh khí, tiên khí, thánh khí, tổng số lượng cũng phải lên đến trăm vạn món, trong đó còn có một vài binh khí bị bỏ sót, không dính phải lời nguyền.
Nếu có thể tìm được một hai món thánh khí ở trong đó thì cũng coi như đã kiếm được một món lớn rồi.
Nhưng xác suất để tìm ra được một món binh khí không bị nguyền rủa trong một đống binh khí khổng lồ như vậy cũng không lớn, thế nên liền biến thành “nhặt rác” trong miệng những thiên tài cấp Thần kia.
Thật ra, ngay từ đầu cũng có một số thiên tài cấp Thần từ bỏ việc khai thác mỏ quặng để đi đến kho binh khí kia “nhặt rác”. Nhưng đa số võ giả vẫn cho rằng chăm chỉ đào mỏ vẫn kiếm được nhiều hơn. Nhưng bây giờ La Chinh dẫn đám trùng ăn khoáng thạch màu tím kia xuống tầng dưới rồi, thế nên bọn họ không muốn tiến vào nữa. Tuy đào mỏ quặng kiếm được kha khá, nhưng không ai muốn dâng tính mạng của mình.
“Thì ra là thế.” La Chinh gật đầu. Hắn không có hứng thú gì với việc “nhặt rác”, cho nên vẫn quyết định đi vào trong cây mỏ quặng.
Ngược lại, hai người Hỏa Thần và Hỏa Doãn Nhi cũng không đi nhặt rác, trên thực tế đám người Lưu Tú và Thái tử thần quốc Chu Ninh cũng không đi. Người đã lên đến địa vị này như bọn họ, ngoài bán thần khí và thần khí ra thì cho dù là thánh khí thượng phẩm cũng khó có thể lọt vào mắt bọn họ.
Nhưng bọn họ cũng không chọn tiến vào kim tự tháp, thế nên các võ giả ở lại đều nhìn vào La Chinh.
Người khác nhìn mình thế nào, La Chinh hoàn toàn không quan tâm, nhưng hắn dẫn trùng ăn khoáng thạch xuống tầng dưới cũng khiến Hỏa Thần và Hỏa Doãn Nhi sợ hãi và phải đi ra, vì thế La Chinh liền nói: “Nếu những con trùng kia đã quay về tầng trên, ta sẽ trở ra thông báo cho các ngươi.”
Hỏa Doãn Nhi không mấy hứng thú với việc khai thác mỏ quặng nên nàng cũng chỉ tiến vào ba lượt mà thôi. Đa số thời điểm nàng đều chỉ ngồi ở một góc của kim tự tháp nhìn La Chinh không ngừng ra ra vào vào.
Nghe La Chinh nói vậy, Hỏa Doãn Nhi cũng định khuyên bảo hắn không nên tiến vào nữa, nhưng nghĩ thế nào mà cuối cùng vẫn không nói ra. Nàng cũng giống Yến Vương, biết rõ mình không khuyên được La Chinh.
Nhưng đám người Lưu Tú và Chu Ninh nghe vậy thì ngược lại cảm thấy hơi vui vẻ. Như thế mới tốt, dù sao hiện tại vẫn còn một khoảng thời gian nữa thì nhóm đại năng Thần Hải Cảnh mới tiến vào. Nếu bọn họ không muốn đi “nhặt rác”, vậy đương nhiên cũng không mong sẽ lãng phí khoảng thời gian quý báu này.
Sau khi nói xong, lần này La Chinh cũng không lựa chọn cánh cổng hẹp của tầng bốn mươi mà chọn cánh cổng của tầng bốn mươi mốt.
Lần này tiến vào, La Chinh cũng không gặp phải trùng ăn khoáng thạch màu tím. Cây mỏ quặng này kéo dài ra mười vạn chiếc lá, La Chinh đứng ở tầng bốn mươi mốt, có lẽ cũng là đứng ở đoạn cao nhất rồi.
Trong tầng bốn mươi mốt tổng cộng chỉ có hai trăm phiến lá, trong tầng bốn mươi hai thì chỉ có một trăm năm mươi phiến lá, trong tầng bốn mươi ba là một trăm phiến lá, còn trong tầng bốn mươi bốn cũng chỉ có sáu mươi phiến lá.
Tầng bốn mươi lăm là mười phiến lá...
Tầng bốn mươi sáu là sáu phiến lá...
Tầng bốn mươi bảy là ba phiến lá...
Tầng bốn mươi mốt chỗ La Chinh đang đứng vẫn không có Sinh Mệnh Nguyên Thạch. Hiện tại hắn cũng không trông đợi gì quá lớn, thế nên sau khi nhìn lướt qua, hắn liền đi đến bên cạnh phiến lá, tìm kiếm bóng dáng của đám trùng ăn khoáng thạch màu tím.
“Bên trái có một con...”
“Trên phiến lá tầng bốn mươi ba có một con...”
“Ở đó, có năm con!” Ánh mắt La Chinh lóe lên, hắn nhìn thấy năm con trùng ăn khoáng thạch màu tím đã quay trở về tầng bốn mươi, cũng chính là về lại chỗ lúc trước!
Hắn thở phào nhẹ nhõm, nhảy xuống lần nữa, chui vào khe hở, truyền tin trùng ăn khoáng thạch màu tím đã quay trở lại tầng bốn mươi, sau đó hắn đi thẳng lên tầng bốn mươi hai.
Cho dù đã không ôm hy vọng tìm được Sinh Mệnh Nguyên Thạch nữa, nhưng La Chinh vẫn sẽ cẩn thận tìm kiếm một lần. Phát hiện phiến lá ở tầng bốn mươi hai không có, hắn tiếp tục nhảy xuống, sau đó lại tiến vào tầng bốn mươi ba.
Tầng bốn mươi bốn...
Tầng bốn mươi lăm...
Hỏa Thần đã tiến vào trong kim tự tháp lần nữa, bắt đầu khai thác mỏ quặng. Có lẽ trong đám Thái tử, thiên phú của hắn không được coi là xuất chúng, nhưng quả thực hắn là người chăm chỉ nhất.
Còn Hỏa Doãn Nhi thì ngồi ở một góc bên cạnh kim tự tháp, nhìn La Chinh cứ hết tiến vào lại đi ra...
“Hắn thu thập Sinh Mệnh Nguyên Thạch vì ai vậy?” Trong lòng Hỏa Doãn Nhi đã bắt đầu suy đoán, khóe miệng cũng cong lên một chút, ánh mắt hơi lóe lên. Đúng lúc này, nàng lại nhìn thấy La Chinh tiến vào tầng bốn mươi lăm...
Tầng bốn mươi lăm?
Mắt Hỏa Doãn Nhi chớp chớp vài cái. Cho dù lúc trước nàng hoàn toàn không biết gì về bí cảnh Vũ Hoàng thì hiện tại nàng cũng biết rõ, từ tầng bốn mươi lăm đến tầng bốn mươi bảy, ba tầng cuối cùng không cần thiết phải tiến vào.
Phiến lá trong ba tầng cuối cùng này căn bản không thể khai thác. Qua nhiều năm như vậy, nhiều đại năng Thần Hải Cảnh của tứ đại thần quốc đã dùng đủ loại thủ đoạn mà vẫn không thể khai thác được bất cứ thứ gì từ tầng thứ bốn mươi lăm trở lên, bởi vì căn bản không khai thác nổi!
Đừng nói là trong ba tầng cuối cùng này vốn không có Sinh Mệnh Nguyên Thạch, cho dù có thì cũng chỉ có thể giương mắt nhìn thôi.
Sao La Chinh có thể không hiểu rõ điều này? Nhưng hắn vẫn lựa chọn tiến vào tầng bốn mươi lăm, nơi được gọi là không thể khai thác nổi!
Ngay trong nháy mắt La Chinh tiến vào tầng bốn mươi lăm, hắn liền ngửi được một mùi hương thoang thoảng.
“Kỳ lạ, trong tầng bốn mươi bốn cũng không ngửi thấy mùi này, không biết mùi này từ đâu ra?” Trên mặt La Chinh lộ vẻ nghi hoặc. Hắn lập tức ngẩng đầu nhìn lên, liền nhìn thấy trên đỉnh đầu có sáu phiến lá rất lớn.
Mà ở trong khe hở kia, La Chinh lại nhìn thấy thêm ba phiến lá nữa. Sáu phiến lá này là của tầng bốn mươi sáu, còn ba phiến lá kia là của tầng bốn mươi bảy, cũng chính là tầng chót!
Chỉ có điều, ở chính giữa của ba phiến lá kia có một đóa hoa nở rộ!
“Mùi hương truyền ra từ trong đóa hoa kia! Nhưng hình dáng của bông hoa này...” Mắt La Chinh chớp một cái, trên mặt cũng lộ vẻ kinh ngạc.
Đóa hoa kia không giống hoa của thiên nhiên, ngược lại giống như một loại khoáng vật vậy. Cho dù là cánh hoa, nhụy hoa, hay rễ cây thì đều như được tạo ra bằng đủ loại khoáng thạch, cho nên nhìn qua cũng có góc có cạnh.
Cũng chính bởi vì vậy, đóa hoa kia mang đến cho người ta vẻ đẹp cực kỳ cân đối.
Sau khi nhìn chăm chú vài lần, La Chinh liền rời mắt khỏi nó. Cho dù hắn có chút không tình nguyện, nhưng cũng chỉ có thể cảm thán một câu: Đấng sáng thế thật thần kỳ. Bởi hắn còn có chuyện quan trọng phải làm...
Nhưng lúc này đây khi cúi đầu xuống, trong ánh mắt La Chinh lập tức là vô số sắc thái: “Đây là, đây không phải là Sinh Mệnh Nguyên Thạch sao?”
Dưới chân La Chinh có mười bốn khối đá tròn trịa lớn như quả trứng gà quay quanh một chỗ, chỉ nhìn qua liền thấy rất giống Sinh Mệnh Nguyên Thạch!
Kích thước giống nhau, ánh sáng tỏa ra cũng giống nhau, hơn nữa La Chinh đã khai thác nhiều như vậy nên cũng nhận ra, mỗi lần Sinh Mệnh Nguyên Thạch xuất hiện đều tạo thành một vòng xoay. Sinh Mệnh Nguyên Thạch sẽ không xuất hiện một viên đơn lẻ, mà mỗi lần xuất hiện đều phải là số chẵn, mười viên, mười hai viên, mười bốn viên... tạo thành một ổ.
Một vòng khoáng thạch đang xoay quanh trước mắt này cũng tương tự, thế nhưng bề ngoài của vòng khoáng thạch này lại là trạng thái nửa trong suốt. Nhìn xuyên thấu qua phiến lá trong suốt, lại xuyên thấu qua vỏ ngoài nửa trong suốt kia, La Chinh có thể nhìn thấy có một hạt kết tinh đang không ngừng di chuyển trong đó.
“Đó cũng là lực sinh mệnh! Lực sinh mệnh thật đậm!” La Chinh cẩn thận nhìn qua, cảm nhận càng thêm sâu hơn! Cho dù cách phiến lá rất dày thì La Chinh vẫn có thể cảm nhận được lực sinh mệnh trong đó!
Sau khi bóp nát một viên Sinh Mệnh Nguyên Thạch, bên trong chỉ có một tia lực sinh mệnh rất ít ỏi.
Nhưng những viên đá trước mắt này lại không giống. Sợ rằng lực sinh mệnh được chứa trong một viên bất kỳ cũng gấp đến ngàn lần so với Sinh Mệnh Nguyên Thạch. Nói cách khác, chỉ cần một viên đá này thôi có lẽ cũng có thể khiến Ninh Vũ Điệp hoàn toàn khôi phục như trước rồi!
Nhìn thấy những viên đá nhỏ này, La Chinh lại một lần nữa cảm thán về sự thần kỳ của đấng sáng thế, đồng thời tâm tình cũng bắt đầu vô cùng kích động.
“Một viên, ta chỉ cần một viên thôi! Chỉ cần có thể lấy ra một viên là đủ rồi!” Ánh mắt La Chinh nhìn chằm chằm dưới chân.
Vấn đề là mười phiến lá dưới chân La Chinh này, cộng thêm sáu phiến lá trên đỉnh đầu La Chinh và ba phiến lá ở tầng cao nhất, phiến lá của ba tầng này, cho dù là các đại năng Thần Hải Cảnh của tứ đại thần quốc cũng không thể khai thác nổi đến một lần. Hơn nữa, rất có thể tứ đại thần quốc đã từng xin sự giúp đỡ của Nhân tộc ở Thượng Giới thông qua con đường Nghịch Linh, thế mà vẫn không thể làm gì được mười chín phiến lá này.
Tất nhiên, La Chinh muốn lấy một viên là không nhiều, nhưng chung quy lại thì vẫn khó như lên trời!