“Không chỉ là tứ đại thần quốc, tất cả núi của Trung Vực và những nơi khác trên Đại Thế Giới này gần như đều đã bị phá hủy.” La Chinh thành thật trả lời.
Thật ra vừa rồi, khi La Chinh nói hắn chuyển dời sức mạnh lên những ngọn núi, trong lòng rất nhiều đại năng Thần Hải Cảnh đều đã có suy đoán đại khái.
Giống như khi đại năng Thần Hải Cảnh ra tay, hay như khi Chiến Đế Đại Vũ ra tay, La Chinh đều sử dụng phép chuyển dời sức mạnh, sức mạnh bị dời đi cũng đủ để hủy diệt một mảnh núi non...
Uy thế của con mắt màu đen kia kinh khủng như thế, mà sức mạnh chất chứa trong luồng ánh sáng đen kia lại càng lớn đến không thể tưởng tượng nổi. Nếu chuyển dời toàn bộ sức mạnh đó lên mấy ngọn núi, vậy phải cần đến bao nhiêu ngọn núi?
Trong đại lục thần quốc, tính cả lớn cả nhỏ thì cũng có không ít ngọn núi. Dù chưa có ai làm công tác thống kê cụ thể, nhưng tính sơ qua thì cũng phải có đến mấy chục vạn ngọn núi ấy chứ?
Nhiều núi như vậy còn không đủ để triệt tiêu sức mạnh chứa trong luồng sáng đen kia sao?
Rốt cuộc là cần bao nhiêu ngọn núi mới có thể triệt tiêu được nó? Một ngàn ngọn núi? Hay là một vạn ngọn núi? Hay mười vạn?
Đáp án chính xác là cần năm trăm vạn ngọn núi...
Núi non trên toàn thế giới, ngoài ở Đông Vực còn được giữ lại ra thì tất cả đều đã bị phá hủy.
Lúc đầu, những đại năng Thần Hải Cảnh này trầm mặc một hồi, sau đó trên mặt dần biến sắc, cuối cùng chỉ còn lại vẻ kinh hãi. Bọn họ không tài nào đoán được, điều này sẽ gây ra ảnh hưởng thế nào đến toàn bộ Đại Thế Giới?
Mà năng lực chuyển dời sức mạnh của La Chinh cực hạn là ở mức nào?
Vậy mà hắn lại có thể tùy ý chuyển dời sức mạnh lên toàn bộ Đại Thế Giới, hay là hắn có thể đại diện toàn bộ Đại Thế Giới...
Cho tới bây giờ, rốt cuộc cũng có người có kết luận này ở trong lòng. Đương nhiên, bọn họ vẫn không thể đoán ra được là La Chinh đã dung hợp với ý chí Đại Thế Giới. Từ góc độ nào đó mà nói thì La Chinh chính là toàn bộ Đại Thế Giới!
“Con mắt đen kia rốt cuộc là cái gì?” Chiến Hoàng Thiên Phong thở ra một hơi thật dài, nhỏ giọng hỏi.
Một chiêu đánh ra đã hủy diệt hết núi non của toàn bộ thế giới, đó rốt cuộc là thứ gì vậy...
Mà quan trọng hơn là chủ nhân của con mắt kia chắc hẳn còn cho rằng La Chinh quá nhỏ bé, căn bản không có khả năng ngăn cản một đòn chết ngay này, cho nên vừa phóng ra tia sáng đen xong liền rời đi.
Chỉ là một luồng sáng đen tùy ý thả ra mà lại có thể hủy diệt hết núi non trên toàn thế giới. Nếu như lại thả ra thêm vài luồng, vậy chẳng phải là có thể hủy diệt toàn bộ Đại Thế Giới rồi sao?
Rốt cuộc đó là cấp bậc gì? Mọi người thật sự khó có thể tưởng tượng...
“Không rõ lắm...” La Chinh lắc lắc đầu. Ngay cả Thanh Long cũng không thể trả lời vấn đề này thì tất nhiên La Chinh cũng không đáp được.
Nhưng lúc này bạch mi đạo nhân lại mở miệng nói: “Ta không biết đó là cái gì, nhưng kẻ có được sức mạnh như thế, sự tồn tại mạnh đến như vậy thì ít nhất cũng phải có cấp bậc Thiên Tôn. Đây có lẽ là một vị Thiên Tôn!”
“Ít nhất là cấp bậc Thiên Tôn sao?” Trong lòng La Chinh giật mình.
Cường giả Thiên Tôn, cho dù là dưới cả vòm trời này cũng là người đứng đầu. Với bọn họ, muốn hủy diệt một cái Đại Thế Giới cũng không phải chuyện gì khó khăn.
Nhưng Thanh Long trong đầu lại đưa ra ý kiến ngược lại: “Cũng không nhất định phải là cường giả Thiên Tôn mới làm được. Giới Chủ đại giới trên Thượng Giới cũng có thể hủy diệt được một cái Đại Thế Giới. Nhưng cho dù là Giới Chủ hay là Thiên Tôn thì đều không thể dễ dàng làm được như thế, ta cũng không thể kết luận được lai lịch của con mắt này...”
“Ta hiểu rồi.” La Chinh gật đầu.
Hiện tại hắn cũng không thể đoán được lai lịch của con mắt này, nó rốt cuộc là của ai? Vì sao phải nhằm vào hắn?
Cho dù thế nào thì việc La Chinh lôi kéo toàn bộ thế giới làm hậu thuẫn cho mình cũng coi như vượt qua một kiếp nạn! Về phần con mắt đen quỷ dị này... coi như là một phần của Thiên Kiếp đi.
Đương nhiên, La Chinh cũng không phải là người hồ đồ, trong lòng hắn vẫn cảnh giác. Ở Thượng Giới, hẳn là La Chinh cũng không có kẻ địch gì lớn, con mắt đen kia nhằm vào hắn, tất nhiên phải có lý do. Bản thân hắn đã kinh động đến nó khi nào? Hay là có lý do gì khác? Cho dù là thế nào thì thời gian tới hắn cũng phải vô cùng cẩn thận.
Mà hiện tại La Chinh đã bước chân vào Sinh Tử Cảnh, chân nguyên trong cơ thể chuyển động rất chậm, sền sệt giống như nhựa cao su. Như vậy đan điền có thể chứa đựng nhiều chân nguyên hơn, mà bản thân chân nguyên cũng càng ngưng luyện lại, thực lực bản thân cũng tăng lên không ít.
Hoàn thành đột phá tu vi, La Chinh cũng quay lại mục tiêu bí cảnh Thiên Thần. Hắn đã đồng ý sẽ giúp Thanh Long lấy được trứng rồng tổ, cho nên dù thế nào cũng phải đi một chuyến. Nhưng trước khi xuất phát, La Chinh cũng muốn giải quyết mấy việc trong tay trước đã...
Chỉ là chờ khi La Chinh tới gần kim tự tháp thì hắn mới cảm thấy có một bầu không khí vô cùng kỳ quái, ánh mắt mọi người nhìn hắn đã trở nên hoàn toàn khác.
Đa số các đại năng Thần Hải Cảnh đều tin tưởng lời thánh nữ và Chiến Đế Đại Vũ nói. Trong lòng bọn họ biết rõ La Chinh không xuất thân từ tứ đại thần quốc. Tuy trước đây khi bọn họ đánh giá La Chinh không tràn ngập địch ý như Chiến Đế Đại Vũ, nhưng tuyệt đối không thể nói là thân cận, chỉ có thể nói là xã giao mà thôi.
Nhưng hiện tại trong ánh mắt của mọi người lại mang theo cảm giác hòa nhã, hoàn toàn coi La Chinh là người nhà mà đối đãi...
Bị mấy chục lão quái vật dùng ánh mắt như thế nhìn chằm chằm, trong lòng La Chinh lập tức cảm thấy nổi da gà. Hắn nghi ngờ không biết có phải đám đại năng Thần Hải Cảnh này uống nhầm thuốc hay không?
Tất nhiên La Chinh không biết, hắn trong cảm nhận của đám đại năng Thần Hải Cảnh rõ ràng đã biến thành bảo bối. Lúc này La Chinh đã hóa thân thành chìa khóa mở ra con đường phi thăng. Không chỉ như thế, La Chinh đã mở ra hoa sen đại thừa, ngày sau sẽ có tiền đồ rộng mở ở Thượng Giới. Tạo quan hệ tốt với La Chinh tuyệt đối không phải là chuyện xấu.
Trong cái cảm giác nổi da gà này, La Chinh lại mở miệng nói: “Được rồi, hiện tại cần phải phân phối những khoáng sản khai thác được một chút đã!”
Dù đào được nhiều khoáng thạch quý giá từ trong cây mỏ, nhưng La Chinh không có ý định độc chiếm. Trước hết, hắn không phải là luyện khí sư, tuy đa số khoáng thạch trong đó đều rất quý báu, nhưng lại không có tác dụng lớn với bản thân hắn. Nhưng hắn đã để Thanh Long phân loại rõ ràng, có một vài khoáng thạch có thể dùng để chế tạo thần văn cấp cao, nên mấy thứ này La Chinh sẽ giữ lại.
Còn những thứ khác, La Chinh định để cho Chu Hoàng tiến hành phân phối. Dù sao thì hắn cũng đang ở địa bàn của tứ đại thần quốc, tuy mấy thứ này là do La Chinh tự đào được, nhưng nếu muốn độc chiếm thì có vẻ không thực tế.
Ai ngờ La Chinh vừa nói xong, một đại năng Thần Hải Cảnh đã cười nói: “Phân phối? Thiên Hành này, những khoáng thạch đó đều do một mình ngươi đào được, cứ như vậy phân phối cho mọi người thì có vẻ không thích hợp lắm?”
“Đúng vậy.” Chu Hoàng cũng cười nói: “Trong đó không ít khoáng thạch đều là thứ vô giá, sao có thể tùy tiện chia cho người ta chứ. Nhưng quả thực chúng ta đều cần mấy thứ này, Thiên Hành, ngươi cứ định giá rồi bán cho chúng ta đi!”
“Thế này...” La Chinh nhất thời nghẹn lời không biết nói gì. Hắn thực sự nghi ngờ rằng đám đại năng Thần Hải Cảnh này uống lộn thuốc thì phải? Làm sao mà sau khi hắn độ kiếp, thái độ cả đám lại thay đổi ba trăm sáu mươi độ thế này?
Không phải là đang có âm mưu gì đó chứ...
Bạch mi đạo nhân và Bạch Nguyệt Dung đều đang lặng lẽ đánh giá La Chinh. Tin tức về La Chinh nhất định phải báo lên trên qua con đường Nghịch Linh, nhưng chắc chắn còn chưa phải lúc, tốt nhất vẫn nên chờ La Chinh xử lý xong khoáng thạch rồi tính.
La Chinh nghĩ mãi mà không tìm được đáp án, thậm chí sau khi trao đổi với Thanh Long trong đầu một lúc mà Thanh Long cũng không hiểu đám người này có ý gì. Dù sao Thanh Long cũng không biết rằng La Chinh đã mang ý nghĩa gắn liền với con đường phi thăng của bọn họ.
Nếu không nghĩ ra, La Chinh dứt khoát xem nhẹ việc suy xét vấn đề này. Hắn lấy từng viên khoáng thạch ra khỏi nhẫn tu di.
Trước đây, khi La Chinh đang khai thác, rất nhiều đại năng Thần Hải Cảnh đều dõi mắt trông mong toàn bộ quá trình. Thế nên trong tay La Chinh có khoáng thạch gì, bọn họ đều biết rõ.
Số lượng khoáng thạch trong phiến lá của các tầng từ bốn mươi lăm đến bốn mươi bảy cũng không nhiều lắm, nhưng mỗi một viên đều có hình dáng kỳ lạ.
Ví dụ như viên tinh thạch đầu tiên được La Chinh móc ra. Khi vừa lấy ra khỏi nhẫn tu di, nó liền rơi xuống mặt đất qua kẽ của ngón tay, giống như là nước vậy. Nhưng sau đó chất lỏng màu xanh lam này lại nhanh chóng hòa vào nhau, tạo thành một quả cầu nhỏ, không ngừng nhảy trên mặt đất.
La Chinh cười nói: “Nếu đã như vậy thì viên hạch tâm Thủy Dung này nên ra giá bao nhiêu để bán cho các vị đây?”