Đám đại năng Thần Hải Cảnh này vẫn luôn chờ ở đây, không đi đảo Vũ Hoàng, cho nên cũng không biết La Chinh đã lấy được cuốc Hắc Tinh, lấy ra được một số lượng lớn Hồn Hạch.
Bởi vì mỗi năm đều không đủ Hồn Hạch, ngay cả những đại năng Thần Hải Cảnh cũng phải tranh trước tranh sau để tiến vào bí cảnh Thiên Thần. Cho nên năm nào cũng có rất nhiều đại năng Thần Hải Cảnh phải cãi nhau vì tư cách có được Hồn Hạch.
Trong tình trạng Hồn Hạch không đủ phân chia, thậm chí còn có đại năng Thần Hải Cảnh đề nghị mọi người dứt khoát so đấu một trận.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì đề nghị này rất không thực tế. Uy thế do đại năng Thần Hải Cảnh so đấu phóng ra quá lớn, nếu đánh nhau thì chắc chưa so được mấy trận đã phá hủy luôn cả đảo Thần Hoàng rồi...
Mâu thuẫn này còn chưa giải quyết, thế mà Quốc chủ còn dẫn theo nhóm Hoàng tử, Thái tử lại đây là có ý gì? Sao ngay cả La Thiên Hành cũng tới? Chẳng lẽ năm nay định chia một phần Hồn Hạch cho lớp trẻ?
Chu Hoàng cười nhẹ nói: “Chu Khánh, lấy Linh Ham dự trữ ra đi!”
Nghe thế, đại năng Thần Hải Cảnh tên Chu Khánh kia giật mình: “Quốc chủ, lần này lấy được bao nhiêu Hồn Hạch? Cần dùng bao nhiêu Linh Ham?”
Linh Ham là vật dùng để kích thích Hồn Hạch, do nhóm thợ thủ công của thần quốc Hắc Thiết tạo ra. Năm nay, trước khi xuất phát đã kiểm kê thấy có tổng cộng hai mươi chín viên Hồn Hạch, vì vậy phải cần hai mươi chín cái Linh Ham để đặt Hồn Hạch.
Bình thường trên đảo Vũ Hoàng, nếu giết chết tất cả trùng ăn khoáng thạch mà có thể lấy được một viên Hồn Hạch thì đã coi như là may mắn rồi. Hai viên Hồn Hạch cũng còn rất ít khi thấy, mấy chục năm cũng chưa thấy được một lần.
Chẳng lẽ lần này nhóm Quốc chủ may mắn, lấy được ba viên, hoặc thậm chí là bốn viên Hồn Hạch?
Linh Ham không phải là thứ quý giá gì, trong tay Chu Khánh có hai trăm cái Linh Ham, nhưng dù có nhiều Linh Ham mà không có Hồn Hạch thì cũng uổng phí.
Chu Hoàng lại thản nhiên cười nói: “Lấy tất cả Linh Ham ra đây, lần này chúng ta lấy được hơn một trăm viên Hồn Hạch.”
“Cái gì!”
“Hơn một trăm viên Hồn Hạch! Vậy chẳng phải là tất cả mọi người đều có thể tiến vào bí cảnh Thiên Thần sao?”
“Không thể nào! Cả cái cây mỏ đó cộng lại chắc cũng chỉ có ngần ấy ý chứ? Đời nào lại bị trùng ăn khoáng thạch đào hết ra được!”
Hồn Hạch không chỉ cần bị trùng ăn khoáng thạch đào ra, mà còn phải được đào ra ngay trong mấy ngày gần đây. Nếu thời gian quá dài thì Hồn Hạch đó sẽ bị trùng ăn khoáng thạch tiêu hóa hết.
Cho nên bọn họ căn bản không tin rằng Hồn Hạch này được lấy ra từ trong bụng trùng ăn khoáng thạch.
Ngược lại có một đại năng Thần Hải Cảnh nói: “Quốc chủ, có phải mọi người đã nghĩ ra được biện pháp mở phiến lá ở tầng trên cùng rồi không?”
Nghĩ tới nghĩ lui thì cũng chỉ có khả năng này. Nhưng phiến lá ở tầng trên cùng khó khai thác thế nào, trong lòng đám đại năng Thần Hải Cảnh đều rõ ràng. Cho nên vẻ mặt cả đám vừa cẩn thận, vừa hưng phấn.
Chu Hoàng cười nói: “Các vị, việc này phải cảm ơn Thiên Hành. Chỗ Hồn Hạch này đều là do một mình Thiên Hành đào ra.”
Những lời này đã khiến đám đại năng Thần Hải Cảnh kinh ngạc lần nữa. Về phần hơn hai mươi đại năng Thần Hải Cảnh chạy tới đảo Vũ Hoàng thì đều lộ vẻ tươi cười. Lúc đầu, bọn họ cũng rất bất ngờ, chẳng ai ngờ được rằng La Chinh lại có thể lấy ra cuốc Hắc Tinh.
Nhưng so với sự rung động về cuốc Hắc Tinh và cây mỏ thì màn độ kiếp sau đó của La Chinh còn rung động hơn nhiều...
Sau đó, Chu Hoàng kể lại về chuyện xảy ra trên đảo Vũ Hoàng cho nhóm đại năng Thần Hải Cảnh này. Lúc bọn họ lại nhìn về phía La Chinh lần nữa thì ánh mắt đều đã thay đổi.
Sửa chữa con đường phi thăng... Đây chắc hẳn là tin vui trước nay chưa từng có với bọn họ. So sánh với tin vui này thì dường như việc thăm dò bí cảnh Thiên Thần cũng chỉ là chuyện nhỏ.
Nhưng vị đại năng Thần Hải Cảnh tên Chu Khánh kia vẫn nhanh chóng lấy Linh Ham ra.
Lúc này, La Chinh mới nhìn thấy cái gọi là Linh Ham kia. Thì ra đó là một cái hộp nhỏ được chế tác rất tinh xảo, trên to dưới bé, dưới đáy còn có bốn cái chân nhỏ để chống đỡ. Điều đặc biệt nhất ở cái hòm này chính là nguyên liệu làm ra nó. La Chinh định dùng cảm giác để chui vào trong thăm dò một phen, nhưng lập tức lại bị văng ra.
Dường như Linh Ham này có thể ngăn cản cảm giác của linh hồn...
Nhìn đám đại năng Thần Hải Cảnh vội vàng bố trí này nọ, La Chinh chỉ lẳng lặng đứng ở một bên. Cho dù thế nào thì chắc đám đại năng Thần Hải Cảnh này sẽ không từ chối việc cho hắn tiến vào bí cảnh Thiên Thần, thế nên hắn chỉ cần chờ là được.
Sau khi bố trí các Linh Ham san sát nhau xong, Chu Hoàng bắt đầu phân phát Hồn Hạch.
Bởi vì lần này có thừa số lượng Hồn Hạch, cho nên không chỉ mỗi đại năng Thần Hải Cảnh đều có thể lấy được một viên mà cả đám Hỏa Doãn Nhi, Hỏa Thần, Chu Tri Hoa, Chu Ninh, và các Hoàng tử, Thái tử thần quốc khác cũng được nhận.
Đương nhiên bởi vì linh hồn Lưu Tú bị thương nên lần này không thích hợp tiến vào bí cảnh Thần Hoàng.
Sau khi hoàn thành tất cả các công việc chuẩn bị, Chiến Hoàng Thiên Phong liền lên tiếng: “Được rồi, lần thăm dò bí cảnh Thiên Thần này có lẽ là lần có nhiều người tham gia nhất trong những năm gần đây. Mọi người cố gắng phải chiếm lấy xác chết lợi hại một chút! Chuyện này thì phải dựa vào bản lĩnh của các vị!”
Chiến Hoàng Thiên Phong tuyên bố xong, một số đại năng Thần Hải Cảnh liền khoanh chân ngồi xuống ngay cạnh Linh Ham, sau đó lấy Hồn Hạch ra. Sau khi được lấy ra thì Hồn Hạch kia cứ xoay tròn, rồi tỏa ra một luồng sức mạnh kỳ dị.
Ngay sau đó, bọn họ liền đặt Hồn Hạch vào trong Linh Ham. Trong nháy mắt khi Hồn Hạch chìm vào trong Linh Ham, một lực hút mãnh liệt liền bắn ra từ trong Linh Ham.
Từ một mặt khác của Linh Ham lại xuất hiện một bóng dáng màu đen mờ nhạt mà mắt thường có thể thấy được!
“Thể linh hồn?” Ánh mắt La Chinh chợt lóe lên.
Thấy La Chinh kinh ngạc như thế, Yến Vương ở bên cạnh liền nói: “Linh Ham phối hợp với Hồn Hạch có thể giúp linh hồn chúng ta rời khỏi thể xác, tiến vào trong nghĩa địa để chiếm lấy xác chết.”
Nếu linh hồn đủ mạnh thì võ giả có thể đoạt xác, nhưng nếu muốn khống chế xác chết thì phải cần đến Hồn Hạch mới có thể tạm thời chiếm giữ thi thể!
Lúc này, không ít đại năng Thần Hải Cảnh cũng đã ngồi ở cạnh Linh Ham, cho Hồn Hạch vào trong đó. Từng linh hồn bị hút vào trong Linh Ham, sau khi dung hợp với Hồn Hạch thì hóa thành từng bóng đen tiến về phía trước.
Đám người Yến Vương, Hỏa Doãn Nhi, Hỏa Thần cũng học theo, cho Hồn Hạch vào trong. Chỉ lát sau, bên cạnh Linh Ham liền xuất hiện ba cái bóng đen. Từ hình dạng của bóng đen thì cũng có thể mơ hồ phân biệt ra được ba người. Ví dụ như linh hồn của Hỏa Doãn Nhi thì nhỏ nhắn hoạt bát, còn linh hồn của Hỏa Thần thì lại vô cùng cao lớn...
La Chinh thấy thế thì cũng cho Hồn Hạch trong tay mình vào trong Linh Ham. Chỉ lát sau, hắn liền cảm nhận được một lực hút mãnh liệt truyền ra từ trong Linh Ham!
Lực hút này xuất hiện là để nhằm vào linh hồn của La Chinh, hắn cũng không kháng cự, mà để linh hồn của mình đi vào trong đó!
Chỉ thoáng chốc, La Chinh đã cảm thấy linh hồn của mình dung hòa với Hồn Hạch, sau đó xuất hiện ở một phía khác của Linh Ham. Lúc này, linh hồn của hắn đã có thể rời khỏi thể xác, tự do hoạt động.
Mà ngay sau khi linh hồn hắn rời khỏi thể xác thì đám người Hỏa Doãn Nhi, Hỏa Thần và Yến Vương đều đồng loạt nhìn lại đây...
Linh hồn của đám người Yến Vương, Chu Ninh, Hỏa Doãn Nhi đều có màu xanh xám, mơ hồ có dấu hiệu không ổn định.
Nhưng linh hồn của La Chinh lại tỏa ra ánh sáng màu xanh ngọc bích sáng bóng! Ngoài ra, trong linh hồn của hắn còn mơ hồ lộ ra một tia sáng rực rỡ nhiều màu sắc, đó đúng là ý chí của Đại Thế Giới!
“La Chinh, linh hồn của ngươi...” Hỏa Doãn Nhi dùng ý thức để giao tiếp với La Chinh.
Trước đây, linh hồn La Chinh ẩn giấu trong đầu óc, nếu không tiến vào trong đầu hắn thì chẳng có ai nhìn thấy được, nhưng hiện tại đã không thể che giấu được nữa.
La Chinh cười nhẹ, nói với bọn họ: “Đi thôi, chúng ta xuất phát nào!”
Lúc này, các linh hồn đã dung hợp với Hồn Hạch liền thẳng tiến về phía sâu trong bí cảnh Thần Hoàng.
Bí cảnh Thần Hoàng là một nghĩa địa được tu sửa vô cùng hoàn mỹ, sau khi những linh hồn này bay vào được một khoảng thì đã đứng ở trước cổng của nghĩa địa, bên cạnh cửa lớn có treo một cái lồng đèn.
“Mọi người, từ từ đã.” Một đại năng Thần Hải Cảnh phát ra ý thức, lập tức bao phủ lên đám người La Chinh.