Ngay khi Quốc chủ Thiên Vận vừa mới trèo ra, hắn đã đưa tay đặt lên trán của mình, trên mặt lộ ra bộ dạng vô cùng khổ sở.
Chắc chắn, lúc này người khổ sở không phải là Phong Tuyết Long Thần, bởi vì bản thân Phong Tuyết Long Thần đã chết không biết bao nhiêu năm rồi. Thế nên người lúc này chịu nỗi thống khổ chính là kẻ đã xâm nhập vào trong đầu Phong Tuyết Long Thần - Quốc chủ Thiên Vận!
Cùng lúc đó, ngay giữa đài cao ở tầng trên cùng này bỗng nhiên có một cây cột đá từ từ ngoi lên!
“Cạch cạch cạch cạch…”
Đó là một cây cột đá có đường kính phải đến hai trượng. Trước đây, cột đá này vẫn ẩn ở giữa đài cao, có cùng độ cao với mặt đất. Nhưng lúc này bỗng nhiên ngoi lên nên đã khiến La Chinh hoảng sợ.
Nhưng dường như những đại năng Thần Hải Cảnh khác đều đã thấy quen, đại khái đã sớm biết ở nơi này có một cây cột đá!
Cột đá dần dần ngoi lên, La Chinh cũng không ngừng nhướng mày!
Ở giữa cột đá có bốn cái đinh tán cỡ cái bàn! Mà phần cuối của cái đinh tán lại treo bốn sợi dây xích đen kịt kéo dài đến giữa, nó khóa chặt một cỗ quan tài!
Cỗ quan tài này hoàn toàn khác biệt với các quan tài khác. Toàn thân nó phát ra ánh sáng màu xanh da trời, là một cỗ quan tài thủy tinh trong suốt!
Bởi vì cỗ quan tài thủy tinh này được khảm ở trong cột đá, lại bị xiềng xích khóa chặt, cho nên người trong quan tài không thể nằm. Lúc này người kia vẫn duy trì tư thế đứng ở trong cỗ quan tài!
Thi thể trong quan tài thủy tinh là một cô gái mặc áo trắng, cơ thể chỉ mặc duy nhất một bộ quần áo hơi mỏng, hai chân trần bị sợi dây xích màu đen khóa chặt lại…
“Cô gái này thật xinh đẹp, rốt cuộc là có thân phận gì?” Thái tử thần quốc Thiên Phong nhìn cô gái trong cỗ quan tài thủy tinh rồi thì thào.
Phải công nhận rằng cho dù có là Thái tử thần quốc đã quen thấy mỹ nữ thì khi nhìn thấy dung mạo của cô gái này cũng không nhịn được mà phải cảm thán!
Ánh mắt La Chinh nhìn chăm chú vài lần, lúc này hắn đã hoàn toàn mơ hồ, không hiểu cảnh tượng trước mắt này rốt cuộc là thế nào.
Ai ngờ dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, mí mắt của cô gái kia đột nhiên mở ra, đôi con ngươi màu vàng nhìn xuống!
“A…”
Hỏa Doãn Nhi vốn cũng đang nhìn cô gái này. Là con gái thì đều vô cùng mẫn cảm với vẻ ngoài, cho dù chỉ là một thi thể…
Giống như thi thể mà Hỏa Doãn Nhi chiếm cứ, tuy dung mạo cũng có xinh đẹp, nhưng nếu so với bản thân Hỏa Doãn Nhi thì vẫn có chút chênh lệch. Nhưng thi hài của cô gái trong cỗ quan tài thủy tinh này so với Hỏa Doãn Nhi còn đẹp hơn ba phần.
Khi Hỏa Doãn Nhi đang nhìn chằm chằm như vậy, cô gái kia lại đột nhiên mở hai mắt nên nhất thời đã khiến nàng hoảng sợ.
Cảnh tượng này không chỉ dọa Hỏa Doãn Nhi, mà ngay cả La Chinh, Hỏa Thần và các võ giả không biết tình hình khác đều sợ hãi. Về phần các đại năng Thần Hải Cảnh khác thì chắc là mỗi lần tiến vào đều có thể thấy cảnh tượng này nên cũng chẳng có vẻ gì là ngạc nhiên. Ngược lại, bọn họ còn lộ ra vẻ lo lắng, nhìn về phía Phong Tuyết Long Thần, hay nói cách khác thì chính là cái xác mà Quốc chủ Thiên Vận đang chiếm cứ.
Chỉ thấy Quốc chủ Thiên Vận cứ ôm lấy đầu, lảo đảo đi về phía trước.
Lúc nãy hắn cũng đã phải chịu đau đớn rồi, nhưng khi cô gái này mở mắt thì hắn lại càng ôm đầu mình chặt hơn!
Ngay khi đang lảo đảo, Quốc chủ Thiên Vận dần dần cúi người xuống, sau đó bỗng nhiên “huỵch” một tiếng, quỳ gối trên mặt đất, không tự chủ được mà dập đầu trên mặt đất, phát ra một tiếng “cốp” thật lớn!
Cái thi thể này vô cùng mạnh mẽ, đầu hắn đập trên mặt đất không chỉ không bị thương mà ngược lại còn làm mặt đất vỡ nát một mảng.
Cùng lúc đó, một luồng uy thế khổng lồ từ trên người cô gái kia truyền ra, nhưng luồng uy thế này cũng không phải nhằm vào những người khác, mà là nhằm vào Quốc chủ Thiên Vận.
“Ta là dũng sĩ của Long mạch tộc, vì ngươi đã sống lại, vậy thì đừng quên sứ mệnh của chính mình mà làm một cái xác không hồn… Trả lời câu hỏi của ta, nói cho ta biết tên của ngươi!” Cô gái thong thả hỏi.
“Tên?” Nghe đến cái tên, La Chinh liền nhướng mày. Lúc này hắn mới nhớ tới lời nói của Chu Hoàng, chẳng lẽ bọn họ không nhớ được tên sao?
Chẳng phải vị đại năng Thần Hải Cảnh này khi còn sống tên là Phong Tuyết Long Thần sao? Nói ra tên này hẳn là cũng không có gì khó chứ…
Ai ngờ Quốc chủ Thiên Vận đập đầu trên mặt đất, trong cổ họng lại không ngừng nức nở: “Ta là, ta là…”
“Phong Tuyết Long Thần! Quốc chủ, là Phong Tuyết Long Thần!”
“Phong Tuyết Long Thần…”
Vài vị đại năng Thần Hải Cảnh liền nhắc nhở.
Nhưng mặc cho bọn họ có la hét to thế nào thì dường như Quốc chủ Thiên Vận vẫn hoàn toàn không nghe thấy, trong miệng hắn vẫn mơ hồ không rõ: “Ta là Phong, Phong Tuyết… Ta là…”
Dường như muốn nói ra mấy chữ “Phong Tuyết Long Thần” là một việc cực kỳ khó khăn!
“Trả lời ta tên của ngươi…” Cô gái thản nhiên lặp lại.
“A a a a a…” Quốc chủ Thiên Vận càng ngày càng thống khổ: “Ta là, ta là…”
Cô gái lại thản nhiên hỏi: “Tên của ngươi, nếu không ta sẽ coi như ngươi là kẻ bị lạc, từ chối việc sống lại của ngươi.”
“Ta là Lục Thành Diệm!” Cuối cùng Quốc chủ Thiên Vận không chỉ không báo ra được bốn chữ “Phong Tuyết Long Thần” mà ngược lại còn nói ra tên của mình.
Sau khi Quốc chủ Thiên Vận mở miệng, trên mặt các đại năng Thần Hải Cảnh kia đều lộ rõ vẻ thất vọng.
Chu Hoàng cũng tiếc nuối nói: “Haiz, vẫn thất bại.”
Đợi sau khi báo tên ra, cô gái trong cỗ quan tài thủy tinh liền thản nhiên nói: “Ngươi đã không nhận ra mình.”
Cô gái kia vừa nói xong thì thi thể của Phong Tuyết Long Thần đột nhiên chấn động dữ dội, sau đó linh hồn của Quốc chủ Thiên Vận bắn thẳng ra khỏi đó!
Sau khi linh hồn của Quốc chủ Thiên Vận bị bắn ra, thi thể của Phong Tuyết Long Thần lại từ từ bước đi, đi thẳng về phía quan tài của hắn, sau đó lại từ từ nằm xuống!
Đến lúc này, cô gái kia mới chậm rãi nhắm hai mắt lại. Mọi người không còn cảm nhận được hô hấp từ trên người cô gái, cũng không còn cảm nhận được bất cứ sức sống nào nữa. Nhưng vừa rồi nàng mới mở mắt ra giống như người bình thường, cảnh tượng này thật sự quỷ dị.
Linh hồn của Quốc chủ Thiên Vận nhẹ nhàng lơ lửng trong không trung, trên mặt cũng lộ vẻ tiếc nuối: “Ôi, ý chí của người này ta rất khó chống lại, chỉ cần bị ý chí của nàng bao phủ, ta liền không thể nói ra được cái tên kia… Lão Hỏa, lúc trước ngươi làm sao nói ra cái tên này được vậy.”
Chiến Hoàng Thiên Phong cũng cười khổ nói: “Chẳng phải ta đã nói nhiều lần rồi sao, ta thật sự không có ấn tượng, thậm chí ta cũng không rõ bản thân đã trả lời như thế nào. Có lẽ là ăn may thôi.”
Tới lúc này, La Chinh coi như đã hoàn toàn hiểu rõ.
Thật ra Long mạch tộc cũng không lường trước được rằng tứ đại thần quốc sẽ lợi dụng Hồn Hạch để điều khiển thi thể của bọn họ. Nhưng bọn họ lại bảo lưu lại thi thể của những cường giả đứng đầu tộc mình để đối phó với một số chuyện khác trong tộc. Nhưng cũng vì được bảo tồn như vậy nên rất có khả năng thi thể sẽ trở thành “cương thi”.
Để tránh tình huống này, Long mạch tộc mới thiết lập một biện pháp xử lý như vậy ở trong nghĩa địa. Nếu thi thể thật sự trở thành “cương thi” thì khi cô gái kia thử thách tâm trí mà thấy lời nói không phù hợp, nàng ta sẽ trực tiếp khống chế, đẩy linh hồn trong đầu ra.
Nhưng, điều mà Long mạch tộc không nghĩ tới chính là, quả thực bọn họ đã đẩy ra không ít linh hồn, nhưng từ trước tới nay đều là đẩy ra linh hồn của Nhân tộc…
“Đừng tức giận, lão Lục. Thử lại một nữa chứ?” Chiến Hoàng Thiên Phong an ủi.
Quốc chủ Thiên Vận lắc đầu: “Thôi, ta vẫn nên xuống tầng mười hai chọn một thi thể khác thôi. Lão Hỏa, Chu Hoàng, Lưu Tán, các ngươi tự thử đi!”
Vừa dứt lời cũng là lúc Tịnh Hồn Quang trên bậc thang vừa biến mất, Quốc chủ Thiên Vận liền bắn nhanh về phía tầng mười hai.
Chiến Hoàng Thiên Phong và Chu Hoàng liếc mắt nhìn nhau, sau đó Chu Hoàng mới lên tiếng: “Được, vậy giờ để ta tới!”
Nói xong, Chu Hoàng cũng đi quanh đài cao một vòng, hắn không chọn thi thể của Phong Tuyết Long Thần mà dừng lại trên một cỗ quan tài màu đen.
Sau khi linh hồn Chu Hoàng dừng lại, một vị đại năng Thần Hải Cảnh bên cạnh lập tức nói: “Đây là thủ lĩnh của Long mạch tộc bảy vạn năm trước, tên là Phong Tiêu. Hai chữ, tên dễ nhớ hơn một chút…”