Lúc trước, Chiến Hoàng Thiên Phong cố lắm mới đoán đúng được một lần, nhưng hắn cũng không rõ lúc ấy mình đã làm như thế nào, cho nên những năm gần đây cũng chỉ thành công được một lần.
Các đại năng Thần Hải Cảnh mở quan tài này ra, nằm trong đó là một ông lão gầy gò, ông chính là “Phong Tiêu” trong miệng đại năng Thần Hải Cảnh kia.
Chiến Hoàng Thiên Phong không hề do dự, linh hồn nhẹ nhàng bay lên rồi đột nhiên chui vào trong miệng ông lão!
Chỉ chốc lát sau, Chiến Hoàng Thiên Phong đã dung hợp với thi thể của Phong Tiêu, sau đó chậm rãi từ trong quan tài leo ra.
Lần này dường như phản ứng bài xích của thi thể này với Chiến Hoàng Thiên Phong mãnh liệt hơn. Hắn khống chế thi thể này giống như một kẻ uống say, không tự chủ được mà lảo đảo bước đi về phía cột đá kia.
Tiếp theo là cảnh quan trọng nhất. Chỉ có trả lời đúng tên gọi thì mới có thể thoát khỏi sự khống chế của thiếu nữ trong cột đá kia. Chỉ có điều, lúc trước Quốc chủ Thiên Vận đã thất bại một lần, cho nên bọn họ nghĩ, khả năng thành công của Chiến Hoàng Thiên Phong cũng không lớn.
Quả nhiên khi thiếu nữ tra hỏi, Chiến Hoàng Thiên Phong cũng lộ ra vẻ hết sức đau đớn, ôm đầu lắc tới lắc lui, không thể nói ra được hai chữ “Phong Tiêu”.
Kết quả cuối cùng cũng giống như Quốc chủ Thiên Vận trước đó, linh hồn của Chiến Hoàng Thiên Phong cũng bị thiếu nữ kia cưỡng chế đẩy ra.
Trên mặt Chiến Hoàng Thiên Phong lúc này là vẻ buồn bực vô cùng, nhưng hắn không vào tầng mười hai chọn một thi thể giống Quốc chủ Thiên Vận, mà tiếp tục suy tư. Hắn muốn thử một lần nữa.
Về phần Chiến Đế Đại Vũ và Chu Hoàng, hai người họ cũng không tùy tiện lên thử, bọn họ đi đi lại lại vài vòng bên ngoài quan tài.
Biện pháp gì thì cũng đều do con người nghĩ ra mà thôi. Lúc trước, đừng nói là bí cảnh Thiên Thần, ngay cả ba bí cảnh lớn là Vũ Hoàng, Thần Hoàng và Mộng Thần thì đối với tứ đại thần quốc cũng là khó khăn chồng chất. Nhưng cuối cùng, những khó khăn đó vẫn được giải quyết. Nếu mọi người có thể chiếm cứ những thi thể của các đại năng siêu cấp này dễ dàng, vậy thì có lẽ bí cảnh Thiên Thần có thể đã bị bọn họ mở ra rồi.
Thế nhưng cho đến nay, tứ đại thần quốc vẫn chưa có cách nào để phá giải.
Trong lúc ba vị Quốc chủ đang do dự thì La Chinh cũng rơi vào trầm tư.
Giống như Chu Hoàng đã nói, vấn đề này thật ra cũng chỉ là một cái tên mà thôi. Nếu nói rõ ràng chuẩn xác tên của thi thể khi đứng trước mặt cô gái ở cột đá kia thì có thể thuận lợi chiếm lấy thi thể này.
Thế nhưng, chỉ vẻn vẹn mấy chữ mà thật sự khó như vậy sao?
Vừa rồi Chiến Hoàng Thiên Phong và Quốc chủ Thiên Vận đã lặp đi lặp lại cái tên kia, như vậy căn bản không có khả năng quên. Hơn nữa bên cạnh còn có người không ngừng nhắc nhở, nhưng họ vẫn không thể nào nói ra được chính xác tên của thi thể.
“Cái tên...”
Nghĩ tới đây, trong đầu La Chinh lóe lên, sau đó hắn đi về phía một quan tài.
“Thiên Hành, ngươi cũng định thử một lần sao?” Chu Hoàng hỏi.
Rất nhiều đại năng Thần Hải Cảnh cũng tập trung nhìn vào La Chinh. Tuy tu vi của La Chinh không cao, thế nhưng tất cả những chuyện xảy ra đối với hắn, căn bản không thể dùng lẽ thường để phán xét, biết đâu hắn lại có thể nghĩ ra cách?
Nghĩ tới đây, một số đại năng Thần Hải Cảnh cũng tích cực hẳn lên, một người trong số đó nói với La Chinh: “Chủ nhân của quan tài này tên là Phong Trảm! Là một trong những dũng sĩ mạnh nhất của Long mạch tộc. Theo tư liệu ghi lại thì người này có thần lực trời sinh, khí phách phi phàm!”
“Phong Trảm.” La Chinh nhắc lại cái tên này hai lần.
“Chúng ta tới giúp ngươi mở quan tài nhé?” Một vị đại năng Thần Hải Cảnh nói.
“Chờ một chút!” La Chinh từ tốn nói. Hắn không chọn mở quan tài để trực tiếp chiếm cứ thi thể của Phong Trảm này, mà lại đi tới bên cạnh cột đá kia.
“Tên La Thiên Hành này muốn làm gì?”
“Không rõ lắm, nhìn không hiểu.”
“Hình như hắn muốn khắc thứ gì lên trụ đá, không phải là muốn khắc cái tên này lên trên đó đấy chứ? Chiêu này không dùng được đâu!”
Để chiếm giữ thi thể ở tầng này, các đại năng Thần Hải Cảnh cũng đã nghĩ ra đủ mọi biện pháp. Biện pháp khắc tên này, bọn họ cũng đã từng thử rồi, nhưng cho dù là có người bên cạnh nhắc nhở thì cũng không thể trả lời nổi chứ nói gì tới khắc tên?
Đứng bên cạnh cột đá, La Chinh duỗi một ngón tay ra, ngón tay kia chậm rãi trở nên bén nhọn. Hắn nhẹ nhàng vung tay, bắt đầu khắc lên trên cột đá này.
Đúng là hắn đang khắc chữ thật, nhưng không phải chỉ có hai chữ “Phong Trảm”, mà lại là trực tiếp viết rõ cấu tạo của hai chữ “Phong Trảm”!
Long mạch tộc vẫn sử dụng chữ viết của Nhân tộc, mà chữ viết của Nhân tộc có thể tách thành tám nét gồm: Chấm, ngang, sổ, phẩy, mác, sổ móc, ngang móc, nét hất… Chữ có tính đại diện nhất chính là chữ “Vĩnh”, trong chữ này đã bao gồm tất cả các nét.
La Chinh tách cái tên kia thành các nét, sau đó khắc lên trên cột đá. Sau khi làm xong công tác chuẩn bị này, hắn mới trở lại bên cạnh quan tài, khẽ cười nói: “Được rồi, bây giờ ta đã chuẩn bị sẵn sàng!”
Thấy cảnh này, mặc dù những đại năng Thần Hải Cảnh đó cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng cũng không hỏi nhiều. Cứ thử xem biện pháp này của La Chinh có thành công hay không đã. Nếu thành công, bọn họ cũng có thể bắt chước.
Thế là những đại năng Thần Hải Cảnh này bắt đầu phá phù văn trên quan tài, để quan tài lộ ra.
Quan tài này dài hơn các quan tài khác một đoạn, trong quan tài có một vị tráng hán oai phong dũng mãnh đang ngủ, mà bên cạnh tráng hán này còn đặt hai cái búa lớn màu vàng.
La Chinh không hề do dự mà lấy nhẫn tu di của mình ra, đặt ở bên cạnh quan tài. Cái nhẫn tu di này vô cùng quan trọng đối với hắn, cho nên hắn không để nó lại trên người, sau khi tiến vào hình thái linh hồn liền tháo nhẫn tu di xuống.
Sau khi đã chuẩn bị sẵn sàng, La Chinh tiến về phía vị tráng hán này. Trong nháy mắt khi phóng tới, hắn cũng học theo những người trước, bóp miệng của tráng hán này để nó mở ra, linh hồn không ngừng chui vào bên trong!
Linh hồn La Chinh nhanh chóng chui vào trong óc tráng hán. Trong nháy mắt khi linh hồn chui vào thi thể này, La Chinh liền cảm nhận được một lực kháng cự rất mạnh!
Bình thường, nếu võ giả muốn đoạt xác thì nhất định phải tiêu diệt được linh hồn của đối phương.
Nhưng vị võ giả tên Phong Trảm này đã mất nhiều năm, linh hồn đã sớm biến mất, hoặc có lẽ đã đi vào luân hồi, cho nên chuyện này cũng không gọi là chiếm đoạt, chỉ là chiếm cứ thi thể mà thôi.
Nhưng võ giả đã tu luyện đến bước này, cho dù đã chết nhiều năm thì uy thế còn sót lại trong cơ thể vẫn không thể xóa nhòa!
Cho nên có một số cường giả tọa hóa ở nơi rừng sâu núi thẳm, nhưng đến con muỗi cũng không dám tới gần, lang sói không dám quấy nhiễu.
Sức mạnh kia muốn đẩy linh hồn La Chinh ra ngoài, nếu là linh hồn Chiến Hồn Cảnh bình thường thì có lẽ sẽ không chịu được mà đã bị cưỡng ép đẩy ra khỏi não của thi thể này rồi.
Ví như đại năng Thần Hải Cảnh của tứ đại thần quốc, bọn họ tự biết linh hồn mình khó mà tiến vào bộ não này được, thế nên dứt khoát lựa chọn thi thể ở tầng mười một, tầng mười hai.
Linh hồn La Chinh sớm đã mạnh hơn so với các đại năng Thần Hải Cảnh bình thường, cho dù là bốn vị Quốc chủ thì cũng không thể so sánh được với hắn. Huống chi hắn còn dung hợp với ý chí của Đại Thế Giới! Linh hồn hắn đón lấy sức mạnh kia, mạnh mẽ chiếm cứ trong bộ óc!
Nhưng mặc dù linh hồn hắn đã đi vào, thế mà lại không thể nào khống chế được thi thể này. Hắn còn phải chờ sức mạnh của Hồn Hạch khuếch tán ra, rồi dung hợp vào bên trong thi thể.
Từng luồng khí màu xám dâng lên từ cơ thể tráng hán. Sau mấy nhịp thở, La Chinh dần dần có một chút cảm giác. Hắn có cảm giác mình có được hai tay, hai chân, dần dần, hắn cảm thấy mình có thể điều khiển được thi thể này.
“Lên!”
La Chinh muốn vươn mình, nhưng hắn đã xem nhẹ chuyện này rồi. Vừa đứng dậy một cái, hắn liền đứng không vững, ngã trở lại quan tài.
Mặc dù động tác của La Chinh rất buồn cười, nhưng không có ai cười cả. Dựa vào tu vi ở độ tuổi này của La Chinh thì chỉ riêng việc có thể chui vào trong thi thể này cũng đã đủ để tự hào rồi!
La Chinh vừa mới ngã ngồi trở lại thì bỗng nhiên hắn nhảy dựng lên một cái, thân thể vạm vỡ kia giống như một pho tượng sắt vững vàng đứng trên mặt đất, đồng thời hai mắt như hai cái chuông đồng cũng mở ra.