Nhưng đúng vào lúc này, hắn bỗng cảm thấy một áp lực lớn đè lên người mình!
Trong bộ óc rỗng tuếch kia bỗng nhiên khuếch tán ra từng làn sóng đỏ như máu, trong não cũng biến thành màu đỏ. Áp lực này hoàn toàn không phải đến từ bên ngoài, mà đến từ bản năng của thi thể này!
Thông qua Hồn Hạch, vốn dĩ La Chinh đã nắm được quyền khống chế thi thể này. Thế nhưng giờ đây hắn lại phát hiện mình không thể nào khống chế được nó. Trong trạng thái không bị khống chế, thi thể này cứ như vậy mà lảo đảo đi về phía cột đá.
“Đến rồi!” Giờ khắc này La Chinh lập tức trở nên thận trọng.
Trước đây, Chiến Hoàng Thiên Phong và Quốc chủ Thiên Vận đã biểu diễn cho La Chinh xem, bọn họ căn bản không cách nào chống cự lại mệnh lệnh của cô gái kia, nên không tự chủ được mà đi đến phía trước cột đá.
Vấn đề mấu chốt không phải ở điểm này, mà là ở việc bản thân không thể nào trả lời được tên của thi thể.
“Phong Trảm...” La Chinh nhẹ nhàng nhẩm lại trong lòng.
Sau khi lảo đảo đi đến trước cây cột đá thì thi thể này bỗng quỳ xuống. Cùng lúc đó, La Chinh cũng cảm nhận được làn sóng đỏ trong óc càng ngày càng đậm hơn, chính nó đã hoàn toàn ngăn cách linh hồn La Chinh với bên ngoài!
Vào thời khắc này, La Chinh cảm thấy tất cả đều cách hắn rất xa!
Bên cạnh dường như có người đang nói gì đó với hắn, thế nhưng một chữ hắn cũng không nghe được rõ. Tiếng nói kia giống như từ một nơi xa xôi nào đó truyền đến, rất nhỏ mà chói tai.
Cùng lúc đó, suy nghĩ của La Chinh cũng trở nên vô cùng hỗn loạn!
“Trả lời ta, tên của ngươi.” Sau đó, tiếng nói của cô gái kia cũng nhanh chóng vang lên.
“Tên của ta, tên của ta...” Trong lúc vô cùng rối loạn, La Chinh hoàn toàn không nhớ ra được tên của thi thể này.
“Thật kỳ lạ, ta hoàn toàn không nhớ nổi thi thể này tên là gì. Vừa rồi rõ ràng vẫn còn nhớ mà!” Vẻ mặt La Chinh cũng vô cùng buồn bực, mặc cho hắn cố gắng nhớ lại như thế nào thì vẫn không có bất kỳ ký ức nào liên quan tới thi thể này.
“Nói cho ta biết, tên của ngươi. Nếu không ta sẽ…” Tiếng nói của cô gái kia lại vang lên, La Chinh thật sự nghe thấy rất rõ ràng.
Nếu lại không nghĩ ra cái tên đó thì mình sẽ bị đá ra khỏi bộ óc này. Vết xe đổ này La Chinh đã từng nhìn thấy hai lần, thế nhưng hắn càng sốt ruột thì lại càng không nghĩ ra, giống như cái tên đó hoàn toàn bị xóa khỏi trí nhớ của hắn vậy.
Tên...
Ngay lúc La Chinh đang hoang mang thì ánh mắt của hắn xuyên qua từng làn sóng đỏ, cuối cùng rơi vào trên cột đá!
Tên gọi, tám nét của chữ Vĩnh!
La Chinh đã viết lại tên của thi thể này thành từng nét trên cột đá, chỉ cần lắp ghép lại theo trình tự là có thể suy ra được cái tên kia.
Ngang, ngang, sổ, ngang.
Tuy suy nghĩ của La Chinh đã rơi vào hỗn loạn, nhưng cô gái này chỉ ảnh hưởng đến một phần tư duy của La Chinh mà thôi, chứ không phải toàn bộ.
Dựa theo dấu vết La Chinh lưu tại trên cột đá trước đó rồi ghép ra một cái tên cũng không phải là quá khó!
“Chữ thứ nhất, Phong!”
“Mác, ngang, sổ, móc.”
“Chữ thứ hai, Trảm!”
Tên gọi đã được ghép lại, thế nhưng La Chinh lại sinh ra một cảm giác hết sức kỳ lạ với hai chữ này!
Hai chữ “Phong Trảm” này cũng là hai chữ khá phổ biến, thế nhưng bỗng nhiên hắn phát hiện ra mình căn bản không thể nào nhận ra hai chữ này! Hai chữ này vốn dĩ phải trở nên vô cùng quen thuộc, nhưng trong mắt La Chinh lại trở nên vô cùng lạ lẫm.
Chính cảm giác quái dị này đã quấy nhiễu La Chinh.
Rõ ràng thông qua tám nét của chữ Vĩnh đã suy ra được hai chữ “Phong Trảm”, nhưng bản thân lại cảm thấy lạ lẫm, không hề nhận ra. La Chinh lập tức cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.
Đúng vào lúc này, làn sóng đỏ trong óc kia bỗng điên cuồng lan tràn. Chỉ trong thoáng chốc, linh hồn hắn liền không tự chủ được mà bị ép phải đi ra.
Sau đó, thi thể của Phong Trảm lảo đảo trở lại quan tài rồi chậm rãi nằm xuống.
Thấy cảnh này, đám người kia cũng lộ ra vẻ bất đắc dĩ. Rất rõ ràng, La Chinh cũng không chống lại được ý chí của cô gái kia.
“Cảm thấy thế nào?” Chu Hoàng cười nói. Thật ra hắn cũng đã sớm dự đoán được kết quả này.
La Chinh cười một tiếng, nói: “Ta đã ghép được hai chữ này, biết chủ nhân của thi thể này từng được gọi là Phong Trảm.”
“Ồ?” Nghe thấy lời nói của La Chinh, Chu Hoàng và mấy người Chiến Đế Đại Vũ lập tức sáng mắt lên. Xem ra biện pháp này thật sự có hiệu quả?
Nhưng ngay sau đó, La Chinh lại nhún vai: “Nhưng ghép ra được cũng vô dụng, có lẽ không thể nào chống lại được ý chí của cô gái kia. Ta đoán, để có thể thuận lợi nói ra tên của thi thể thì chỉ có một biện pháp.”
“Biện pháp gì?” Chiến Hoàng Thiên Phong hỏi.
“Bản năng. Chỉ có dựa vào bản năng mới có thể nói ra tên của thi thể được. Kẻ chiếm cứ thi thể của người khác như chúng ta thế này căn bản sẽ không thể nói ra cái tên này được đâu!” La Chinh nói.
Một người, từ khi sinh ra đến khi chết đi thì chỉ có cái tên là không thay đổi, trừ phi biến thành kẻ ngớ ngẩn, nếu không thì sẽ chẳng có ai quên mất tên của mình. Việc nói ra tên của mình có lẽ đã trở thành bản năng, cho nên trước đây, trong lúc đứng trước mặt cô gái, có người không chỉ không thể nói ra tên của thi thể mà ngược lại còn nói ra tên của bản thân.
Cũng chỉ có dựa vào bản năng của mình mới có thể thoát khỏi tư duy hỗn loạn kia. Nhưng vấn đề là muốn phá bỏ chướng ngại này thì khó khăn tới mức nào?
Có lẽ, người bình thường căn bản không thể nào làm được chuyện này...
Trừ phi bị tinh thần phân liệt, ngày đêm đều ảo tưởng rằng mình là người khác. Mà nếu cứ tiếp tục như vậy thì cũng chẳng khác gì một kẻ điên.
Nghe La Chinh phân tích như vậy, mấy người Chu Hoàng cũng cảm thấy rất có lý. Về phần Chiến Hoàng Thiên Phong lần trước đã may mắn thành công một lần thì cũng chỉ có thể nói là may mắn.
“Ài! Xem ra lần này vẫn không thành công rồi.” Trên mặt Chu Hoàng lộ ra vẻ phiền não.
Bí cảnh Thiên Thần có độ khó vượt xa ba bí cảnh lớn còn lại, không có thi thể mạnh mẽ nhất thì căn bản không thể lấy được trứng rồng tổ. Nếu lần này bọn họ vẫn không thể chiếm cứ được thi thể trên tầng thứ mười ba, thì cũng không thể thu hoạch được gì ở bí cảnh Thiên Thần.
Nhưng đúng vào lúc này, La Chinh lại mỉm cười và nói: “Nếu không thể nào chiếm cứ được thi thể trong quan tài, ta có thể thay đổi mục tiêu.”
“Thay đổi mục tiêu? Ngươi nói thi thể ở tầng thứ mười hai sao?” Chiến Hoàng Thiên Phong hỏi.
La Chinh mỉm cười, ánh mắt lại rơi xuống trên người cô gái trên cột đá. Tuy không biết cô gái này có tu vi gì, nhưng từ “dư uy” phát ra trên người cô nàng thôi cũng có thể thấy được tuyệt đối mạnh hơn những đại năng siêu cấp còn lại ở tầng thứ mười ba nhiều!
Mấy vị đại năng Thần Hải Cảnh nhìn thấy ánh mắt của La Chinh thì hơi kinh hãi, một người trong đó nói: “Cô gái này chính là cường giả Thần Cực Cảnh! Cô ta còn mạnh hơn cả đốc công, làm sao có thể chiếm cứ thi thể cô ta được? Hơn nữa, cũng chẳng rõ cô ta còn sống hay đã chết!”
Thần Cực Cảnh.
Ánh mắt La Chinh hơi lóe lên.
Trong Thượng Giới, Sinh Tử Cảnh mới chỉ là điểm xuất phát, còn Thần Hải Cảnh mới được coi là nhập môn, võ giả Thần Cực Cảnh là lực lượng chính ở Thượng Giới!
Đốc công chính là bạch mi đạo nhân, ông ta hẳn cũng có tu vi Thần Cực Cảnh. Còn Thiên Miểu đạo nhân, có lẽ cũng là cường giả Thần Cực Cảnh. Nhưng còn Vân Lạc thì sao? Mặc dù phân thân của Vân Lạc có tu vi không cao, thế nhưng nàng lại có tới trăm vạn phân thân, e là thực lực còn vượt xa Thần Cực Cảnh
Nhân vật càng mạnh thì càng không phải là đối tượng mà bây giờ La Chinh có thể tiếp xúc được. Cho dù là Thần Cực Cảnh thì cũng đã đủ khiến La Chinh phải ngẩng đầu lên mà nhìn rồi.
Cho nên, khi nghe thấy lời nói của đại năng Thần Hải Cảnh kia, hắn lại càng cảm thấy hứng thú với cô gái trên cột đá hơn.
“Trước hết không nói tới chuyện nàng ta còn sống hay đã chết. Đầu tiên là không thể nào tháo cái xích sắt kia ra được. Cả chiếc quan tài thủy tinh này cũng không thể nào phá được. Muốn điều khiển thân thể của nàng ta, chuyện này căn bản không có khả năng.” Chu Hoàng lại nói.
Nhưng đúng vào lúc này, La Chinh lại mỉm cười quỷ dị, chậm rãi trở lại bên cạnh quan tài của Phong Trảm, lấy nhẫn tu di ra.
Khi các Đại Năng Thần Hải Cảnh nhìn thấy cảnh này, trên mặt ai nấy đều lộ ra vẻ giật mình tỉnh ngộ, trong mắt giống như bắn ra ánh sáng vui mừng!
Cả mấy người Hỏa Doãn Nhi, Yến Vương cũng đã hiểu rõ ràng. Ngay cả Hỏa Thần cũng nói: “Đúng rồi, dùng cuốc Hắc Tinh là có thể đập vỡ quan tài thủy tinh này!”