Rốt cuộc lần này La Chinh cũng gặp phải phiền phức lớn rồi.
Đã mấy lần phát động xung kích tới rìa bộ não, vậy mà La Chinh vẫn không thể thành công, cuối cùng hắn cũng chỉ có thể tạm thời bỏ qua. Dù sao thì sức mạnh của linh hồn cũng có hạn, cho dù là La Chinh thì cũng không thể sử dụng sức mạnh của linh hồn mãi được.
Hắn lẳng lặng trôi lơ lửng trong không gian đen như mực này. Một lát sau, hắn mới khuếch tán ý thức ở trong đầu một lần nữa: “Ngươi giữ ta lại chỗ này cũng chẳng có giá trị gì, chi bằng thả ta ra ngoài...” La Chinh vẫn cố gắng thuyết phục cô gái này.
Đối phương không hề trả lời mà chỉ ném La Chinh vào trong đêm đen. Bởi vì La Chinh không kiểm soát được thân thể của cô gái này nên linh hồn của hắn cũng không cảm nhận được bất kỳ tình hình gì ở bên ngoài. Hiện tại dường như hắn đã tiến vào trong một nhà giam tối đen như mực.
Thấy cô gái kia không trả lời, La Chinh lại tiếp tục tỏa ý thức của mình ra.
“Này!”
“Cô nói một câu đi!”
“Thân thể của cô bị trói trong quan tài thủy tinh này bao nhiêu năm như vậy rồi, chính ta đã giúp cô tháo gỡ ràng buộc đó đấy!”
“Mấy cái xiềng xích còn đang trói hai chân của cô kia, nếu cô muốn được tự do thì ta có thể giúp cô tháo chúng ra!”
Cho dù La Chinh có nói như thế nào thì cô gái kia cũng không đáp lại.
La Chinh đành bĩu môi, buồn bực trôi lơ lửng trong bộ óc. Khỏi phải nói cũng biết tâm tình hắn phiền muộn đến mức nào. Đáng lẽ ra hắn không nên trốn vào trong đầu cô gái này, thà rằng trực tiếp đập cô ta từ trên cột đá xuống, sau đó tùy tiện ném ở một chỗ nào đó... Như vậy thì sẽ không phải chịu ảnh hưởng của cô gái này, mà rất có thể hắn sẽ chiếm giữ được thi thể của một vị đại năng siêu cấp ở tầng mười ba này rồi!
Không ngờ tham thì thâm, tuy rằng thực lực của những đại năng siêu cấp này rất dũng mãnh, nhưng cũng chỉ mạnh mẽ hơn so với mấy vị Quốc chủ vài phần mà thôi, không cách nào so sánh với cô gái Thần Cực Cảnh trước mắt!
Chỉ có điều, chuyện này cũng chẳng thể trách La Chinh. Chu Hoàng, Chiến Đế Đại Vũ và Chiến Hoàng Thiên Phong chẳng lẽ lại không có ý định này? Chẳng qua quan tài thủy tinh này là do La Chinh đập ra, bọn họ còn muốn giữ thể diện nên mới không tranh giành với La Chinh thôi.
Ngay lúc La Chinh đang suy tư tự kiểm điểm thì trong đầu chợt xuất hiện từng gợn sóng đỏ như máu. Sau khi gợn sóng này xuất hiện thì liền nhanh chóng bay vụt về phía La Chinh!
“Né!”
Thấy gợn sóng đỏ như máu này, linh hồn của La Chinh liền bắt đầu né tránh trong bộ não!
Mặc dù tốc độ né tránh của La Chinh không chậm, mà gợn sóng đỏ như máu kia căn bản cũng đuổi không kịp được tốc độ di chuyển của linh hồn La Chinh. Song dù sao không gian bộ óc này cũng có hạn, mà khả năng lan tràn của gợn sóng đỏ như máu lại vô tận.
Không cần mất nhiều thời gian, gợn sóng đỏ như máu kia đã có thể che phủ hết cả bộ não. Xung quanh La Chinh, tất cả đều là gợn sóng màu đỏ này. Hắn bị vây trong hình thái linh hồn, nên căn bản không có khả năng phát huy quy tắc không gian. Mà hiện tại, La Chinh cũng không có chút không gian nào để né tránh.
Chẳng mấy chốc, giữa gợn sóng màu đỏ này xuất hiện một bàn tay màu đỏ, nó nắm linh hồn La Chinh vào trong tay rồi lập tức kéo xuống phía dưới!
“Ầm ầm...”
La Chinh cảm nhận được linh hồn của bản thân đang không ngừng rơi xuống!
Trong quá trình rơi xuống, dường như La Chinh đã xuyên qua các tầng mây cao cao, sau đó lại thấy từng tia chớp uốn lượn vòng quanh, không ngừng phóng ra ánh chớp màu trắng rực.
“Ảo cảnh? Hay là ảo giác?”
La Chinh không ngờ mình lại nhìn thấy một vùng biển rộng mênh mông vào lúc này. Nước biển không ngừng cuộn trào, mà ở chính giữa biển rộng hình như còn có một hòn đảo nhỏ!
Trên đảo nhỏ được bao phủ bởi một tầng thực vật xanh tốt. Trên bầu trời lấp lóe ánh chớp sáng chói, đánh thẳng xuống rừng cây trên hòn đảo, sau đó nó bốc lên ánh lửa hừng hực...
Bàn tay to màu đỏ kia tóm La Chinh tới trung tâm của hòn đảo nhỏ này. Khi La Chinh còn đang kinh ngạc thì hắn liền thấy một đám người đứng ở cách đó không xa!
Cách ăn mặc, trang điểm của những người này đều vô cùng nguyên thủy. Vũ khí trong tay bọn họ chính là trường thương được vót từ thân cây, trang phục trên người đều dùng lá cây bện thành, nhìn qua thì có lẽ bọn họ cũng không có mấy linh trí.
Có điều, sự chú ý của La Chinh không đặt trên những người nguyên thủy này. Bởi vì La Chinh thấy chính giữa đám người kia còn có bốn người khác đang khiêng một cỗ kiệu đơn giản được làm từ gỗ. Mà ở trên cỗ kiệu có một đôi chân dài nhỏ thả xuống, một cặp mắt màu vàng lạnh nhạt nhìn La Chinh, khuôn mặt tinh tế cũng thoáng có vẻ trào phúng!
Đây chính là cô gái trong cột đá kia! Nói chính xác hơn một chút thì đây chính là linh hồn của cô ta!
Đám người nguyên thủy kia không ngừng la hét, mồm phát ra đủ thứ tiếng quái dị, sau đó liền khiêng thiếu nữ kia sang phía La Chinh.
Cô gái kia nhẹ nhàng giơ tay một cái, bọn họ liền đặt nàng xuống.
“Đây là nơi nào?” La Chinh dò hỏi.
Nàng ta cười nhạt rồi nói: “Quả nhiên võ giả Hạ Giới kiến thức hạn hẹp, ngay cả nơi này cũng không biết!”
Chân mày La Chinh nhíu lại, kỳ thực trong lòng hắn cũng đã suy đoán được sáu bảy phần, chỉ là không dám xác định mà thôi.
Trước đây La Chinh cũng đã biết, vào giai đoạn đầu của Sinh Tử Cảnh thì chân nguyên trong cơ thể sẽ không ngừng hóa lỏng. Khi hóa lỏng đến một mức độ nhất định, tu vi tiến vào Thần Hải Cảnh thì có thể mở ra thần hải trong cơ thể!
Có người nói, sau khi lên tới Thần Hải Cảnh thì thần hải trong cơ thể sẽ bắt đầu sản sinh ra các sinh mệnh. Chỉ có điều, khả năng này tương đối nhỏ, phần lớn đều phải tu luyện tới cảnh giới cao hơn mới có thể!
Sau khi tu vi đột phá Thần Hải Cảnh, đạt đến Thần Cực Cảnh thì biển chân nguyên trong cơ thể liền bắt đầu đông đặc lại, sau đó chậm rãi sản sinh ra đủ các loại sinh linh...
Những điều này La Chinh cũng mới chỉ nghe nói, mà hiện tại lại chính mắt nhìn thấy, tất cả đều có vẻ chân thật như vậy nên hắn có chút không dám kết luận.
Nhưng nghe thấy giọng điệu của cô gái kia, La Chinh lại lạnh lùng nói: “Thần Cực Cảnh, thế giới trong đan điền mà thôi. Hạng kiến thức này thì có là gì, sao có thể coi là kiến thức hạn hẹp?”
Nàng ta nghe La Chinh đáp lại như vậy thì thái độ xoay hẳn một trăm tám mươi độ, vỗ tay cười nói: “Trả lời đúng rồi!”
“Vì sao phải dẫn ta đến nơi này?” La Chinh hỏi.
Nàng ta nháy mắt một cái rồi nói: “Thì chính ngươi muốn đoạt xác, chiếm đoạt... Ừm, chiếm đoạt cơ thể của ta! Mà ngươi đã thất bại nên dĩ nhiên đã trở thành tù binh của ta! Hiểu chưa?”
Nhìn dáng vẻ gần như điên cuồng của cô gái này, trong lòng La Chinh thầm nghĩ không ổn...
Không biết cô gái này đã bị nhốt trong quan tài thủy tinh kia bao nhiêu năm. Một người bị nhốt nhiều năm như vậy thì chắc chắn phần lớn tính cách sẽ thất thường. Tình huống thế này quả thực vô cùng phiền phức.
“Thả ta ra ngoài đi, bạn bè của ta còn đang chờ ta ở bên ngoài. Nếu ta không ra thì sợ rằng bọn họ sẽ phá hủy thân thể của cô đấy.” La Chinh không còn cách nào tốt hơn nên chỉ đành uy hiếp như vậy.
Nghe La Chinh nói thế, trên mặt cô gái kia lập tức hiện ra vẻ khinh thường: “Bạn bè ngươi? Ý ngươi là những tên nhóc Thần Hải Cảnh kia?”
Tên nhóc Thần Hải Cảnh kia...
Trong mắt La Chinh, Chiến Hoàng Chiến Đế chính là lão quái vật đã sống hơn vạn năm. Nhưng ở trong mắt cô gái này thì dường như bọn họ đã biến thành những tên nhóc không đáng để nhắc tới.
Thấy La Chinh im lặng như vậy, nàng ta lại thản nhiên nói: “Ngươi cho là ngươi dùng cuốc Hắc Tinh đập vỡ quan tài thủy tinh ra thì bọn họ có thể làm hại ta? Không tin ngươi cứ thử xem, những tên kia dám tới đây...” Nói đến đây, nàng ta dừng một chút, ngay sau đó liền mở miệng cười nói: “Thật sự có một tên ngu ngốc tới rồi!”
La Chinh thấy nàng ta hơi nhắm mắt, đến lúc mở ra thì ánh sáng màu vàng kim trong đôi mắt đó chợt lóe lên. Sau đó, giọng của nàng ta lập tức trở nên mệt mỏi vô cùng: “Được rồi, một tên nhóc Thần Hải Cảnh đã bị ta giết.”
“Cái gì...” Trong lòng La Chinh thầm kinh hãi. Linh hồn của hắn bị rơi vào thế giới trong cơ thể cô gái này nên hiện tại hắn cũng không thể nhìn thấy tình hình bên ngoài. Nhưng chỉ trong nháy mắt mà đã giết chết một vị đại năng Thần Hải Cảnh bên ngoài? Chuyện này...
“Ngươi lừa ta!” La Chinh suy nghĩ một lúc rồi nói với vẻ mặt nặng nề.
Giọng nói của cô gái bỗng nhiên trở nên lạnh lùng: “Lừa ngươi? Có cần thiết không? Vốn dĩ ta cũng không muốn giết hắn. Nhưng nếu ngươi dám lấy bọn họ ra uy hiếp ta thì đương nhiên ta phải chứng minh cho ngươi xem một chút. Ta đã tiêu diệt cả thi thể và linh hồn của tên kia rồi. Khà khà, dám lấy trộm thi thể của Long mạch tộc ta thì chính là gieo gió gặt bão!”