Cuối cùng, nhiều lắm cũng chỉ được tổ chức một lễ tang linh đình hơn một chút, rồi ngủ say trong một chiếc quan tài tinh xảo, dần dần bị người ta lãng quên...
Võ giả trên khắp vũ trụ đều dùng cả đời để vượt qua điểm cực hạn này, thoát khỏi sự đuổi bắt của tử thần.
Sau khi rời khỏi nghĩa địa, phía trước là một khu rừng rậm đen tuyền, phía cuối khu rừng này cũng chính là phần cuối của đảo Thần Hoàng. Mà phần cuối này lại kéo dài ra thành một khu vực hình như cái phễu, phía cuối cái phễu này chính là một đường biển hẹp dài.
Con đường có chiều rộng khoảng chừng hai trượng này kéo dài theo hải vực, cắt vùng hải vực này thành hai nửa, giống như một sợi ruy băng màu nâu nằm trên mặt biển, nghiễm nhiên trở thành một kỳ quan lớn.
Ở bên bờ sông Tây Long, bạch mi đạo nhân chủ trì một cuộc hiến tế, loại trừ không ít lực huyết tế trong thánh hải Thiên Vũ. Nhưng lực huyết tế quay xung quanh hải vực của bí cảnh Thiên Thần vẫn không hề yếu đi chút nào. Từng làn nước biển màu vàng chẳng khác gì vàng ròng bị hòa tan đang không ngừng vỗ về phía con đường hẹp dài này.
Lực huyết tế ở khu vực này vô cùng mạnh, cho dù là đại năng Thần Hải Cảnh thì cũng không thể nào xông qua. Nhưng lực huyết tế này lại không có bất cứ tác dụng gì với người của Long mạch tộc, đó cũng là lý do vì sao đám đại năng Thần Hải Cảnh muốn đi chiếm đoạt thi thể của họ, cũng chỉ có thể như thế mới bình yên vào được bí cảnh Thiên Thần.
Thân hình Chiến Hoàng Thiên Phong giống như tháp sắt, dừng lại trước con đường hẹp dài rồi lập tức nói với mọi người: “Đây là con đường thánh giả của Long mạch tộc, cuối con đường này chính là cửa vào bí cảnh Thiên Thần. Nhưng con đường thánh giả này không dễ đi qua, mọi người cẩn thận.”
Nghe thấy phụ hoàng nhắc nhở như vậy, Hỏa Thần thật thà hỏi: “Phụ hoàng, con đường thánh giả này có gì nguy hiểm?”
Chiến Hoàng Thiên Phong cười nhẹ đáp lại: “Lúc trước, các ngươi từng đi qua khu vực Mũi Tên Chậm trong bí cảnh Vũ Hoàng rồi đúng không?”
Đám tiểu bối đều gật đầu. Đến bây giờ, những mũi tên nhọn bay chậm kia vẫn khiến bọn họ cảm thấy sợ hãi. Nếu lúc đó không có La Chinh đẩy giúp đá Nguyên Từ Thần thì có lẽ tất cả các võ giả trẻ tuổi đều đã bị nhốt ở khu vực Mũi Tên Chậm đó rồi.
Chiến Hoàng Thiên Phong lại tiếp tục nói: “Trong bí cảnh Vũ Hoàng là khu vực Mũi Tên Chậm, còn trong con đường thánh giả này có thể nói là khu vực Mũi Tên Nhanh!”
“Tên nhanh?” Lông mày La Chinh hơi nhướng lên: “Con đường này hẹp như thế, nếu có mũi tên bắn lại đây thì tránh thế nào?”
Nghe La Chinh nói vậy, Chiến Hoàng Thiên Phong cũng mỉm cười nói: “Tuy rằng tứ đại thần quốc chúng ta không thể thăm dò hết toàn bộ bí cảnh Thiên Thần, nhưng nếu đã lần mò tìm đến được đây thì tất nhiên cũng đã nghĩ tới vô số biện pháp. Nhớ năm đó, để vượt qua con đường thánh giả này mà đã phải hy sinh hơn mười vị đại năng Thần Hải Cảnh, đây đều là những kinh nghiệm được dùng máu tươi để đổi lấy đấy!”
Sau đó ánh mắt Chiến Hoàng Thiên Phong dừng ở trên người Chu Hoàng, Chu Hoàng liền mở miệng nói: “Lấy đồ ra!”
Vừa dứt lời, bốn đại năng Thần Hải Cảnh đến từ chính thần quốc Hắc Thiết bắt đầu móc từ trong nhẫn tu di ra từng cái từng cái khiên lớn, dài khoảng hai trượng.
Bọn họ cắm những cái khiên lớn này trên mặt đất. La Chinh liếc mắt qua thì thấy có khoảng hơn mười cái khiên lớn như thế.
Mặt ngoài của những cái khiên này mơ hồ lộ ra ánh sáng bảy màu, mà La Chinh cũng cảm nhận được lực ngũ hành ở trong đó.
“Đá Nguyên Từ Thần!” Ánh mắt La Chinh hơi lóe lên, sau đó mở miệng hỏi: “Chẳng phải đá Nguyên Từ Thần không thể gia công được sao?”
La Chinh đã từng thử độ cứng của đá Nguyên Từ Thần, lực ngũ hành trong thứ này vô cùng hỗn loạn, cũng chính vì vậy mà không có một loại sức mạnh nào có thể khống chế nó một cách tuyệt đối. Thêm vào đó, bản thân nó cũng vô cùng rắn chắc, cho dù là dùng thần khí để chém lên thì có lẽ cũng chỉ làm hỏng thần khí mà thôi!
Cho nên, dù có là đại năng Thần Hải Cảnh thì cũng không thể làm gì được ngọn núi Nguyên Từ Thần kia.
Nhìn thấy ánh mắt La Chinh, trong mắt Chu Hoàng cũng lộ ra vẻ đắc ý. Hắn liền cười nói: “Quả thực không thể gia công đá Nguyên Từ Thần, nhưng núi Nguyên Từ Thần này là từ trên trời rơi xuống. Khi nó rơi xuống đã gây nên chấn động trên khắp Đại Thế Giới này. Cả ngọn núi Nguyên Từ Thần rơi xuống nên có những mảnh vỡ nhỏ rơi ra. Đa số những mảnh vỡ này đều được thần quốc Hắc Thiết ta thu thập lại.”
Nghe Chu Hoàng giải thích thì lúc này La Chinh mới hiểu. Ánh mắt hắn lại đánh giá những cái khiên lớn kia lần nữa. Trong những cái khiên này quả thực được khảm những khối đá Nguyên Từ Thần nho nhỏ. Còn về phần thần quốc Hắc Thiết dùng kỹ thuật gì để khảm đá Nguyên Từ Thần lên thì La Chinh cũng không biết được.
Để tiến vào bí cảnh Thiên Thần, quả thực tứ đại thần quốc đã nghĩ ra đủ mọi biện pháp...
“Được rồi, thời gian không còn sớm nữa. Dựng khiên lên, chúng ta xuất phát! Doãn Nhi, Hỏa Thần, đám tiểu bối các ngươi chú ý đi sau chúng ta. Khu vực Mũi Tên Nhanh còn khó hơn khu vực Mũi Tên Chậm rất nhiều!” Chiến Hoàng Thiên Phong dặn dò.
Đám tiểu bối nghe thấy thế, trong lòng cũng hơi giật mình, vẻ mặt bắt đầu trở nên khẩn trương mà đi theo sau.
Một đại năng Thần Hải Cảnh khiêng một cái khiên lớn đi lên chính giữa phía trước, hắn xoay ngang cái khiên, đối diện với con đường thánh giả.
Còn bốn đại năng Thần Hải Cảnh khác thì cũng khiêng những chiếc khiên lớn, chắn ở hai bên. Hai đại năng Thần Hải Cảnh khác nữa thì lại khiêng khiên, giơ lên trên đầu, một đại năng Thần Hải Cảnh cuối cùng che chắn ở mặt sau.
Những cái khiên lớn này không hề nhẹ, nhưng dù sao bọn họ cũng đã chiếm giữ xác chết của đại năng Thần Hải Cảnh, thế nên muốn giơ chúng lên thì quả thực dễ như trở bàn tay.
Thậm chí khi thợ thủ công của thần quốc Hắc Thiết tạo ra khiên còn chế tạo thêm một cái móc cài tinh xảo ở bên cạnh, các đại năng Thần Hải Cảnh chỉ cần đụng nhẹ là mấy cái móc cài này sẽ hợp hai khiên lại với nhau. Vì thế, khiên lớn trong tay tám người này liền tạo thành một cái hộp kín kẽ không có khe hở, che chở hơn một trăm người ở trong đó.
Chiến Hoàng Thiên Phong hô lên một tiếng: “Đi!”
Mọi người lập tức cất bước cùng lúc, tám đại năng Thần Hải Cảnh cũng khiêng khiên lớn, duy trì bước đi đồng nhất với những người khác. Cái “hộp” hẹp dài kia liền chậm rãi di chuyển trên con đường thánh giả để vượt qua biển cả này.
Tốc độ đi của mọi người cũng không nhanh, chắc chỉ nhanh hơn ba phần so với tốc độ của một ông lão đi dạo. Ngay khi mọi người đi được khoảng mười trượng, hải vực màu vàng xung quanh bỗng nhiên truyền đến tiếng của vô số những con sóng quay cuồng.
Vậy mà bên trong nước biển lại hiện ra một pho tượng hình rồng! Trong miệng pho tượng hình rồng này ngậm từng mũi tên nhọn màu xanh lam!
Chiến Hoàng Thiên Phong bình tĩnh, thản nhiên nói: “Sắp tới rồi, nắm chắc khiên lớn!”
Sắc mặt tám đại năng Thần Hải Cảnh nghiêm túc, nắm chặt khiên lớn trong tay.
Ngay lúc chiếc hộp đi được khoảng một trượng trên con đường thánh giả thì nghe thấy tiếng tên bắn vang lên!
“Vút!”
Một mũi tên ánh sáng màu xanh lam bay theo mặt biển, kéo theo một con sóng màu xanh trên không trung, bắn thẳng về phía cái hộp nhỏ.
Nhìn tốc độ bay của mũi tên ánh sáng kia, ánh mắt La Chinh lập tức hơi lóe lên. E là khu vực Mũi Tên Nhanh này còn phiền phức hơn gấp nhiều lần khu vực Mũi Tên Chậm. Cho dù là thân thể của đại năng Thần Hải Cảnh mà bị mũi tên này bắn trúng cũng sẽ bị đâm thành một cái lỗ lớn. Huống hồ trên mũi tên xanh này chắc chắn có bôi độc Long Tỳ!
Hiện tại thân thể La Chinh là thân thể của Phong Niệm Vân, chứ không phải thân thể thánh khí của hắn. Nếu bị mũi tên này bắn trúng thì chắc cũng không may mắn thoát được.
Mũi tên nhọn vốn còn cách xa trăm trượng, nhưng gần như chỉ trong chớp mắt đã đi tới trước mặt mọi người, nện thật mạnh lên trên khiên lớn!
“Rầm!”
Dưới va chạm ở tốc độ cao, chỉ là một mũi tên nhưng lại pha trộn sức mạnh khó có thể chống cự. Cái hộp được tạo thành từ khiên lớn nghiêng về phía bên phải một cái, suýt chút nữa ngã vào biển!
“Đứng vững một chút!” Chiến Hoàng Thiên Phong hét lớn một tiếng, hắn vươn bàn tay to ra, vỗ thật mạnh lên chiếc khiên lớn bên trái. Động tác này liền “sửa” cái hộp về lại con đường thánh giả.