Chu Hoàng lắc đầu: “Chưa từng thấy, trước giờ chưa từng thấy!”
Chiến Hoàng Thiên Phong nhíu mày: “Hơn nữa, bức tượng hình người này dường như có linh trí, hắn biết chúng ta chiếm cứ thi thể vì vậy mũi tên bắn ra đều ngắm bắn vào đầu!”
Thứ mọi người chiếm cứ là thi thể, nên hiện giờ mọi người đều giống như cương thi, chẳng qua là một cương thi có linh hồn mà thôi.
Nếu thi thể này bị đâm xuyên qua thì cũng chỉ xuất hiện thêm một lỗ thủng, chứ không tạo thành vết thương nào, cũng sẽ không có máu chảy ra.
Nhưng nếu bị đâm xuyên qua đầu thì lại khác. Mũi tên với tốc độ nhanh như vậy mà xuyên qua đầu thì linh hồn sẽ trực tiếp bị chấn thương, vỡ vụn!
Đến dùng lá chắn được làm từ đá Nguyên Từ Thần mà uy lực của mũi tên này cũng có thể xuyên qua được thì cho dù là thi thể của đại năng siêu cấp mà bốn vị Quốc chủ chiếm cứ cũng sẽ không thể chống đỡ.
“Quốc chủ, làm sao đây? Chúng ta rút lui thôi!”
“Quốc chủ, mau nghĩ cách đi…”
Một số đại năng Thần Hải Cảnh đã thật sự hoảng loạn, ngược lại đám người Hỏa Thần tuy có hoảng sợ, nhưng lại không nói gì. Đám võ giả trẻ tuổi Hỏa Doãn Nhi cũng biết rõ, bọn họ căn bản không có sức để tạo ra bất kỳ thay đổi nào, nên cũng chỉ có thể nghe lệnh của phụ hoàng, hy vọng phụ hoàng của bọn họ có thể nghĩ ra cách.
Nhưng bốn vị Quốc chủ thì có thể nghĩ ra được cách gì?
Trên mặt của Chiến Đế Đại Vũ và Chu Hoàng, còn cả Quốc chủ Thiên Vận đều lộ vẻ mất kiên nhẫn. Không dễ gì mới chiếm được thi thể ở tầng thứ mười ba, vốn dĩ đã chuẩn bị thi triển quyền cước trong bí cảnh Thiên Thần, vậy mà còn chưa kịp vào bí cảnh Thiên Thần đã gặp phải rắc rối như thế này rồi thì thiên hạ còn có chuyện gì phiền não hơn được nữa?
Lúc này Chiến Hoàng Thiên Phong mới lớn giọng nói: “Đi! Chúng ta xông qua! Cũng chỉ có thể xông qua thôi, có lẽ bức tượng kia không thể di chuyển! Mọi người cùng chú ý vào cái khiên lớn mà xông lên!”
Thân là Quốc chủ, cho dù nhất thời chưa nghĩ ra được cách giải quyết thì cũng phải nhanh chóng có quyết định gan dạ, sáng suốt. Chiến Hoàng Thiên Phong cũng không biết phỏng đoán của bản thân có đúng hay không. Rất có khả năng mệnh lệnh của hắn sẽ khiến nhiều người chết hơn, nhưng cho dù là đối sách gì thì cũng tốt hơn là cả đám đứng đây làm bia bắn!
Những đại năng Thần Hải Cảnh này nghe thấy lời của Chiến Hoàng Thiên Phong thì không hề do dự thêm nữa mà khiêng những tấm khiên xung quanh chạy về con đường thánh giả!
Mọi người bị nhốt trong “cái hộp” này nên cho dù có tăng tốc thì tốc độ cũng không quá nhanh, chẳng qua là cũng tăng lên không ít so với tốc độ chậm rì lúc trước.
Nhưng ngay lúc này, một vị đại năng Thần Hải Cảnh lại chỉ lên mặt biển rồi nói: “Nhìn kìa, cái tên kia!”
Nhìn theo hướng tay đại năng Thần Hải Cảnh này chỉ thì nhìn thấy bức tượng hình người đó nhảy lên, không ngờ nó lại có thể đạp lên mặt biển mà di chuyển.
“Không ngờ nó lại bám theo! Hơn nữa còn có thể di chuyển trên mặt biển…” Một vị đại năng Thần Hải Cảnh hét lớn.
“Hắn giương cung rồi, giương cung rồi! Mọi người cẩn thận!”
Dưới con mắt quan sát của mọi người, bức tượng hình người đó lại lần nữa rút một mũi tên màu đen từ sau lưng ra, nhẹ nhàng lắp lên cái cung dài màu vàng nhạt và nhắm thẳng về bên này.
Vừa rồi mọi người còn có thể đồng tâm hiệp lực mà chạy, nhưng hiện giờ bức tượng người đó lại nhắm bắn về bên này nên tất cả mọi người đều trở nên hoảng loạn. Vốn dĩ ở trong “cái hộp” đã không đủ không gian rồi, bây giờ mọi người lại tranh nhau tránh né thế nên càng chen chúc lại một chỗ!
“Trấn tĩnh hết lại cho ta! Toàn một lũ vô dụng, đừng có làm càn!” Chiến Hoàng Thiên Phong đột nhiên hét lên.
Khi Quốc chủ tức giận thì vẫn có chút tác dụng, mọi người cũng bình tĩnh hơn một chút. Sau đó, Chiến Hoàng Thiên Phong mới nói: “Mọi người tản ra, tản ra hết cỡ đi, đừng tụ lại một chỗ. Chụm lại một chỗ thì người chết sẽ càng nhiều!”
Nếu mọi người đều tản ra thì mũi tên mà hình người đó phóng ra sẽ không dễ gì đâm xuyên được vài người. Nhưng nếu ở tất cả cùng chen chúc một chỗ thì tình hình sẽ khác, e là chỉ cần một tên thôi thì cũng có thể giết chết năm sáu người, thậm chí còn nhiều hơn.
Ngay sau khi mọi người bắt đầu tản ra theo mệnh lệnh của Chiến Hoàng Thiên Phong thì ở giữa cây cung dài màu vàng nhạt của bức tượng người kia lại phóng ra ánh sáng đen!
“Vèo… bụp bụp bụp!”
Khi vừa được phóng ra thì sức mạnh của ánh sáng đen đó dường như cũng không kinh khủng lắm, tốc độ cũng chỉ nhanh hơn mũi tên được tẩm độc Long Tỳ kia một chút mà thôi. Nhưng khi mũi tên bay lên không trung, nó sẽ nổ lên ba lần liên tiếp, tốc độ và sức mạnh sau mỗi lần nổ đều tăng lên gấp đôi, gấp ba. Vậy nên tốc độ và sức mạnh của mũi tên đó mới vô cùng khủng bố!
Ánh sáng đen đó xẹt qua mắt mọi người, ngay sau đó trên cái khiên lớn đã xuất hiện hai lỗ hổng nho nhỏ.
Mọi người đều nhìn lại bản thân mình, cuối cùng tất cả đều tập trung vào một vị đại năng Thần Hải Cảnh. Trên đỉnh đầu hắn xuất hiện một cái lỗ nho nhỏ, sau đó “rầm” một tiếng, hắn liền ngã trên mặt đất.
“Lần này chỉ chết một người.” Chu Hoàng lẩm bẩm nói.
“Vẫn còn một đoạn nữa mới qua hết con đường thánh giả này, nhưng dù vượt qua được thì có lẽ người chết cũng tương đối rồi!”
“Rút lui thì tình hình cũng chẳng khác gì!”
“Vậy phải làm sao?”
Cho dù mũi tên thứ hai này chỉ khiến một người chết, nhưng phần lớn các đại năng Thần Hải Cảnh đều đã rơi vào trạng thái tuyệt vọng.
Không phải những đại năng Thần Hải Cảnh này sợ chết. Chẳng qua là bọn họ đã chờ đợi nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng đợi được đến ngày có thể mở ra con đường phi thăng thì giờ lại phải đối diện với đường cùng thế này. Tưởng tượng thôi cũng biết tâm trạng bọn họ phức tạp tới mức nào!
“Phái một người qua xử lý bức tượng người đó!” Chiến Hoàng Thiên Phong trầm giọng nói.
“Nhưng đây là hải vực ở bên cạnh con đường thánh giả, chúng ta không thể dùng chân nguyên nên đâu thể bay được!” Một vị đại năng Thần Hải Cảnh nói.
Hắn vừa dứt lời thì ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía La Chinh!
Mọi người đều hiểu rõ, lúc này chỉ có thân thể mà La Chinh chiếm được là có thể, hơn nữa lúc trước hắn cũng từng dùng chân nguyên để bay. Huống hồ, thân thể mà hắn chiếm có được tu vi Thần Cực Cảnh, thế nên hy vọng duy nhất lúc này đều đặt cả vào hắn!
Nhưng, ra khỏi tấm khiên này thì còn phải đối mặt với vô số cơn mưa tên ập xuống, thế nên để La Chinh ra ngoài thì cũng vô cùng nguy hiểm.
Thấy mọi người nhìn mình, hắn chớp đôi mắt có đồng tử màu vàng rồi thoáng cười: “Xem ra chỉ có thể là ta đi đối phó với hình người đó!”
Ánh mắt của Chiến Hoàng Thiên Phong nhìn chằm chằm vào La Chinh, sau đó liền nói: “La Thiên Hành! Lần này ngươi có thể giải cứu bọn ta thì chính là đại ân nhân của tứ đại thần quốc! Sau này, nếu như…”
La Chinh khẽ phẩy tay ngăn lời của Chiến Hoàng Thiên Phong, thản nhiên nói: “Mọi người cùng xông vào bí cảnh Thiên Thần, vậy cũng coi như là cùng hội cùng thuyền. Ta cứu mọi người thì cũng chẳng khác gì tự cứu mình, không cần nói nhiều, mở khiên ra đi!”
Tất cả các đại năng Thần Hải Cảnh đều dùng ánh mắt cảm kích nhìn La Chinh.
Ai có thể tưởng tượng được tên nhóc ở bờ sông Tây Long này vốn chỉ đại diện cho võ phủ Ngọc Huyền xuất chiến, sau đó thực lực lại lớn mạnh đến mức chèn ép những võ giả trẻ tuổi cùng cấp. Tiếp đó, sau khi vào thánh hải Thiên Vũ, hắn lại phát huy tác dụng to lớn, mà đến hiện tại thì đã trở thành ngọn cỏ cứu mạng duy nhất trong tay mọi người!
Thời điểm này, trong lòng mọi người ngoài cảm kích ra thì chỉ còn cảm thán.
Hai vị đại năng Thần Hải Cảnh liền mở phần nối hai tấm khiên ra, tạo thành một khe hở nho nhỏ để thân hình nhỏ bé của Phong Niệm Vân vừa vặn chui qua.
Nhưng La Chinh không chú ý mấy đến độ to nhỏ của phần ngực nên phần ngực đã bị cọ phải, khiến Phong Niệm Vân ở trong cơ thể phàn nàn một lúc!
Đương nhiên đối với mấy lời phàn nàn kiểu này thì La Chinh cũng sẽ lựa chọn bơ đi…
“Kèn kẹt!”
Sau khi La Chinh ra ngoài thì hai vị đại năng Thần Hải Cảnh liền lập tức đóng tấm chắn lại. Thứ ánh sáng đen và những mũi tên nhanh kia đều là đòn trí mạng!
La Chinh vừa rời khỏi sự bảo vệ của “cái hộp” thì lập tức có bảy tám mũi tên màu xanh nhanh chóng phóng về phía hắn. Chỉ trong nháy mắt, những mũi tên đó chỉ còn cách La Chinh khoảng một trượng.
“Đi!”
Chân nguyên của La Chinh đã sớm vận chuyển rồi. Tốc độ của đại năng Thần Cực Cảnh có thể khủng bố đến mức nào thì không phải nói nữa. Gần như chỉ trong nháy mắt, La Chinh đã nhảy lên không trung!
Nhưng, vì không khống chế tốt chân nguyên và lực lượng nên lần này hắn đã nhảy cao tới năm sáu trăm trượng…
“Ngươi cẩn thận chút cho ta. Nếu bị trúng tên thì việc xử lý độc Long Tỳ cũng rất rắc rối đấy!” Giọng nói của Phong Niệm Vân ở thế giới trong cơ thể lại vang lên.
La Chinh chỉ cười rồi gật đầu, ánh mắt quét qua mặt biển màu vàng, sau đó ánh mắt mới ghim ở chỗ cung thủ Long mạch kia. Cùng lúc đó, cung thủ Long mạch cũng ngẩng đầu, tròng mắt màu đỏ tươi cũng ghim chặt trên người La Chinh.