“Sao vậy, Doãn Nhi?” Vừa mới an ủi con gái xong, nhưng thấy Hỏa Doãn Nhi không hề thoải mái hơn chút nào mà ngược lại, vẻ mặt lại càng căng thẳng hơn, Chiến Hoàng Thiên Phong liền quan tâm hỏi.
Đôi con ngươi màu nâu của Hỏa Doãn Nhi run rẩy, sau đó nói: “Hình như con vừa nghe thấy âm thanh gì đó…”
“Ha ha, tỷ tỷ quá lo lắng rồi!” Hỏa Thần ở bên cạnh cũng khuyên.
Hỏa Doãn Nhi nhếch miệng. Mặc dù trong lòng nàng sợ hãi, nhưng có phụ hoàng ở bên cạnh, xung quanh còn có nhiều trưởng bối Thần Hải Cảnh giỏi như vậy, hẳn sẽ không quá nguy hiểm.
Vì thế nàng vẫn gật đầu, đi theo phía sau, nhưng vẻ căng thẳng trên mặt cũng không dịu đi bao nhiêu.
La Chinh đi bên cạnh Hỏa Doãn Nhi, quan sát vẻ mặt của nàng, lông mày cũng hơi nhíu lại. Trên thế giới này, có những người đặc biệt nhạy cảm, Hỏa Doãn Nhi có huyết thống là hậu duệ Phượng tộc, có lẽ nàng thật sự cảm nhận được gì đó.
Ngay sau khi vừa mới đi được khoảng bảy tám trượng, cơ thể Hỏa Doãn Nhi chợt cứng đờ!
“Răng rắc răng rắc…”
Tiếng nhai xương kia lại vang lên!
Lần này, Hỏa Doãn Nhi đột nhiên quay đầu lại, điều khiển cái xác của mình nhanh chóng bước đi. Từ ngã tư đường bên cạnh nhìn qua thì thấy nàng lập tức giống như bị thi triển định thân pháp, đứng im không hề nhúc nhích.
“Doãn Nhi!” Nhìn thấy Hỏa Doãn Nhi như vậy, Chiến Hoàng Thiên Phong cũng nhíu mày. Đứa con gái này của ông vẫn luôn thông minh lanh lợi, tuy hơi ngây thơ, nhưng là một võ giả, nó cũng không phải là người nhát gan. Nếu nàng thật sự nhát gan thì lúc trước cũng sẽ không đứng ra khiêu chiến La Chinh - người đã đánh bại Vân Long Đào.
Các đại năng Thần Hải Cảnh cũng nhìn Hỏa Doãn Nhi với ánh mắt hoài nghi. Chẳng ai biết rốt cuộc con gái của Chiến Hoàng Thiên Phong muốn làm gì.
“Răng rắc, răng rắc…”
Đúng lúc đó, một tiếng động rõ ràng vang lên.
Ai nấy đều nghe thấy. Ở trong thánh địa trống trải này dường như truyền đến tiếng nhai xương của dã thú nào đó.
Nếu như đang ở trong rừng rậm thì tình huống này rất bình thường. Nhưng nơi này là thánh địa Thiên Thần, gần như mọi người đều nhận thức rằng trong thánh hải Thiên Vũ không có sinh linh nào. Mặc dù cũng có người đoán rằng, có thể có một số sinh linh ẩn náu trong bí cảnh Thiên Thần, nhưng cũng rất ít người đưa ra phỏng đoán!
Dù sao thì cả thánh hải Thiên Vũ đều đã bị lực huyết tế bao trùm, thế nên làm gì có sinh linh nào có thể sống sót?
“Chỗ đó…” Trong ánh mắt của Hỏa Doãn Nhi lóe ra vẻ cực kỳ khác thường, sau đó nàng lập tức nói: “Ta cảm nhận được! Ta cảm nhận được sự tồn tại của nó…”
Bây giờ tất cả mọi người đều nghe thấy tiếng động đó, nên cũng không còn ai nghi ngờ Hỏa Doãn Nhi nữa. Vì thế liền có người hỏi: “Nó là cái gì?”
Ai ngờ Hỏa Doãn Nhi chợt run lên, máu trong đôi môi đỏ thắm của nàng đột nhiên như bị rút hết, trở nên trắng bệch: “Nó là khắc tinh của ta, khắc tinh định mệnh của ta.”
Nghe nói thế, mí mắt các đại năng Thần Hải Cảnh lập tức giật giật.
Khắc tinh?
Nhân tộc có khắc tinh gì?
Kẻ thù của Nhân tộc ở Thượng Giới có không ít, nhưng không có chủng tộc nào ngăn cản được sự phát triển của Nhân tộc. Mặc dù trong mười vạn Đại Giới có trăm vạn chủng tộc, mỗi chủng tộc đều có đặc điểm riêng, trong đó không thiếu một vài chủng tộc trời sinh đã mạnh, ví dụ như Yêu Dạ tộc, Ma tộc và một số chủng tộc khác.
Nhưng tốc độ phát triển của Nhân tộc là nhanh nhất. Cho đến nay, Nhân tộc đã chiếm được gần một vạn Đại Giới, gần như bất khả chiến bại!
Vậy, khắc tinh trong miệng Hỏa Doãn Nhi là cái gì?
Trong lúc mọi người còn đang nghi hoặc thì ánh mắt La Chinh chợt lóe lên. Đúng lúc này, thần thức của Phong Niệm Vân ở thế giới trong cơ thể truyền đến: “Cô gái này mang huyết mạch của Chân Phượng tộc đúng không?”
“Ừ, ngươi biết chút gì sao?” La Chinh hỏi. Với tầm mắt của Phong Niệm Vân, nhận ra Hỏa Doãn Nhi là hậu duệ của Phượng tộc thì cũng rất bình thường.
Phong Niệm Vân thản nhiên trả lời: “Từ xưa đến nay, rồng phượng đã luôn tranh đấu với nhau, là hai thần thú siêu cấp lớn nhất trong thiên hạ. Chân Long và Chân Phượng đã đấu với nhau vô số lần, nếu như nàng ấy cảm nhận được khắc tinh gì, thì hẳn là cảm nhận được sự tồn tại của một con Chân Long.
“Chân Long!”
La Chinh nhíu mày. Mặc dù linh hồn của chín con Chân Long đều tồn tại trong đầu La Chinh, nhưng hắn cũng chưa thực sự nhìn thấy Chân Long bao giờ.
Nhưng một Đại Thế Giới nho nhỏ như thế này, vì sao lại xuất hiện một con Chân Long? Nếu là một con Chân Long trưởng thành thì chỉ sợ riêng chiều dài thân hình nó thôi cũng phải hơn ngàn dặm rồi. Ở trong bí cảnh Thiên Thần này sao có thể tồn tại một con Chân Long như vậy?
Phong Niệm Vân vẫn thản nhiên nói: “Có thể trứng rồng tổ đã nở, nhưng rồng tổ này… cũng không phải.” Phong Niệm Vân cũng có chút nghi hoặc. Dù sao thì nàng cũng chỉ suy đoán mà thôi, hơn nữa hình như có một số điều mâu thuẫn với cách suy đoán này.
Bên này mọi người còn đang hoang mang, Chiến Hoàng Thiên Phong cũng lên tiếng hỏi: “Doãn Nhi, khắc tinh của con? Con có khắc tinh gì?”
Hỏa Doãn Nhi lắc đầu, thân thể nàng tiếp tục run lên, giống như đứng trong trời băng đất tuyết: “Con, con cũng không rõ. Con chỉ cảm nhận được rất mơ hồ, thứ kia rất đáng sợ!”
Đúng lúc này, La Chinh đi đến trước Hỏa Doãn Nhi, đôi con ngươi màu vàng kim nhìn chằm chằm nàng và hỏi: “Có phải rồng không?”
Nghe thấy lời nói của La Chinh, trong ánh mắt của Hỏa Doãn Nhi lóe ra vẻ sợ hãi. Nàng vốn có cảm giác mơ hồ đối với nỗi sợ hãi này, nhưng câu nói của La Chinh giống ngọn nến được thắp sáng trong bóng tối, nhất thời khiến nàng cảm nhận rõ hơn: “Đúng vậy, là loài rồng. Con rồng kia không phải tầm thường!”
“Là rồng tổ!”
“Chẳng lẽ quả trứng rồng tổ kia đã nở rồi sao?”
“Phiền phức rồi. Chẳng phải trứng rồng tổ không thể nở được sao? Chúng ta vẫn nên trở về thôi. Rồng tổ hiện thế… chỉ sợ Đại Thế Giới này sẽ sụp đổ!”
Hỏa Doãn Nhi vừa nói xong, các đại năng Thần Hải Cảnh đã bắt đầu suy đoán, bọn họ theo lẽ thường mà đoán đó là trứng rồng tổ!
Quả thực mục đích của bọn họ là trứng rồng tổ, nhưng vấn đề là bọn họ chỉ muốn lấy quả trứng mà thôi, không phải muốn lấy một con rồng còn sống sờ sờ. Nghe nói rồng tổ này có quan hệ với Chân Long tộc. Vậy nên cho dù vừa mới nở ra thì chỉ sợ thực lực cũng không yếu, làm sao đám đại năng Thần Hải Cảnh như bọn họ có thể đụng vào được?
Ngay khi các đại năng Thần Hải Cảnh muốn từ bỏ thì âm thanh kia đột nhiên lại vang lên.
“Răng rắc, răng rắc, răng rắc, răng rắc, răng rắc…”
Âm thanh vô cùng rõ ràng, được truyền đến từ trong con đường bên cạnh mọi người. Chỉ chốc lát sau, mọi người liền nhìn thấy bên góc đường xuất hiện một thứ đen sì sì, tất cả đều nhìn qua đó. Sau đó, bọn họ liền nhìn thấy một con quái vật nhỏ hình rồng màu đen, trong miệng cắn một bộ hài cốt trắng như tuyết, đang không ngừng nhai.
Con quái vật hình rồng màu đen này có cái đầu không lớn, thân mình ngắn và nhỏ. Nếu chỉ nhìn vào đầu thì nó giống như một con rắn, nhưng hai bên miệng lớn lại có một cặp răng nanh dài và trắng như tuyết!
“Rồng?”
“Đây không phải là rồng, làm gì có con rồng nào chỉ dài từng đó?”
“Cho dù là rồng thì nó cũng không có gì đáng sợ…”
Khi nghe thấy âm thanh kia thì mọi người đều cảm thấy sợ hãi, nhưng nhìn thấy con quái vật hình rồng nhỏ này, trên mặt mọi người liền lộ ra vẻ nhẹ nhõm.
Tuy hiện tại mọi người đều chiếm lấy thi thể khác, nhưng lực cảm giác lại đến từ chính linh hồn. Chỉ đánh giá sơ qua thì mọi người cũng biết vật nhỏ này không quá lợi hại.
“Ha ha, Doãn Nhi sợ vật nhỏ này? Ta đi bắt nó cho cháu!” Một đại năng Thần Hải Cảnh của thần quốc Thiên Phong chợt lao ra, tốc độ điều khiển xác chết cực nhanh, nhằm về phía con quái vật hình rồng nhỏ kia.
Nhìn thấy cảnh này, La Chinh hét lên: “Đừng qua!”
Nhưng tốc độ của vị đại năng Thần Hải Cảnh kia quá nhanh, chỉ trong nháy mắt đã tới gần con quái vật hình rồng, vươn hai tay ra định bắt nó!
Ngay lúc đó, con quái vật hình rồng bỗng nhiên ngẩng đầu, nó đột nhiên há chiếc miệng rộng hoàn toàn không tương xứng với cơ thể ra, gầm ngay về phía đại năng Thần Hải Cảnh kia: “Grào!”
Mắt thường cũng có thể nhìn thấy sóng âm của tiếng gầm này lan ra. Tiếng rồng gầm hoàn toàn không như hình thể của nó. Dưới sự vang dội của sóng âm, mọi người đều bịt kín lỗ tai, đồng thời nhìn thấy nửa trên xác chết của đại năng Thần Hải Cảnh kia đã trực tiếp bị phá nát, biến thành vụn.
Không chỉ thì thể mà hắn chiếm cứ, cả nửa tòa nhà phía sau hắn cũng bị tan biến thành bụi…