Chân nguyên sau khi đã thoát ra khỏi cơ thể thì dù ngươi có suy nghĩ nát óc cũng không thể thực sự tưởng tượng ra một cây đao được...
Mà Phong Niệm Vân đã nói, tập hợp một trăm tỉ người đi quán tưởng một món đồ, sau đó mới có thể nghĩ ra được thứ đó một cách rõ ràng. Vừa nghe thì sẽ không thể tưởng tượng nổi, bởi điều này thậm chí còn vượt ra khỏi phạm vi hiểu biết của La Chinh.
“Cứ như vậy là có thể nghĩ ra một món thần binh?” La Chinh kinh ngạc hỏi.
Phong Niệm Vân cũng thản nhiên đáp: “Chuyện này không có gì kỳ lạ cả. Rồng tổ chính là tín ngưỡng tích cực của Chân Long tộc ta, cho nên khi rồng tổ hiện thế có thể mang lại cho Chân Long tộc phồn vinh thịnh thế.”
“Việc tôn thờ một con rồng tổ thì cũng thôi, sao bây giờ còn có cả tà long? Chẳng lẽ trong Chân Long tộc có không ít sinh linh tín ngưỡng tà long?” La Chinh tò mò hỏi.
Phong Niệm Vân tiếp tục trả lời: “Điều này sao có thể? Chẳng qua dù là một chủng tộc hay là một sinh linh thì trong lòng đều có mặt sáng và tối. Tà long chính là biểu hiện cho mặt tối của Chân Long tộc, cái này có điểm tương tự với địa ngục. Xem ra ngươi cũng không hiểu, trên thực tế, toàn bộ địa ngục đều là do tất cả các sinh linh trong thiên hạ đồng loạt nghĩ tới mà ra hả?”
Nghe thấy lời này, La Chinh lại lần nữa kinh hãi tột độ.
Sông Hoàng Tuyền, cửa địa ngục...
La Chinh từng nghe người khác nhắc tới, nhưng hắn cũng tuyệt đối không ngờ rằng địa ngục này lại là kết quả của việc suy tưởng không có cơ sở. Hơn nữa nếu chỉ là suy tưởng thì cũng đã đành, vấn đề là suy nghĩ nhiều quá thì thứ này lại thực sự tồn tại!
Xem ra cho dù có thêm bộ óc nữa thì cũng không đủ để đoán mò, La Chinh cảm thán ở trong lòng. Trong vũ trụ này, hình như còn cất giấu quá nhiều bí mật chờ hắn khám phá!
“Grào...”
Hình như con tà long kia đã rơi vào trạng thái nổi điên. Trong cái đầu rồng to lớn bắt đầu bừng bừng ngọn lửa. Công kích của gã đàn ông vạm vỡ kia dù không làm nó bị thương nhưng cũng đã hoàn toàn chọc giận nó rồi.
“Nó sắp phun ra hơi thở của rồng, Cáp Bằng, trói nó lại!” Người đeo mặt nạ màu bạc nọ vung đao chỉ huy.
“Vù vù...”
Chỉ thấy từng sợi dây nhỏ màu xanh lục bắt đầu xoay vòng tiến tới. Nó không ngừng quấn quanh, lập tức quấn lấy răng của tà long! Sau đó gã đàn ông cao lớn nọ cũng áp tới, tiếp tục dùng lưỡi liềm lớn trong tay để triển khai một vòng công kích mới.
Nhìn con tà long này, La Chinh cũng nói: “Nhìn qua thì tà long này cũng không lợi hại lắm. Bảy người của Thiên Vị tộc cùng lắm cũng chỉ là một đám Thần Cực Cảnh mà thôi, vậy mà có vẻ nó hoàn toàn không có năng lực chống cự.”
Phong Niệm Vân liền hờ hững đáp lại: “Tà long này phải trải qua bảy lần lột xác thì mới có thể thật sự trưởng thành. Nhìn dáng dấp thì hiện tại cũng mới lột xác ba lần mà thôi. Nếu như nó mà bắt đầu lột xác lần thứ tư thì sẽ vô cùng khó giải quyết, đám người này hoàn toàn không thể đối kháng được! Như ta đã nói, Thiên Vị tộc này săn giết tà long thì coi như cũng đã giúp các ngươi một tay. Nếu như mặc kệ tà long này thì sau khi nó hoàn thành lần lột xác thứ tư, tất nhiên sẽ dùng Đại Thế Giới này làm thức ăn để lột xác lần thứ năm.”
“Coi Đại Thế Giới là thức ăn?” La Chinh nhíu mày. Hắn dung hợp với ý chí của Đại Thế Giới, nhưng hắn hoàn toàn không có thời gian để thăm dò bí ẩn của ý chí này. Nhưng hiện tại, hắn đã coi như là Vị Diện chi tử thực sự. Nếu tà long lấy Đại Thế Giới làm thức ăn thì hắn chính là người đầu tiên không đồng ý.
“Ừ.” Phong Niệm Vân thản nhiên nói: “Trước hết không quan tâm chuyện của tà long này. Bây giờ bảy người bọn họ đang bận đối phó tà long, ngươi phải tìm cơ hội trốn đi.”
Thực tế, sát ý của đám người Thiên Vị tộc này đối với La Chinh cũng không phải lớn lắm. Trong mắt bọn họ, ngay cả các đại năng Thần Hải Cảnh của tứ đại thần quốc này còn chỉ như những con kiến hôi, chỉ có tác dụng làm mồi nhử. Chứ nếu không có chỗ dùng thì bọn họ đã giết đám đại năng Thần Hải Cảnh này mà chẳng cần lý do gì rồi.
Nhưng Thiên Vị tộc đã được xưng là người Quy Linh, thậm chí bọn họ còn có ý định dừng luân hồi. Như vậy, khả năng sau khi đối phó tà long này xong sẽ tiện tay xóa sổ luôn võ giả của tứ đại thần quốc là rất lớn.
Hiện tại La Chinh khó có thể bảo vệ bản thân, nên có lẽ chạy trốn cũng là lựa chọn duy nhất. Còn muốn giải cứu đám Hỏa Doãn Nhi, Hỏa Thần và các vị Quốc chủ thì trước mắt chỉ có thể tìm cách khác. Nhưng không thể nghi ngờ gì nữa, độ khó của việc giải cứu bọn họ tuyệt đối không nhỏ.
“Thế nhưng thực lực của bảy người này đều là Thần Cực Cảnh, ta khống chế thân xác của ngươi thế này, thật sự có thể trốn thoát sao?” La Chinh chần chừ hỏi.
Phong Niệm Vân vẫn khá bình tĩnh, liền nói: “Trừ lão đại của bọn họ ra thì những người khác chẳng qua cũng chỉ là Thần Cực Cảnh sơ kỳ mà thôi, không có vấn đề gì lớn. Nhưng ngươi khống chế thân xác của ta thì thực lực mới phát huy được ba phần. Bây giờ ta dạy ngươi một bộ độn pháp, lát nữa ngươi vận chuyển chân nguyên của ta, thi triển ra rồi mau rời khỏi nơi đây!”
Hiện tại, quả thực La Chinh cũng không có biện pháp nào tốt hơn, chỉ đành gắng sức học ngay tức thời mà thôi. Chí ít thì vẫn mạnh hơn so với việc chỉ sử dụng chân nguyên của nàng ấy!
“Đây là một bộ thuật phong độn, là tâm pháp phong độn phù hợp nhất với chân nguyên của ta. Song, có thể lĩnh ngộ được bao nhiêu thì còn phải xem chính bản thân ngươi!” Phong Niệm Vân nói xong thì liền dùng ý thức truyền khẩu quyết tâm pháp cho La Chinh.
“Bộ thuật phong độn này tên là thân pháp Truy Vân! Chính là lĩnh ngộ từ thần thú Truy Vân Sư mà thành. Truy Vân Sư chính là loài có tốc độ nhanh nhất trong các loài thần thú, gần với chuột Thông Thiên! Ngươi tự mình lĩnh ngộ cho tử tế. Nếu như lĩnh ngộ được khoảng ba tầng thì cũng đủ để thừa dịp bọn họ chưa kịp chuẩn bị mà thoát được rồi. Nhớ cho kỹ… thân pháp Truy Vân này, ngày đi nghìn dặm, có thể lên cao tới chín tầng trời, xuống đến suối vàng cõi âm...”
Truy Vân Sư?
Lúc nghe thấy Phong Niệm Vân truyền thụ bộ thuật phong độn này thì La Chinh hơi kinh ngạc.
Trước đây, hắn lấy được một đoạn ngọc cốt của Truy Vân Sư. Sau khi chuyển vào Bách Hội Đài của mình liền có thiên phú tốc độ của Truy Vân Sư. Chẳng qua ngọc cốt nọ chỉ có thể dùng trong thuật luyện thể, khi bộc phát cương nguyên thì mới thể hiện rõ.
Có điều, cương nguyên và chân nguyên lại là hai loại năng lượng khác nhau, tính chất khác xa một trời một vực, nhưng đúng là vẫn còn có điểm giống nhau. Hơn nữa hiện tại, thiên phú của La Chinh vốn dĩ đã cực kỳ mạnh mẽ, để hiểu rõ được thuật phong độn của Truy Vân Sư này cũng không khó!
Linh hồn của La Chinh lẳng lặng trôi lơ lửng trong đầu Phong Niệm Vân, bắt đầu nhắm mắt lĩnh ngộ.
Linh hồn của Phong Niệm Vân bị nhốt ở thế giới trong cơ thể lặng lẽ nhìn chăm chú vào La Chinh. Thân pháp Truy Vân này cũng là một môn thân pháp có độ khó cực cao, hơn nữa còn phải tự mình lĩnh ngộ quy tắc hệ Phong. Nàng cũng không trông chờ La Chinh có thể học xong trong thời gian ngắn, nhưng nước đến chân mới nhảy thì dù không nhanh cũng vẫn có lợi. Hơn nữa với độ tương thích của thân xác nàng thì luôn có thể phát huy mức ảnh hưởng nhất định!
“Ầm ầm, ầm ầm...”
Trên cái hố to, tà long nọ bắt đầu nóng nảy vùng lên. Cuộc chiến giữa bảy người Thiên Vị tộc và tà long đã tiến vào giai đoạn gay cấn.
Sau khoảng một nén nhang, La Chinh bỗng nhiên mở hai mắt ra!
“Lĩnh ngộ được bao nhiêu?” Trong thời gian ngắn như vậy thì Phong Niệm Vân cũng không mong đợi La Chinh lĩnh ngộ được gì quá nhiều, chỉ cần kích phát được quy tắc hệ Phong trong chân nguyên của nàng là đủ rồi!
“Cũng tạm ổn rồi.” La Chinh cười. Vốn dĩ thiên phú của hắn đã vô cùng nhạy cảm với Truy Vân Sư, mà bộ thân pháp này lại được sáng tạo từ chính Truy Vân Sư. Cho nên sau khi Phong Niệm Vân truyền thụ xong thì La Chinh có một cảm xúc hoàn toàn mới với bộ độn pháp này. Từ mức độ nào đó mà nói thì bộ thân pháp này vốn dĩ là đo ni đóng giày cho La Chinh!
“Grào!”
Con tà long kia thoát ra khỏi sự trói buộc của Cáp Bằng, gầm lên một tiếng dữ dội. Cả người nó bắt đầu chui ra ngoài từ trong hố to, sau đó lượn vòng hướng về phía bầu trời.
“Lạc Lâm! Kéo nó lại!”
“Đừng cho nó chạy! Bội Nhi, phóng lực giam cầm ra!”
Nhìn thấy cảnh tượng này, ánh mắt của Phong Niệm Vân lóe lên, sau đó liền nói: “Đến lúc rồi! Chuẩn bị xong chưa?”
“Ừ!” La Chinh gật đầu.
Vào giây phút này, thế giới trong cơ thể Phong Niệm Vân chợt gào thét. Một luồng sức mạnh vô hình bao phủ thân thể hắn lần nữa. Nàng có cách hóa giải phong ấn của cô gái tóc bạch kim kia.
Trong nháy mắt, lực phong ấn đã bị loại bỏ lần nữa, La Chinh lập tức cảm nhận được linh hồn và thân thể của của mình lại được liên kết với nhau. Vào giây phút này, La Chinh nhanh chóng vận chuyển chân nguyên trong cơ thể!
“Hử?” Cô gái tóc bạch kim tên là Bội Nhi kia vốn đang dồn toàn bộ sức chú ý lên người tà long thì lại phát hiện ra lực phong ấn của mình dường như mất đi hiệu lực. Sau đó nàng ta liền phát hiện thân hình La Chinh bay lên, tựa như một làn gió vô hình, nhẹ nhàng lóe lên một cái rồi liền biến mất ngay tại chỗ.