Lúc này, người trung niên có dáng vẻ thư sinh kia mới khẽ gật đầu: “Thảo nào! Ta còn đang lấy làm lạ vì không ngờ Hạ Giới còn có người có thể phá vỡ kết giới của ta!”
Tên Thanh Phong này cũng từng đạt được một danh hiệu trong tháp Huyễn Lung. Cho dù chỉ đạt được danh hiệu màu đồng đen, nhưng dù sao cũng là Tu La - cấp bậc cao nhất trong số các danh hiệu màu đồng đen! Như vậy cũng đủ khiến hắn vô cùng kiêu ngạo rồi!
Trong nhận thức của hắn, đám kiến hôi dưới Hạ Giới vốn không thể nào phá vỡ được kết giới của mình. Kết giới của hắn có được luật nhân quả mang tính phòng ngự tương đối, trong đám quê mùa Hạ Giới này, làm gì có ai hiểu được cách vận dụng luật nhân quả cơ chứ?
Thực ra, về cơ bản thì Thanh Phong nghĩ thế cũng không sai, nhưng như vậy thật sự đã quá coi thường võ giả Hạ Giới. Ví dụ như Thôi Tà của Trung Vực, lúc trước hắn cũng từng dùng Vô Danh Giới Đao để vận dụng luật nhân quả. Có điều, Thôi Tà không nắm giữ luật nhân quả mà chỉ dẫn gió Sinh Tử trên sông Hoàng Tuyền tới mà thôi.
Đại khái thì trường hợp của La Chinh cũng giống Thôi Tà. Hắn không lĩnh ngộ luật nhân quả của riêng mình, mà chỉ dựa vào luật nhân quả trên cuốc Hắc Tinh để phá vỡ kết giới của Thanh Phong.
“Không cần nói nhiều, cứ đoạt rồng tổ trước đã. Dù đã ấp trứng rồi nên dấu ấn không thể thay đổi, nhưng trở về tộc lại nghĩ cách khác.” Gã đàn ông vạm vỡ nói. Gã cũng thấy lạ, không hiểu vì sao Cổ Bội Nhi và Vũ Trạch không ra tay cướp rồng tổ về mà còn dẫn người nọ trở lại.
Mạc lão đại là nhân vật chủ chốt trong chuyến đi này của đám bọn họ, đầu óc cũng linh hoạt hơn tên vạm vỡ kia nhiều. Lúc này hắn thấy biểu cảm của Cổ Bội Nhi bèn hỏi: “Bội Nhi, có phải ngươi phát hiện ra điều gì không?”
Lúc này Cổ Bội Nhi mới khẽ gật đầu đáp: “Ừ! Có phát hiện quan trọng!” Nàng nghĩ một lúc rồi khẽ mỉm cười nói: “Cực kỳ quan trọng!”
Sáu người còn lại nghe Cổ Bội Nhi cẩn thận nhấn mạnh như vậy, bỗng chốc liền tò mò, ánh mắt cũng tập trung hết về phía nàng.
“Chuyện quan trọng gì?” Mạc lão đại tiếp tục hỏi.
Vũ Trạch cười, cướp lời Cổ Bội Nhi: “Tiểu sư tỷ phát hiện ra tung tích của tháp Linh Lung. Chắc hẳn tháp Lung Linh ở trong Đại Thế Giới này!”
“Cái gì? Tháp Linh Lung?”
“Tháp Linh Lung - một trong ba tòa tháp thử luyện ư? Chẳng phải nó đã biến mất nhiều năm rồi sao?”
“Bội Nhi, có thật thế không?”
Những người khác đều nhìn về phía Bội Nhi để chờ nàng xác nhận.
Mạc lão đại ngừng một lúc lâu rồi mới lên tiếng: “Bội Nhi, tháp Linh Lung thực sự ở Đại Thế Giới này ư?”
Cổ Bội Nhi gật đầu, đáp: “Đúng, gần như có thể chắc chắn là tháp Linh Lung ở Hạ Giới này.”
“Trời ạ! Mạc lão đại, quả thực lần này chúng ta quá may mắn! Cho dù con tà long này hơi khó xử lý một chút, nhưng giá trị của tháp Linh Lung thật không thể đo lường được!” Gã đàn ông vạm vỡ kia cười nói.
Thanh Phong cũng khẽ gật đầu: “Hiện giờ tháp Huyễn Lung và tháp Ngọc Lung đều đã kín người, hai tòa tháp thử luyện này vốn không đủ để sử dụng. Nếu có thể tìm được tháp Linh Lung thì chắc chắn sẽ lập được công lớn. Bội Nhi, làm sao ngươi biết tung tích của tháp Linh Lung?”
Cổ Bội Nhi bèn chỉ vào La Chinh nói: “Ta biết tin đó từ người này.”
“Két!”
Gã đàn ông vạm vỡ kia vung chiếc liềm lớn trong tay lên và nện mạnh xuống đất. Gã đi về phía La Chinh, cất giọng lạnh lùng: “Ngươi! Mau nói cho ta biết tháp Linh Lung ở đâu!”
La Chinh thản nhiên nhìn gã, không thèm trả lời.
Gã đàn ông vạm vỡ đó thấy “cô gái” trước mặt không coi mình ra gì bèn bước lên hai bước, đi về phía La Chinh: “Nhóc con, ta hỏi lại lần nữa, nếu ngươi biết điều...”
Gã còn chưa dọa xong thì Cổ Bội Nhi đã nói tiếp: “Chuyện quan trọng mà ta nói không phải là về tung tích của tháp Linh Lung!”
Tháp Linh Lung là thứ vô cùng quý giá đối với Thiên Vị tộc, trong mắt bảy người bọn họ, nó chắc chắn là thứ quan trọng không gì sánh được. Thế nhưng Cổ Bội Nhi lại nói tháp Linh Lung không phải là chuyện quan trọng mà nàng muốn nói, điều này khiến sáu người còn lại cảm thấy rất khó hiểu. Đám Thanh Phong nghi hoặc nhìn chằm chằm Cổ Bội Nhi.
Mạc lão đại thản nhiên hỏi: “Tháp Linh Lung không quan trọng? Chẳng lẽ còn thứ gì quan trọng hơn nữa sao?”
“Nàng...” Cổ Bội Nhi chỉ La Chinh nói tiếp: “Nàng nói nàng từng đến tháp Linh Lung, còn tiếp nhận kiểm tra trong bia thiên phú, thậm chí còn thấy tên của cha ta ở trên đó!”
“Cổ tiền bối?” Mạc lão đại hỏi.
Thiên phú của Cổ Hà Xa chỉ có thể xếp ở hàng thứ nhất, cũng không đạt được danh hiệu nào trong tháp Linh Lung. Thế nhưng thiên phú chỉ là một trong những phương diện để đánh giá thành tựu của võ giả mà thôi, dù không nhận được danh hiệu gì thì Cổ Hà Xa vẫn có được địa vị khá cao trong Thiên Vị tộc, vì thế Mạc lão đại vẫn phải gọi Cổ Hà Xa là tiền bối.
Trong bảy người ở đây, chỉ có Cổ Bội Nhi và gã đàn ông vạm vỡ kia là không có danh hiệu nào trên bia thiên phú. Trong năm người, Mạc lão đại đạt được danh hiệu màu bạc, bốn người còn lại đều lấy được danh hiệu màu đồng đen.
Nghiêm túc mà nói, Cổ Bội Nhi không có tư cách chung đội với bọn họ. Nguyên nhân chủ yếu khiến Cổ Bội Nhi được tham gia vào hành động lần này đều là vì cha nàng - Cổ Hà Xa.
“Đúng thế.” Cổ Bội Nhi gật đầu đáp, “Điều này không thể bịa đặt được nên ta tin nàng quả thực đã từng vào tháp Linh Lung.”
“Nhưng vậy thì rốt cuộc là thứ gì mà còn quan trọng hơn cả tháp Linh Lung? Ngươi có thể nói vào trọng điểm được không?” Gã đàn ông vạm vỡ kia hỏi tiếp.
“Vẫn là nàng!” Cổ Bội nhi lại nói.
Lúc này, những lời của Cổ Bội Nhi khiến cả sáu người đều thấy mông lung, rốt cuộc là thế nào?
Cô gái trước mặt họ quả thực có phần đặc biệt. Sinh linh có mắt màu vàng kim trong thiên hạ vốn không nhiều, chỉ một vài hậu duệ của Long tộc gì đó mới có thể có màu mắt đó. Nhưng nếu chỉ là một hậu duệ của Long tộc thì vẫn không đủ khiến bọn họ chú ý tới.
“Nàng nói nàng đã đạt được danh hiệu trên bia thiên phú, nên cũng coi như đã là một thành viên của Thiên Vị tộc chúng ta.” Cổ Bội Nhi bình tĩnh nói.
Nghe vậy, Thanh Phong bèn cười nhạt: “Đạt được danh hiệu? Ha ha! Hạ Giới mà cũng có người đạt được danh hiệu trong tháp Linh Lung sao? Thật là kỳ lạ! Danh hiệu màu gì? Là danh hiệu nào?”
Trong số các võ giả ở đây, ngoại trừ Mạc lão đại ra thì danh hiệu của Thanh Phong là cao nhất, vậy nên hắn thực sự rất quan tâm đến vấn đề này.
“Chuyện danh hiệu này vẫn cần phải xác thực lại.” Cổ Bội Nhi nghĩ một lúc rồi mới nói: “Nàng nói nàng đã đạt được danh hiệu Thiên Vị màu vàng kim.”
Cổ Bội Nhi vừa nói xong, sáu người còn lại đều lộ ra vẻ mặt khó diễn tả thành lời.
Thanh Phong là người có phản ứng mạnh nhất, hắn cười ngạo nghễ nói: “Bội Nhi, có phải đầu óc ngươi ngớ ngẩn rồi không? Vớ va vớ vẩn! Có biết mình đang nói gì không hả?”
Cho dù là Mạc lão đại thì cũng khẽ lắc đầu nói: “Bội Nhi, ngươi vẫn còn phải rèn luyện thêm chút nữa, những lời như thế mà ngươi cũng tin được ư?”
“Ha ha ha, Bội Nhi, ngươi đừng kể chuyện cười nữa! Nói linh tinh gì thế không biết!” Người đàn ông vạm vỡ kia cũng cười.
Những lời Cổ Bội Nhi vừa nói, bọn họ không hề tin.
Thực ra Cổ Bội Nhi cũng nửa tin nửa ngờ, bởi dù sao La Chinh cũng chỉ nói miệng mà chẳng có bằng chứng gì.
Nhưng Cổ Bội Nhi tin La Chinh, nàng dựa vào phán đoán của mình mà nói tiếp: “Mạc lão đại, tháp Linh Lung biến mất đã khá lâu, theo ta biết thì trước khi tháp Linh Lung biến mất, thời gian mở ra tương đối ngắn nên còn chưa có bất kỳ ai đạt được danh hiệu nào trên đó. Nhưng chuyện danh hiệu Thiên Vị màu vàng kim này là do chính nàng nói ra, nếu không tự mình nhìn thấy danh hiệu đó, làm sao nàng ta có thể nói ra được? Thế gian này làm gì có chuyện trùng hợp đến vậy?”
Thanh Phong thản nhiên hừ một tiếng: “Hừ! Nhỡ đâu tên nhóc này biết được một vài tin tức về Thiên Vị tộc chúng ta từ đâu đó, hoặc có người khác đạt được danh hiệu Thiên Vị màu vàng kim thì sao?”
“Những người khác... cũng không có khả năng này.” Mạc lão đại lắc đầu.
Trong mười vạn Đại Giới khắp vũ trụ này, cho dù là những thiên tài của các chủng tộc khác thì cũng phải nghĩ mọi cách mới có thể vào được tháp thử luyện của Thiên Vị tộc. Bao nhiêu năm qua, mới chỉ có sáu sinh linh đạt được danh hiệu Thiên Vị màu vàng kim. Chưa nói đến Đại Thế Giới này, cho dù là trong hơn trăm vạn Đại Thế Giới thì cũng chẳng thể có sinh linh nào làm được điều đó.